Dù sao thì cho dù là ai nhìn thấy một người đẹp khí chất xuất chúng, dáng vẻ yêu kiều, khuynh quốc khuynh thành, đều sẽ không ngờ, người đẹp này lại trèo lên người một người đàn ông cả...
Mọi người trợn trừng mắt há hốc mồm nhìn hai người Tô Tiểu Bạch và Kha Sương, trong lúc nhất thời chẳng ai nói được thành lời.
Mà ngay đúng lúc này, trong đám người, một nhóm ba đến năm người đang ẩn mình trong đám đông vây xem, cũng không hề lộ ra có bất cứ chỗ nào không thích hợp.
Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu trong số đó, đang nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Bạch với đôi mắt tỏa sáng.
Người đàn ông này chính là Hổ Yêu đã giết chết người thợ săn ở nhà của người đó, và biết được Tô Tiểu Bạch đã mua tiểu bạch hồ!
Hổ Yêu nhìn vào Tô Tiểu Bạch, nhưng để tránh bị phát hiện, ánh mắt lóe lên, khẽ giọng nói gì đó với một người đàn ông có dáng người thấp bé ở bên cạnh.
Người đàn ông này nghe vậy thì liên tục gật đầu, sau đó lẻn vào trong đám đông, rất nhanh đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
“Tiểu Bạch ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Bị đám người vây xem, khiến tiểu bạch hồ rất không được tự nhiên, Kha Sương vội vàng đi lên, kéo cánh tay của Tô Tiểu Bạch và hỏi.
“Trở về đi, ta muốn trở lại nhà trọ.” Tô Tiểu Bạch mở miệng mà không hề nghĩ ngợi, sau đó cúi đầu, duỗi tay ấn vào mũi của Kha Sương, nói: “Huống chi, không phải ngươi muốn được nếm thử một bữa thịnh soạn ở Tiên Lệ Đức hay sao?”
“Trở về ăn một bữa thịnh soạn!” Kha Sương nghe vậy, đôi mắt lập tức không ngừng tỏa sáng đầy đầy kích động, suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.
“Vậy chúng ta mau trở về thôi!”
Nói xong, nàng nôn nóng muốn kéo Tô Tiểu Bạch rời đi.
Thấy vừa nói đến đồ ăn ngon là Kha Sương liền kích động như vậy, Tô Tiểu Bạch không khỏi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười.
Hắn để mặc cho Kha Sương kéo mình, trực tiếp đi ra khỏi đám đông.
Đám người vây xem thấy hai người rời đi, cũng nhao nhao nhường một con đường cho bọn họ.
Hai người này lại không hề lo lắng hay khẩn trương một chút nào vì Cao Thành đã chết.
Càng không để lộ một chút dáng vẻ sợ hãi báo thù.
Điều này khiến rất nhiều người dân đều thầm lấy làm kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều đang bàn luận, tiếp sau đây, sau khi bang chủ Hỗn Giang Bang biết được tin con trai mình đã chết, thì sẽ nổi cơn thịnh nộ thế nào, trả thù hai người này ra sao?
Mà sau khi hai người Tô Tiểu Bạch và Kha Sương rời đi, Hổ Yêu mặc đồ đen đó vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, trông về phía bóng hình của hai người ở phía xa.
Dân chúng vây xem đều tản ra, lại không có người nào đi nhặt xác cho Cao Thành đang nằm trên mặt đất, chỉ còn lại từ phần cổ trở xuống, còn cái đầu đã không biết đi nơi nào.
Thi thể không người hỏi han nằm trong vũng máu.
...
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng hơn mười tùy tùng bị Tô Tiểu Bạch đánh bay trước đó, lúc này mới khẩn trương chạy tới, sau khi nhìn thấy thi thể không đầu nằm trong vũng máu, sắc mặt của mọi người đều sợ hãi.
Cao Thành đã chết rồi!
Chủ tử của bọn họ đã chết rồi.
Một khi bang chủ của Hỗn Giang Bang biết chuyện này, vậy kết cục của bọn họ sẽ còn vô cùng thê thảm hơn.
Nhưng những người này lại không dám chạy trốn.
...
Dù sao thì thành Kiến Dương này đều là địa bàn của Hỗn Giang Bang, bọn họ chạy cũng có thể chạy được đến đâu?
Cho dù chạy đến nơi nào thì với thế lực của Hỗn Giang Bang, muốn tìm thấy bọn họ cũng dễ như trở bàn tay.
Cho nên những tùy tùng này chỉ có thể hy vọng, trở về nói rõ chuyện này, thì bang chủ Hỗn Giang Bang sẽ không giết bọn họ, mà chỉ biết báo thù cho Cao Thành!
Hơn mười gã tùy tùng đưa mắt nhìn nhau, sau đó cười khổ một tiếng, cõng thi thể không biết cái đầu đã chạy đi nơi nào của Cao Thành, rồi xoay người chạy về đại bản doanh của Hỗn Giang Bang.
Không bao lâu sau, hai người Tô Tiểu Bạch đã trực tiếp trở về Tiên Huệ Đức.
Vừa mới vào Tiên Huệ Đức, Kha Sương đã không chờ đợi nổi nữa mà gọi bồi bàn đến, sau đó gọi hơn mười món ăn một cách vô cùng hưng phấn.
Vốn nàng còn muốn gọi thêm chút, nhưng bồi bàn đã hoảng rồi, vội vàng hỏi mấy người ăn, ăn nhiều đồ ăn như vậy sao?
Lúc này, Kha Sương mới ngừng gọi món ăn với vẻ chưa được thỏa mãn.
Hai người trở về phòng, Kha Sương ngồi nghiêm chỉnh phía trước bàn ăn, đợi bồi bàn bưng món ăn lên!
Nhưng lúc này, ở bên ngoài tửu lâu.
Một người đàn ông với dáng người thấp bé đang trốn trong một ngõ nhỏ không người nhận ra ở bên ngoài tửu lâu, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm vào tửu điếm Tiên Huệ Đức.
Mà ngay lúc đêm tối, khi vạn vật đang tĩnh lặng, đột nhiên có một cơn gió nhẹ nổi lên.
Người đàn ông thấp bé thấy thế, lập tức chắp tay, nói với người phía sau: “Tham kiến Hổ đầu lĩnh!”
Vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy mấy bóng người đột nhiên xuất hiện phía trước mặt người này, mà người dẫn đầu lại chính là Hổ Yêu mặc đồ đen kia.
Hổ Yêu thấy thế thì vung tay, bảo: “Không cần đa lễ, người đâu?”
“Bẩm đầu lĩnh, tiểu nhân một đường bám theo hắn tới đây, phát hiện ra người đó đã tiến vào trong tửu lâu này!”
Người đàn ông thấp bé nghe vậy, lập tức vội vàng xoay người chỉ về phía tửu lâu Tiên Huệ Đức.
“Sau khi người đó tiến vào tửu lâu, vẫn chưa từng đi ra ngoài.”
“Ừm, tốt lắm.”
Hổ Yêu đồ đen nghe vậy thì gật đầu, đáp một cách vô cùng hài lòng: “Ngươi làm tốt lắm, ta sẽ bẩm báo với Thị Huyết Ma Bức tôn giả, thiết nghĩ tôn giả chắc hẳn sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.”
Nghe vậy, đôi mắt của người đàn ông thấp bé đó lập tức tỏa sáng, vội vàng gật đầu, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đại nhân!”
“Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây, có cần xông vào trong đó bắt người đó lại không, sau đó ép hỏi tung tích của tiểu bạch hồ kia?”
Người đàn ông thấp bé nói xong, thấy Hổ Yêu đồ đen đang nhìn chằm chằm vào Tiên Huệ Đức với vẻ đăm chiêu, trong đôi mắt tam giác lóe lên tia sáng, lại hỏi một cách cẩn thận.
“Không cần như vậy, thực lực của người đó không tầm thường, ta cũng không nhìn ra được độ nông sâu của hắn, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, dù sao thì đây cũng chính là thành Kiến Dương, mà không phải là Vạn Yêu sơn.”
Hổ Yêu lại phất tay, đáp một cách vô cùng thận trọng.
Cường giả nhân loại ở trong thành Kiến Dương rất nhiều, cũng không thiếu cường giả Độ Kiếp hậu kỳ.
Một khi ra tay, rất có khả năng sẽ bị người khác phát hiện ra.
Mà giữa con người mà yêu quái vẫn luôn có thâm cừu đại hận, đôi bên gặp nhau chỉ hận không thể chém chết đối phương.
Hổ Yêu không cho rằng sau khi bại lộ tung tích ở thành Kiến Dương xong, còn có thể chạy ra khỏi nơi này.
Cho nên lúc cần thiết vẫn nên cẩn thận một chút, không thể bại lộ vào thời điểm quan trọng này được.
“Vậy chúng ta...” Người đàn ông thấp bé nghe vậy, đôi mắt tam giác lóe lên, bảo.
“Ta đã phái người đi thông báo cho Thị Huyết Ma Bức lão tổ rồi, nhất định sẽ phái người tới đây, bắt tiểu tử đó lại.”
Hồ Yêu vung tay cắt ngang lời của người đan ông đó: “Ngươi chỉ cần canh chừng hắn cho kỹ và bám theo hắn là được, nhất định không được để người đó chạy mất.”
“Đã rõ.” Người đàn ông thấp bé nghe vậy, lập tức vội vàng chắp tay, đáp.
Hổ Yêu áo đen nghe thế, liền vung bàn tay lên, dẫn đám người trực tiếp đi về phía tửu lâu Tiên Huệ Đức đó.
Bởi vì thời gian đã quá muộn rồi, nên trong tửu lâu cũng không còn người nào ghé vào nữa, bồi bàn đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật.
Mà đúng lúc này, mấy tiếng bước chân đột nhiên tiến đến gần.
Bồi bàn nghe thấy thì vội vàng ngẩng đầu lên, nói theo thói quen: “Khách quan đi mấy người, ăn cơm hay là ở trọ vậy?”
Vừa dứt lời, bồi bàn liền sững sờ, nhìn mấy người tiến vào một cách ngơ ngác.
“Ở trọ, tìm hai phòng thượng hạng.”
Chỉ thấy trong năm người bước vào, trên gương mặt của người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu đó không có bất cứ cảm xúc gì, thản nhiên mở miệng nói.
Nhưng vẻ lạnh lùng trong lời nói của hắn ta, khiến bồi bàn đó không tự chủ được mà cả người phát run, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh, vội vàng đứng dậy, đáp: “Mời khách quan đi bên này...”
Đợi rất lâu, vẫn không thấy bồi bàn đưa thức ăn lên, Kha Sương đã hơi sốt ruột, nàng bĩu môi nhìn ra ngoài cửa sổ, mà Tô Tiểu Bạch thì đang ngẩng đầu nhìn lên trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...