“Ân!”
Vừa ăn miếng thứ nhất hai mắt Kha Sương đã sáng lên, kêu lên: “Ăn ngon quá, chua chua ngọt ngọt, lần đầu tiên ta được ăn thức ăn ngon như vậy!”
“Vị tiểu thư này… Ngài… Ngài vẫn chưa đưa bạc!”
Chủ quán thấy Kha Sương ngũ quan tinh xảo, tư thái thướt tha, dung mạo khuynh quốc khuynh thành cộng thêm ăn mặc cũng không phải một người bình thường liền nhắm mắt thận trọng nói.
“Bạc?”
Ánh mắt Kha Sương sáng ngời cầu cứu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch ở bên cạnh.
“Xong rồi, ta không mang bạc…”
Thân là nhị tiểu thư của tộc Thanh Khâu, sao có thể không biết loại bạc dùng để giao dịch tiền tệ ở trong nhân loại nhưng mà lúc ở Thanh Khâu, bày thân phận ra đều không cần dùng đến bạc để giao dịch.
Cho nên Kha Sương không mang bạc đi ra ngoài…
Nhưng bây giờ, hai người bọn họ đang ở thành Kiến Dương, thành trì của nhân loại, mà không phải ở Thanh Khâu.
“Lúc ăn sao không thấy ngươi nhớ đến ta, lúc trả tiền mới nhớ đến ta.
”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy liếc mắt tiện tay lấy ra một miếng bạc vụn ở trong ngực ném cho chủ quán.
Chủ quản nhận lấy hai mắt lập tức sáng lên vui vẻ cầm bạc cũng không dám nói gì nữa.
Kha Sương thấy thế vô cùng vui vẻ đưa tay ôm lấy cánh tay Tô Tiểu Bạch nở nụ cười.
“Hắc hắc, ta biết ngươi là tốt nhất mà.
”
“Sau khi ta rời khỏi Thanh Khâu thì ngươi là người đối tốt với nhất.
”
“Còn cứu mạng ta, giúp ta hóa hình, ta cũng không biết phải báo đáp ngươi thế nào.
”
Nói xong Kha Sương nhìn Tô Tiểu Bạch, trong mắt tăng thêm mấy phần giảo hoạt… “Như vậy đi, ta thấy ngươi cũng vừa mắt hay là ta lấy thân báo đáp được không?”
Tô Tiểu Bạch đang định nói thì đột nhiên thấy người này đang vui vẻ giống như nghĩ tới cái gì, linh cơ vừa động trực tiếp nhảy vào trong ngực Tô Tiểu Bạch, hứng trí nói.
“A?”
Tô Tiểu Bạch sửng sốt, đây là chuyện gì, đầu óc của con tiểu bạch hồ đúng là kỳ quái.
“Ngươi học được từ lấy thân báo đáp này ở đâu, lại còn biết dùng ở lúc này!”
“Ta nhìn được ở trong sách nha!”
Kha Sương ngoẹo đầu nháy nháy con ngươi động lòng người nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bạch, dáng vẻ vô cùng chăm chú nói.
“Ở trong sách nói loại tình huống này của chúng ta là anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân bình thường đều lấy thân báo đáp.
”
Tô Tiểu Bạch không còn gì để nói, đưa tay đỡ Kha Sương muốn kéo Kha Sương từ trên người mình xuống.
Nhưng Kha Sương vẫn ôm chặt lấy Tô Tiểu Bạch, xem thái độ là tuyệt đối sẽ không buông tay.
“Mau xuống đi, nhiều người nhìn như vậy còn ra thể thống gì.
”
Tô Tiểu Bạch thấy thế mở miệng nói.
“Ta mới không sợ, ta muốn lấy thân báo đáp.
”
Đám người xung quanh đang dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn hai người, nhưng tiểu bạch hồ căn bản không sợ hãi vẫn ôm Tô Tiểu Bạch.
“Xem như ta sợ ngươi rồi, nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết vì sao ngươi muốn lấy thân báo đáp?””
“Bởi vì ngươi cứu mạng ta, tiểu nữ tử không có gì báo đáp chỉ có thể lấy thân báo đáp!”
Kha Sương nghiêm túc nói.
“Được, ta sợ ngươi rồi, mau xuống đi, ta không cần ngươi báo đáp.
”
Tô Tiểu Bạch vội vàng khoát tay nói.
“Vậy cũng không được, từ nhỏ phụ thân của ta đã dạy, Hồ tộc chúng ta coi trọng nhất là nhân quả, nhân quả phải cân bằng nếu không sẽ có tai nạn to lớn giáng xuống.
”
Kha Sương lại sát vào mở miệng nói.
“Cho nên cho dù ngươi có muốn ta báo đáp hay không, ta vẫn phải lấy thân báo đáp, huống hồ ta cảm thấy ngươi rất thú vị, chơi thật vui.
”
“Dạng này, chuyện này nói sau đi, ngươi đi xuống trước, trước tiên chúng ta phải đi dạo một vòng thành Kiến Dương.
”
Thấy Kha Sương cứng đầu, Tô Tiểu Bạch lại không muốn tổn thương tiểu bạch hồ, nên chuyển chủ đề nói.
“Được!”
Kha Sương nghe vậy lập tức từ trên người Tô Tiểu Bạch nhảy xuống, một tay cầm xâu mứt quả, một bên ăn một bên ôm cánh tay Tô Tiểu Bạch giống như sợ Tô Tiểu Bạch chạy mất.
Tùy ý Kha Sương treo ở trên người mình, hai người cất bước đi về phía trước.
Mà lúc này, trong một nhà dân của thành Kiến Dương.
Trong sân có mùi máu tanh nồng đậm, hai tòa lều ở hai bên là rất nhiều da lông và thịt động vật dùng móc sắt treo lên.
Có con ruồi ong ong ở trong sân.
“Nói con tiểu bạch hồ ngươi bắt được kia đâu?’”
Trong gian phòng đen như mực, cửa sổ đóng chặt, bầu không khí vô cùng ngưng trọng, lúc này một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Chỉ thấy trong gian phòng, thợ săn trung niên vốn hung thần ác sát, mặt mũi dữ tợn lúc này đang run rẩy, khuôn mặt đầy hoảng sợ ngồi liệt trên mặt đất.
“Ta thật sự không biết, làm gì có con tiểu bạch hồ nào… Các vị hảo hán…”
Thợ săn trung niên nhìn về phía người đang nói, vẻ mặt hoảng sợ kêu lên.
Những người này từ cách ăn mặc hay trên người đều mang theo nồng đậm khí huyết sát.
Thân là thợ săn đồ tể, mỗi ngày đều phải đi lên núi bắt dã thú, mở ngực mổ bụng cho nên hắn rất quen thuộc với loại khí huyết sát này.
Thậm chí trên người hắn cũng có nhưng khí huyết sát trên người những người này không phải là dã thú bình thường…
Bọn họ chắc chắn là giết người như ngóe, thủ đoạn hung ác! Cho nên đồ tể biết rõ nếu mình nói ra tung tích của tiểu bạch hồ, rơi vào trong phong ba tìm đồ vật của những người này nhất định sẽ bị bọn họ diệt khẩu.
Chỉ cần chết cũng không thừa nhận còn có một chút hi vọng sống!
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người của ta tận mắt nhìn thấy ngươi bắt một con bạch hồ đi còn mơ tưởng lừa gạt bản tọa!”
Người đang nói chuyện mặc một bộ quần áo bó màu đen, hai mắt trợn trừng giống như mắt báo, làn da lộ ra ngoài quần áo lông rậm rạp, lúc này đang toét cười dữ tợn.
Chỉ thấy hai cái răng nanh thon dài sắc bén từ trong miệng lộ ra.
Đây tuyệt đối không phải là người!
Là ngươi sao có thể có răng nanh dài sắc bén như vậy!
Thợ săn trung niên thấy thế hai mắt trợn to, vẻ mặt hoảng sợ hốt hoảng.
“Thật sự cho rằng bản tọa chỉ có từ miệng của ngươi mới biết được tin tức sao? Nếu ngươi đã tự tìm cái chết thì bản tọa sẽ thành toàn cho ngươi.
”
Nói xong nam tử răng dài hung tợn nhào tới, hai tay giống như kìm sắt bắt lấy thợ săn trung niên mở cái miệng to như chậu máu cắn xuống.
“Đừng… Đừng có giết ta, ta sẽ nói hết, ta sẽ nói hết cho ngươi.
”
Lúc này thợ săn trung niên mới hoảng sợ kêu to, sau khi biết những người này là yêu quái không phải là người thì hắn đã không còn chút cốt khí gì?
Đáng tiếc là người này cũng không thèm để ý đến lời nói của hắn trực tiếp cắn xuống một cái.
Phốc phốc.
Răng nanh sắc bén đâm xuyên qua cổ thợ săn trung niên giống như tiếng lưỡi dao rạch vào tấm da cũ nát.
Thậm chí còn không có máu tươi bắn tung tóe, thân thể nam tử trung niên bắt đầu khô cạn dần, nhìn vô cùng quỷ dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...