Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Edit: An Minh Tuệ.

_______________________

“Thế giới tiếp theo mà túc chủ sẽ đến là thế giới nhiệm vụ « Nữ phụ phản công thời tận thế », độ khó của nhiệm vụ là sáu sao.”

Giang Niệm nhớ kỹ lúc trước độ khó cao nhất của một cái thế giới cũng chỉ là bốn sao, vậy mà bây giờ liền trực tiếp thăng cấp đến sáu sao rồi?

Cô đang suy nghĩ thì cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, Giang Niệm chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng của cô bỗng nhiên có một loại nặng nề mãnh liệt cùng cảm giác mệt mỏi, không chỉ có mỏi mệt, trong đầu cô lại còn có thêm một âm thanh máy móc cực kỳ bén nhọn đang lặp đi lặp lại:

“Cảnh cáo, cảnh cáo! Túc chủ, túc chủ. Hiện tại hào quang của nữ chính đang là 2!”

Nhưng mà không đến một lát, âm thanh của máy móc lại lập lại một lần nữa: “Nghiêm trọng cảnh cáo, nghiêm trọng cảnh cáo! Túc chủ, túc chủ,.. Hào quang của nữ chính đang là 1, hào quang của nữ chính đang là 1!”

Đây chính là sắp chết rồi, nếu bây giờ cô mà không làm cái gì thì cô liền sẽ chết!

Bỗng nhiên, Giang Niệm tỉnh táo lại được một chút, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, cùng lúc đó, cô lại phát hiện thế mà bản thân chính mình cùng với người khác đang ở trong một tình cảnh nguy hiểm.

Bây giờ các cô đang ở phía cuối của một cái ngõ khá sâu, phía trước chính là một vách tường màu xám, cao chừng ba mét, phía sau là mấy người máu thịt be bét đang đuổi sát theo sau, không, bây giờ cũng không thể gọi bọn họ là người nữa rồi. Trước kia họ là người nhưng bây giờ tất cả đều đã đi mất lý trí, số lượng có hơn ba mươi bốn cái, nhìn bằng mắt thường có thể thấy bọn chúng đang vây quanh các cô!

Mà ở trên bờ vai của Giang Niệm còn có một cô gái đang đứng, cô ta giẫm lên trên người cô để bò lên trên trần xe màu đen, chỉ cần trèo lên được trần xe, liền có thể vượt qua vách tường, như vậy liền có thể giải quyết được cái khó khăn này của hai người!

Giang Niệm thấy cô ta đi lên phía trên, lập tức đưa tay: “Tiểu Duyệt, nhanh lên, mau đỡ tớ!”

Diêu Tiểu Duyệt quay đầu nhìn Zombie đang đến gần, lại nhìn Giang Niệm, một tay che lấy cánh tay bị thương, gương mặt xinh đẹp tái nhợt cố nén thống khổ nói:

“Giang Niệm, cánh tay của tớ bị thương, tớ không có sức, không còn kịp rồi...”

Cuối cùng Diêu Tiểu Duyệt nhìn Giang Niệm một chút, nhẫn tâm quay đầu đi chỗ khác, leo tường chạy.

Sau khi Diêu Tiểu Duyệt leo tường xong thì một đường chạy, không dám quay đầu nhìn lại, bóng dáng linh hoạt rất nhanh đã biến mất ở cuối con hẻm nhỏ. Hiện tại điều mà cô ta phải làm, chính là tranh thủ thời gian tìm một chỗ, cùng ngọc bội nhỏ máu nhận chủ.


Nghe nói cái ngọc bội này là của Giang gia truyền lại, sau khi bà nội của Giang Niệm qua đời đã đặc biệt giữ lại cho cô, ở đời trước Giang Niệm liền dựa vào một viên ngọc bội này mà có thể sống ở tận thế một cách vui vẻ hạnh phúc, ăn mặc không lo, không chỉ có được bảo vệ rất tốt, liền ngay cả mấy người phụ trách ở trong căn cứ cũng đối với cô quan tâm chăm sóc hỏi han ân cần. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Chỗ nào giống với cô ta, muốn cái gì đó, thì nhất định phải liều mạng làm nhiệm vụ để đi đổi điểm cống hiến, dùng nó để đem đổi lấy vật tư.

Diêu Tiểu Duyệt vẫn cho là bởi vì Giang Niệm có dị năng chữa trị nên tương đối đặc biệt, ai ngờ về sau xảy ra bất trắc, cả cái căn cứ bị Zombie vây khốn, bọn họ cuống quít trốn được một mạng, rất nhiều thứ đều không kịp mang theo, tự nhiên đồ ăn cũng biến thành khan hiếm, mà lúc này đây, cô ta phát hiện trừ dị năng chữa trị ra, thế mà Giang Niệm còn có thêm cả dị năng không gian, có thể từ trong không khí mà lấy ra được đồ ăn!

Trên thế giới này song hệ dị năng đã ít, người sống sót ở Hoa Quốc hơn trăm triệu, có song hệ dị năng cũng chỉ có ngàn người.

Cô ta cực kỳ khiếp sợ, thế mà chuyện như này Giang Niệm lại không có muốn nói cho cô ta, quả nhiên là không có đem cô ta là bạn tốt, về sau trong một lần trùng hợp, cô ta mới biết được hóa ra Giang Niệm căn bản cũng không phải là người có dị năng không gian, mà là bởi vì cô có một khối ngọc bội tổ truyền, trong không gian của ngọc bội có một mảnh đất màu mỡ trồng trọt rất tốt, một cái đầm linh tuyền, tất cả đều không có bị ô nhiễm đây chính là tài nguyên sạch sẽ tuyệt đối, những thứ trồng ra ở trong đó đều giúp ích cực lớn cho người có dị năng.

Diêu Tiểu Duyệt rất nhanh đã tìm được một nhà dân không có người, cô ta lách mình đi vào, sau khi xác nhận an toàn mới đem ngọc bội ra.

Ngọc bội này là tối hôm qua cô ta cùng Giang Niệm trao đổi mà có, cô ta dùng vòng tay của mình để cùng Giang Niệm làm trao đổi, ban đầu Giang Niệm cũng không quá muốn, nhưng cô ta nói thêm vài câu thì cô đã đồng ý, cũng chỉ có thể trách tâm chí của Giang Niệm không kiên định mà thôi.

Diêu Tiểu Duyệt giống như là không kịp chờ đợi mà đâm thủng đầu ngón tay, đem giọt máu nhỏ lên.

...

Giang Niệm trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái kia chạy thật xa, bây giờ cô còn không có tiếp thu kịch bản, cũng không biết ân oán giữa cô cùng Diêu Tiểu Duyệt,

cậu hoảng sợ lại sợ hãi mà nhìn cô, về sau lại rụt rụt, giống như là đang ra hiệu cô trốn vào trong đó.

Hiện tại ở cái chỗ này nơi nào còn có thể tránh chứ? Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Chỉ sợ một lúc xe cũng có thể bị phá hủy, cứ coi như ở trong xe sẽ miễn cưỡng bảo vệ bọn họ, vậy cũng sẽ bị chết đói ở chỗ này, bây giờ biện pháp duy nhất chính là bò lên trên trần xe, leo tường sau đó chạy ra đằng sau.

Giang Niệm cũng không kịp nghĩ nhiều, bàn tay vồ một cái đem cậu nhóc kia xách ở trong tay, giống như xách con gà con đẩy cậu lên trần xe, sau đó mình lại chống đỡ cửa sổ xe để bò lên, đến giờ phút này, Zombie đã đến dưới chân, duỗi dài bắt đầu muốn bắt lấy bọn họ, bởi vì sự đè ép của chúng nên thân xe cũng bắt đầu lắc lư, mùi máu tươi mới mẻ cũng đã để cho bọn chúng điên cuồng lên.

Cậu nhóc kia có chút kinh hoảng, vội vàng nắm chặt lấy quần áo của Giang Niệm.

Giang Niệm nói: “Đừng sợ, chị đưa em lên trên, em cẩn thận đừng đến rơi xuống.”

Cậu nhóc trọng trọng gật đầu: “Vâng!”


Giang Niệm đem cậu đưa lên, nhìn cậu nhóc đã ngồi trên tường rào, cô cũng theo đó mà treo lên, xem xét bên kia của bức tường quả nhiên là an toàn, lúc này cô mới xoay người nhảy xuống, “Nhanh lên, nhảy xuống!”

Cậu nhóc kia cũng lật người lại, ở trên vách tường nhảy xuống, Giang Niệm vươn tay tiếp lấy cậu nhóc.

Mặc dù tạm thời là an toàn, nhưng Giang Niệm cũng biết, cô nhất định phải tìm một chỗ để tiếp thu kịch bản, như vậy cô mới có thể biết là con đường sau đó của mình nên đi như thế nào, hiện tại duy nhất để Giang Niệm cảm thấy vui mừng, chính là hào quang nữ chính của cô đã tăng lên được một chút, từ một biến thành hai, miễn cưỡng coi như an toàn đi.

Đằng sau tường vây là một khu biệt thự cao cấp, mỗi một biệt thự đều là bốn tầng, nhưng lại quá yên lặng, giống như tất cả mọi người ở đây đều đã rút lui hết, Giang Niệm mang theo đứa trẻ xem xét mấy biệt thự lân cận, tìm một cái biệt thự tương đối an toàn sau đó cô leo tường đi vào, trong phòng nhìn có chút lộn xộn nhưng lại không có vết máu hay nấm mốc, chủ nhà này hẳn là đi rất vội vàng, thật nhiều đồ vật cũng không kịp mang đi.

Giang Niệm ở phòng bếp tìm được mấy chai nước khoáng cùng mấy hộp sữa bò, cô cầm một hộp sữa bò uống, một hộp ném cho đứa trẻ bẩn bẩn kia.

“Em tên là gì, làm sao lại ở trong cái xe đó vậy?”

Cậu nhóc bẩn thỉu, ôm lấy hộp sữa bò một ngụm liền uống cạn sạch, nghe vậy nhìn cô một chút, nhỏ giọng nói: “Em tên là Thẩm Nhiên, lúc đầu em cùng chú của em dự định đi ra sân bay, nhưng là trên đường bị tắc đường, thời điểm muốn đi đường vòng lại gặp phải một chút tình huống, chú của em không cẩn thận bị mấy thứ kia làm bị thương, chú ấy vì bảo vệ cho em mà đem em giấu ở trong xe...”

“Em đã ở trong xe tránh mấy ngày?”

“... Ba ngày.”

Ba ngày này, cậu dựa vào một bình nước cùng một chút sô cô la bánh bích quy mà chú vệ sĩ để lại cho cậu mà chèo chống qua, chỉ đến lúc phi thường đói bụng mới ăn một chút xíu, cậu cũng thử đi ra ngoài, nhưng mà mỗi lần chuẩn bị ra ngoài đều sẽ thấy những thứ kia, cũng càng sợ lúc chú vệ sĩ trở về sẽ tìm không thấy cậu.

Bây giờ xem ra, chỉ sợ là có đi không trở lại.

Giang Niệm nói: “Em tự đi tìm hai bộ quần áo thay, cầm lấy cái chậu lấy nước, xong tự mình tắm rửa sạch sẽ đi.”

Thẩm Nhiên vâng một tiếng.

Giang Niệm cũng phải tìm quần áo khác để thay, vừa nãy cô ôm Thẩm Nhiên, đều dính mùi thối từ trên người cậu, là thối thật sự, Thẩm Nhiên có thể một mực bình yên vô sự tránh ở nơi đó, chỉ sợ nguyên nhân cũng là do người chú kia của cậu nhóc cố ý để lại bộ quần áo bốc mùi kia đi.


Giang Niệm lên tầng tìm được một bộ quần áo của nữ chủ nhà này, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, cô mặc một cái quần jean cùng một cái áo phông thoải mái, lúc này mới bắt đầu tiếp thu kịch bản.

Cô lúc này mới phát hiện, lần này cô đi vào chính là một cái thế giới mà tận thế đã xảy ra.

Nguyên chủ tên Giang Niệm là một nữ sinh viên bình thường, thời điểm bộc phát tận thế cô ấy cùng Diêu Tiểu Duyệt đang ở bên ngoài dạo phố, đi theo dòng người mà cùng một chỗ trốn vào một cửa hàng, các cô ở cửa hàng tránh vài ngày, sau đó có thể cùng bạn học cùng lớp liên lạc được với nhau, lúc đầu là thương lượng cùng mấy người lớp trưởng tụ hợp sau đó sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp, nếu tiện đường cũng có thể cùng một chỗ về nhà hoặc là trực tiếp đi Đế Đô, dù sao Đế Đô cũng là nơi đứng đầu Hoa Quốc, hẳn đó sẽ là chỗ an toàn nhất.

Lúc này chính là lúc mới bắt đầu bộc phát, trên đường còn có người đi đường.

Thế là một đoàn người thương lượng xong ở đầu xa lộ tụ hợp, ngày hôm nay chính là thời điểm mà các cô đi tìm lớp trưởng, mà tối hôm qua, Diêu Tiểu Duyệt nói bây giờ tận thế đã bộc phát, mà cô ta cùng Giang Niệm lại là bạn bè tốt nhất, nên đem chiếc vòng ngọc mà mẹ cô ta đã mua tặng cho cô ta vào sinh nhật năm mười tám tuổi để cho Giang Niệm, đồng thời cô ta còn muốn lấy ngọc bội của Giang Niệm để làm trao đổi.

Lúc đầu nguyên chủ không muốn, dù sao đây cũng là thứ mà bà nội cô ấy để lại cho cô ấy, Diêu Tiểu Duyệt khóc lóc nói: “Niệm Niệm, hiện tại cũng đã là tận thế rồi, đợi ngày mai chúng ta đi khỏi cánh cửa này, còn không biết có thể sống sót hay không, bây giờ tớ cũng chỉ có mình cậu ở bên cạnh, cậu cũng chỉ có tớ, tớ muốn có thứ gì đó của cậu để mang bên người, thật giống như là có cậu đang ở bên cạnh tớ vậy, như vậy tớ tuyệt đối sẽ không cảm thấy cô đơn, cho dù chết tớ cũng không sợ!”

Đương nhiên lúc đó còn có mấy người tị nạn ở đó cũng thúc giục gấp rút, nói ghen tị tình cảm giữa cô ấy cùng Diêu Tiểu Duyệt, tất cả đều nói cô ấy mau đổi đi, Diêu Tiểu Duyệt khóc lóc đến khổ sở, thêm cả tình cảm của nguyên chủ đối với Diêu Tiểu Duyệt cũng xác thực rất tốt, từ năm nhất đến năm hai, hai người ăn cơm lên lớp đều thường xuyên đi cùng nhau, tình cảm gắn bó như vậy, huống chi lại trải qua một phen biến cố, cô ấy cùng chưa liên hệ được với người trong nhà của mình, tương lai mờ mịt... Cuối cùng cô ấy cũng đem ngọc bội đưa cho Diêu Tiểu Duyệt.

Không nghĩ đến, ngày thứ hai, Diêu Tiểu Duyệt lại là cái người thứ nhất vứt bỏ nguyên chủ.

Ở trong kiếp trước, nguyên chủ đúng là chết rồi, cô ấy chưa kịp leo đến trần xe, mà Thẩm Nhiên mở cửa xe để cho cô ấy chui vào trốn cùng, sau đó cả hai người cùng chết ở bên trong chiếc xe đó, Diêu Tiểu Duyệt lại nương tựa vào dị năng hệ thủy cùng không gian, tự xưng là song hệ dị năng trôi qua như diều gặp gió, đem lớp trưởng cùng đội ngũ đi cùng họ thu phục dưới trướng, đó cũng là bước đầu tiên trên con đường trở thành nữ vương của cô ta.

Lần này Giang Niệm tới vào thời điểm cũng không khéo, vừa vặn chính là lúc mà Diêu Tiểu Duyệt đạp lên bả vai cô để trèo lên trên, đợi đến lúc cô biết rõ ràng tình trạng thì Diêu Tiểu Duyệt đã bỏ trốn mất dạng rồi, khó trách nhiệm vụ lần này lại có độ khó là sáu ngôi sao, đúng là sau khi hệ thống Chủ Thần thăng cấp thì đi theo đó chính là các thế giới đều sẽ trở nên nguy hiểm hơn.

Giang Niệm tiếp thu xong kịch bản, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, nghĩ đến việc nguyên chủ đã cùng lớp trưởng hẹn dù cho bất luận ai tới chỗ hẹn trước, đều sẽ đợi đến sáng mai mới đi, để tránh xảy ra bất trắc hay chậm trễ gì đó.

Khẳng định Diêu Tiểu Duyệt sẽ đi tìm lớp trưởng, đương nhiên Giang Niệm sẽ không bỏ qua cơ hội này, làm gì thì làm trước tiên cô cần phải đem ngọc bội cầm trở lại đã rồi hẵng nói, coi như bây giờ ngọc bội đã nhỏ máu nhận chủ đi chăng nữa, cũng nhất quyết không thể để cho Diêu Tiểu Duyệt được lợi.

Cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên Thẩm Nhiên đến gõ cửa, giọng cậu nhu thuận lại nhỏ nhẹ, nhỏ giọng nói: “Chị Giang, em đã đun nước úp hai bát mì ăn liền, chị muốn ăn không?”

Đương nhiên Giang Niệm muốn ăn!

Trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất!

Giang Niệm phát hiện cậu nhóc Thẩm Nhiên này mặc dù nhỏ, nhưng thật đúng là một ốc đồng cô nương chính hiệu, cậu không chỉ có đem bản thân mình tắm rửa sạch sẽ ăn mặc gọn gàng, mà còn đem cả đồ ăn gia đình này để lại phân ra rõ ràng, khi nấu mì tôm lại còn thả thêm hai miếng thịt hun khói vào trong đó, Giang Niệm liền ăn phần phật, quả nhiên cảm giác dạ dày trống rỗng của mình dễ chịu không ít.

Thẩm Nhiên cũng phần phật mấy ngụm liền ăn xong mì tôm, nói: “Chị Giang, kế tiếp chúng ta sẽ đi chỗ nào ạ? Em nghe nói là thật nhiều người đều đang muốn đi thủ đô, nơi đó có quân đội bảo vệ nên sẽ an toàn nhất, chị muốn đi không?”

Thủ đô khẳng định là phải đi, nhưng mà trước khi đi cô muốn đem Diêu Tiểu Duyệt giải quyết đã, còn muốn về thành phố C để đi tìm cha mẹ cùng với em trai của cô, cô vẫn chưa liên lạc được với họ, cũng mong là không xảy ra chuyện gì. Bây giờ cũng chỉ là lần đầu tiên mà virus bộc phát, trên thế giới người bị lây nhiễm virus ước chừng một phần mười, đợi đến lần thứ hai khi virus bộc phát, lúc ấy hỗn loạn thật sự mới chính thức mở ra.


Thời kì hỗn loạn như thế, đi thủ đô là lựa chọn của đa số mọi người.

Giang Niệm nói: “Ngày hôm nay nghỉ ngơi trước đã, sáng sớm ngày mai xuất phát, chị muốn đi tìm một người bạn của chị.”

Bởi vì ngày thứ hai muốn đi, Giang Niệm tìm một cái ba lô kiểu nam ném cho Thẩm Nhiên, để cậu sắp xếp nước uống cùng thức ăn, thuận tiện bảo cậu viết một phong thư cảm ơn chủ nhà, “Chị đi ra ngoài một chút, đợi lát nữa sẽ trở lại.”

Thẩm Nhiên ôm ba lô có chút lo lắng: “Chị Giang, chị muốn đi đâu vậy?”

Bộ dáng khẩn trương kia của cậu, giống như là rất sợ Giang Niệm sẽ vứt bỏ mình mà đi.

Giang Niệm cười cười: “Yên tâm, chị sẽ còn trở lại.”

Cậu nhóc này so sánh với Diêu Tiểu Duyệt thì có lương tâm hơn rất nhiều, ở cả hai đời của cậu đều giúp Giang Niệm, cô cũng không có khả năng sẽ đem cậu nhóc này ném ở chỗ này mà mặc kệ nha, như vậy cũng quá không có lương tâm rồi.

“Đừng quên viết thư cảm ơn, lúc chị trở về sẽ kiểm tra. Đúng rồi, nếu có người đến thì không cần mở cửa, có việc chờ chị trở lại lại nói.”

Thẩm Nhiên ngoan ngoãn gật đầu nói biết rồi ạ, thẳng đến lúc Giang Niệm leo tường đi xa mới ôm ba lô đi sắp xếp đồ ăn, đây là sự tín nhiệm của Giang Niệm đối với cậu, cậu biết, từ khi virus bộc đến bây giờ, thế giới liền thay đổi, tiền tài không còn là quan trọng nhất, đồ ăn trở thành đối tượng mà mọi người tranh đoạt, Giang Niệm có thể đem chuyện quan trọng như vậy giao cho cậu làm, vậy dĩ nhiên là rất tín nhiệm cậu.

Giang Niệm leo tường ra ngoài, là bởi vì lúc đến đây cô có nhìn thấy bên cạnh hình như có một cái câu lạc bộ, cô chuẩn bị đi lấy thêm một chút đồ ăn.

____________________

Tác giả có lời muốn nói: quy củ cũ a

Sửa một cái, a a kít, đằng sau còn không có viết xong, có thể sáng mai lại nhìn.

_____________________

Sau bao lần đắn đo, mình đã quyết định thêm phần giới thiệu vào đầu truyện, hehe..

Mình cá là có nhiều bạn đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần truyện này rồi đi. Cơ mà mình kệ, vẫn sẽ cho vào..

Muahaha...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui