Edit:An Minh Tuệ.
____________________
Hoắc Lăng có chút thẫn thờ, phản ứng chậm lại, hắn không biết Giang Niệm vì sao lại đột nhiên ôm hắn, thật giống như hắn nghe không hiểu lời cô nói.
Nhưng mà trái tim của hắn lại nhảy lên dị thường nhanh chóng, cũng không có lập tức đem Giang Niệm đẩy ra, đáp án mà hắn muốn biết kia phảng phất là vô cùng sống động, lại phảng phất là ảo giác của hắn, toàn thân hắn căng cứng, liền cuống họng cũng khô khốc căng lên: “... Vì cái gì nói, có lỗi với cha của em?”
Lông mày Giang Niệm nhíu một cái, cái cằm đặt trên bộ ngực hắn: “Bởi vì cháu đoạt đi người anh em tốt của cha mình nha, nhưng vì chú Hoắc, cháu có thể công bằng cạnh tranh cùng cha cháu. ”
Hoắc Lăng: “......!!!”
Khục.
Hắn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Chú Giang là nói đùa, em đừng coi là thật.” Hai tay hắn đang buông thõng ở hai bên, do dự nâng lên, rốt cục nhẹ nhàng vòng lên ôm lấy bờ eo mềm mại của cô gái nhỏ này, cha Giang không phải là quan tâm trọng điểm của hắn, cái hắn tương đối để ý chính là, “Vì cái gì cướp anh?”
Giang Niệm không trả lời mà hỏi lại: “Vậy chú Hoắc vì cái gì không đẩy cháu ra, còn ôm cháu nha?”
Hoắc Lăng nhìn cô chăm chú, cười cười, trong thanh âm tràn đầy vui vẻ, cánh tay rắn chắc như tùng hơi nắm chặt, một tay vòng lên lưng cô, một tay xoa lên mái tóc dài mềm mại của cô, dùng cách ôm này hoàn toàn đưa cô vào trong ngực hắn.
Giang Niệm thấp hơn hắn, gương mặt dán ở bộ ngực hắn ủi ủi, nhào đều nhào, ôm cũng ôm, nói cái gì cô cũng không buông tay.
Hoắc Lăng cúi đầu tiến đến lỗ tai cô: “Niệm Niệm.”
“Ừm.”
“Anh cũng rất thích em.” Thanh âm của hắn trầm ổn nghiêm túc, “Anh là muốn đợi em chậm rãi tiếp nhận anh...”
“Hiện tại thế nào?”
“Cám ơn em đã dũng cảm như thế.”
Cái này Giang Niệm liền không quá đồng ý, ngửa đầu nhìn xem hắn uốn nắn: “Em không phải dũng cảm, em là tự tin!”
Hoắc Lăng dở khóc dở cười: “...... Được rồi.”
Hắn vuốt vuốt đầu cô, mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng của hắn lại tràn đầy vô hạn vui vẻ, nguyên bản còn lo lắng sự thầm mến của hắn sẽ cứ thế mà chấm dứt, lại không nghĩ sẽ chờ được một niềm vui lớn như vậy.
Hắn nắm chặt vòng eo Giang Niệm, ôm cô xoay người một cái, ngược lại đem cô ép ở trên vách tường, thân hình hắn cao lớn, mà cô lại nhỏ nhắn mảnh mai, loại tư thế chặt chẽ bao phủ này liền dẫn ra một tia nguy hiểm, cùng loáng thoáng có chút mập mờ.
Hắn cúi người, nhướng mày giống như là trêu chọc lại dẫn một chút ý xấu, Giang Niệm ôm lấy cổ Hoắc Lăng ngửa đầu nhìn hắn, Hoắc Lăng nói: “Anh từng nói với em, phải cẩn thận người xấu, cũng phải cẩn thận anh. Nhanh như vậy liền đã quên rồi?”
Giang Niệm lắc đầu: “Chưa. Vậy chú Hoắc, em làm như thế nào để cẩn thận chú nha?”
Thân hình Hoắc Lăng dừng lại, híp mắt nhìn chằm chằm cô, tiếp theo một cái chớp mắt, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống trán cô, một lát sau, hắn lui ra, Giang Niệm còn tưởng rằng như vậy kết thúc, ai ngờ cánh tay đang ở trên eo cô đột nhiên bưng lấy gò má cô, bàn tay hắn khớp xương rõ ràng lại dịu dàng, còn có bởi vì huấn luyện lâu dài mà có vết chai mỏng, hắn mơn trớn gò má cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại, nương theo đó là một nụ hôn hạ xuống, khắc ở môi cô.
Đối với hôn môi đàn ông là bẩm sinh đã biết, là dịu dàng mà nhiệt liệt.
Gương mặt Giang Niệm càng thêm hồng nhuận, mi mắt đóng chặt nhẹ nhàng rung động.
Cái trán chống đỡ, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp giao thoa.
Ngón cái của hắn vuốt ve khuôn mặt đỏ hồng của cô, thanh âm còn có chút khàn khàn gợi cảm: “Biết làm như thế nào cẩn thận anh sao?”
Giang Niệm mơ hồ đáp: “... Ừm.”
Hắn đem cô kéo vào trong ngực.
Từ hôm nay trở đi, đây là cô gái của hắn.
...
Sau khi Giang Niệm bị cảm nắng vẫn ở nhà, uống thuốc lại nghỉ ngơi một đêm, quả nhiên triệu chứng bị cảm nắng giảm bớt không ít, nhưng mà cô lại bị sốt, may mắn sốt cũng không cao, uống thuốc liền ổn định lại, cũng coi như hạnh phúc trong bất hạnh.
Tiểu Đồng ngồi bàn cùng Trần Thần còn gọi điện thoại cho cô, hỏi bệnh của cô như nào rồi?
Cũng chính là vì lý do này, cho nên mẹ Giang mới không yên lòng, không phải tự tay mình chiếu cố, sao có thể yên tâm được? Bà nghĩ đến việc muốn đi một chuyến đến Đế Đô, đợi sau khi Giang Niệm khỏi bệnh rồi trở lại, bằng không thì trái tim treo lên mấy ngày nay cử bà làm sao có thể yên tâm được?
Giang Lai Phúc nói: “Anh em Hoắc của anh ở đó, cũng nói Niệm Niệm uống thuốc hạ sốt liền đỡ rồi. Nếu vẫn chưa khỏi chúng ta lại đi qua đấy, thế nào?”
Kiểu nói này, ông nội Giang và bà nội Giang đều cảm khái nói cái người anh em Hoắc thật là một người tốt, hiện tại chính là Giang Lai Phúc muốn ở trước mặt liệt tổ liệt tông kết bái thành anh em thì cả nhà bọn họ cũng tán thành hết mình, có thể gặp được một người anh em tốt như vậy, đó cũng là duyên phận nha!
Bởi vì không thể ở bên cạnh chăm sóc, vậy cũng chỉ có thể gọi video.
Thời điểm khi video vừa gọi đến, Giang Niệm còn đang nằm ở trong ngực chú Hoắc của cô xem tivi đó, mấy ngày nay sau khi Hoắc Lăng huấn luyện quân sự xong sẽ tới đây với cô, chăm sóc cô, cả thể xác và tinh thần của Giang Niệm đều phải chịu tra tấn, liền sợ mình nhịn không được lại nhào lên người hắn, lúc đầu cô còn đắm chìm bên trong sắc đẹp của chú Hoắc, sau khi mẹ Giang gọi điện thoại tới, cô liền tranh thủ thời gian ngồi thẳng lên, Hoắc Lăng nhìn cô một cái, Giang Niệm có chút chột dạ, tranh thủ thời gian ở trên mặt hắn bẹp một cái: “Chú Hoắc, chú yên tâm, em sẽ cho chú một cái danh phận. Chú để cho em chuẩn bị một chút đi, em còn chưa nghĩ ra phải làm sao đối mặt với cha em.”
Hoắc Lăng: “......”:)
Cô bé này.
Hắn nhẹ nhàng điểm lên cái trán Giang Niệm: “Anh nói để em đừng có đoán mò, anh cùng chú Giang vốn cũng không phải là anh em gì, sẽ không phát sinh những chuyện mà em nghĩ tới kia. Nếu như em không dám, vậy anh sẽ cùng chú Giang nói rõ ràng quan hệ của chúng ta?”
Giang Niệm chân thành nói: “Chú không hiểu, em không thể tổn thương tình cảm anh em mà cha em đối xử chân thành nhất!”
... Hoắc Lăng cũng cảm nhận được một chút cái gì gọi là sọ não đau nhức.
Giang Niệm ho hai tiếng, đem cuộc gọi video ấn nhận, đầu tiên là tiếp nhận cả nhà quan tâm cùng thăm hỏi, an ủi ông nội bà nội đang lo lắng một chút, nói cũng kha khá rồi, lúc này mới đem video giao cho Hoắc Lăng, người Giang gia đối với Giang Niệm là quan tâm, đối với Hoắc Lăng liền tất cả đều là cảm tạ, ngay cả ông nội Giang bà nội Giang xưng hô đối với Hoắc Lăng từ “Tiểu Hoắc” đều biến thành “Người anh em Hoắc”, liền ngay cả mẹ Giang đều không ngoại lệ!
Mặt Hoắc Lăng có chút đen, “Chú Giang Dì Giang, ông nội bà nội, mọi người yên tâm, cháu sẽ chiếu cố Giang Niệm thật tốt.”
Bên kia cùng nhau ài một tiếng, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Vậy liền phiền cậu nha, người anh em Hoắc, người cả nhà chúng ta đều đặc biệt cảm kích cậu!”
Hoắc Lăng: “......”
Sau khi kết thúc video, Giang Niệm thở dài nói: “Không nghĩ tới lúc này em mới yêu đương mấy ngày, liền gặp phải trở ngại lớn như vậy.”
Hoắc Lăng cũng cảm thấy nhất định phải cùng Giang gia bên kia nói rõ, bằng không thì hắn sợ chậm thêm một chút hắn liền chân chính trở thành chú Hoắc của Giang Niệm, đến lúc đó hắn liền thật sự không có chỗ nào có thể kêu đi.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Hắn đem Giang Niệm kéo vào trong ngực ôm lấy, Giang Niệm nhìn bộ dáng hắn cau mày, liền vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Chú Hoắc, chú yên tâm đi, em mãi mãi cũng sẽ không bỏ rơi chú!”
Khóe miệng Hoắc Lăng giật một cái, xoa bóp mặt của cô, đến gần rồi cắn cô một ngụm: “Còn gọi anh là chú Hoắc?”
“Quen thuộc nha.”
“Hửm? Nhưng hiện tại anh là người đàn ông của em, kêu chú thích hợp sao?”
Giang Niệm lập tức liền thỏa hiệp, ôm hắn cọ xát hai lần: “Được rồi, đều nghe theo bảo bối của em!”
“......”
...
Giang Niệm lập tức nói: “Là tớ là tớ, tớ đem huấn luyện viên Hoắc cầm vào tay!”
Tưởng Vân tin Giang Niệm mới có quỷ, nhiều nhất chính là nghĩ Giang Niệm đang mơ tưởng đến huấn luyện viên Hoắc, ha ha: “Thân thể cậu thế nào, lúc nào về trường học vậy?”
Giang Niệm nghĩ nghĩ: “Mặc dù tớ đã gần như khỏi hẳn, nhưng tớ sợ tái phát, ngày sau trở về đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Niệm tưởng tượng, cái này không đúng, làm sao cô nói cô là bạn gái của huấn luyện viên Hoắc đều không có phản ứng sao? Đây không khỏi cũng quá bình tĩnh đi.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Tối nay, thời điểm Hoắc Lăng gọi điện thoại tới nói đón cô ra ngoài ăn cơm, đây chính là lần hẹn hò đầu tiên sau khi bọn quen nhau, tự nhiên Giang Niệm vạn phần coi trọng, mặc một chiếc váy nhỏ thật đẹp, trang điểm nhẹ nhàng cho bản thân, đương nhiên, Đại Hoàng Kim mà cô thích nhất cũng muốn mang theo, thời khắc quan trọng như vậy khẳng định là muốn thời thời khắc khắc làm bạn cùng cô.
Trương Yến cũng không cần đi theo cô, bằng không thì có một bóng đèn bất lợi cho cô cùng chú Hoắc phát triển gian tình hì hì.
Lần này địa điểm hẹn vẫn là mỹ thực cư, liền ngay cả vị trí phòng đều không thay đổi, về sau Giang Niệm mới biết được, hóa ra không phải là thế giới hai người nha, còn có ba bốn năm cái bóng đèn...
Trương Hưng là một cái, còn có hai người đàn ông cùng một người phụ nữ, Giang Niệm đều chưa thấy qua.
Bọn họ vừa mới vào nhà, mấy cái người kia liền cười ha hả vẫy tay, ánh mắt sáng rực liền rơi vào trên tay Hoắc Lăng đang nắm tay Giang Niệm, ha ha nhíu mày cười, một bộ ngầm hiểu lẫn nhau ngươi biết ta biết mọi người đều biết.
Trương Hưng nói: “Niệm Niệm, đã lâu không gặp em, mau vào ngồi nha!”
Giang Niệm nhìn Hoắc Lăng một chút, Hoắc Lăng đau đầu vuốt vuốt mi tâm, mấy cái này khẳng định là nghe nói hắn đặt gian phòng cho nên mới lén lút chạy tới xem náo nhiệt, hiện tại muốn đuổi cũng khẳng định đuổi không đi: “Niệm Niệm, mấy người này là bạn từ nhỏ của anh, đều cùng sống ở một khu nhà, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn cơm xong liền đi.”
Giang Niệm nghe lời gật đầu: “Đều nghe bảo bối.”
Hoắc Lăng: “......” Khụ khụ khụ.
Hắn coi như bình tĩnh, mấy tên bên cạnh liền đóng băng, không được, còn nhịn không được móc móc lỗ tai.
... Bảo bối? Bảo bối?! Bọn họ là nghe nhầm rồi đi!!
Trương Hưng ho khan vài tiếng nhịn không được lại cười phun ra, lần trước vẫn là chú Hoắc đó, lần này liền trực tiếp thành bảo bối! Không chỉ Trương Hưng, mấy người khác cũng là buồn cười, che lấy mắt không có mặt mũi nhìn, cái tên độc thân mấy chục năm này thế mà bị một câu của một cô bé nói cho đỏ cả mặt, đây cũng quá là không có tiền đồ!
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Bọn họ đuổi theo tới đây, còn không phải là bởi vì nghe Trương Hưng nói lần trước Hoắc Ngũ mang theo một cô bé cùng nhau ăn cơm, không chỉ có dịu dàng quan tâm khiến anh không dám nhìn thẳng, còn có tự mình lột tôm gắp thức ăn, ân cần biết bao nhiêu nha! Mấy ngày nay càng hay hơn, còn đuổi theo tới trường học, huấn luyện quân sự cho sinh viên đại học năm nhất, làm huấn luyện viên, chuyện khiến người ta khiếp sợ như vậy lại khó gặp được như thế bọn họ có thể bỏ lỡ sao? Tự nhiên muốn gặp một lần thiên tài Niệm trong truyền thuyết kia nha.
Đáng tiếc, nói mấy lần Hoắc Lăng chính là không cho gặp, không sao cả, nghe được tin tức bọn họ liền tự mình đến đây.
Sau đó một đêm này không chỉ có tròng mắt rơi đầy đất, ngay cả cái cằm cũng rơi trên mặt đất, đồng thời triệt để quen biết cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, cái gì gọi là gặp sắc quên bạn!
Không nói gọi đồ ăn tất cả đều là thanh đạm, thuốc không cho phép hút, rượu không cho phép uống, liền nói hơn hai câu lời nói đều muốn bị trừng, đối với Giang Niệm liền không giống như vậy, hỏi han ân cần, thêm trà đổ nước, lột tôm gắp thức ăn thêm canh... Dù sao hôm nay Hoắc Lăng chính là bận rộn nhất, nhưng lúc nào bọn họ gặp qua hắn như vậy chưa?
Mặc dù khi làm những việc này thoạt nhìn Hoắc Lăng không có dịu dàng lắm, hắn lạnh lẽo cứng rắn đã quen, thậm chí nhìn còn rất lạnh nhạt, nhưng hắn quá nghiêm túc, đủ để cho người ta nhìn ra hắn đối với Giang Niệm là rất coi trọng.
“Niệm Niệm à, Hoắc Ngũ theo đuổi em như nào vậy? Em làm sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy chứ!”
“Không có nha, là em theo đuổi chú Hoắc.”
Đám người: “......???” Không phải đâu!
Hoắc Lăng: “... Em không có theo đuổi anh đi.”
Giang Niệm: “Em đều chủ động tỏ tình, còn không tính là em theo đuổi sao?”
... Nói như vậy giống như cũng đúng thì phải.
Trương Hưng quả thực tức giận, cái đồ Hoắc Ngũ này không khỏi cũng quá có tâm cơ: “Niệm Niệm, em đây là cũng quá thua lỗ, em nên để cậu ta chủ động theo đuổi em nha, em thế mà chủ động tỏ tình?”
“Đúng vậy đúng vậy, loại chuyện này khẳng định là phải do Hoắc Ngũ chủ động mà!”
Hoắc Lăng lườm bọn họ một chút: “Ăn cũng không chặn nổi miệng của các cậu?”
Giang Niệm cười vỗ vỗ mu bàn tay của Hoắc Lăng, đối với mấy người Trương Hưng nói: “Không phải lỗ hay không lỗ, bảo bối tốt như vậy, em theo đuổi hẳn là chuyện đương nhiên!”
Khụ khụ?!
Trương Hưng cùng chúng bạn: “...... Hả???”
Hoắc Lăng: “......!!!”
...
...
Trương Hưng lau lau nước mắt chua xót: “Được rồi, đều đừng nói nữa, tớ lại tin tưởng vào tình yêu rồi.”
Vừa dứt lời, liền bị Hoắc Lăng đá một cước, lần này là khóc thật.
Đủ loại náo nhiệt qua đi, cơm tối cũng đã ăn xong, bọn họ còn nói muốn đi ca hát, nhưng mà Hoắc Lăng lại cự tuyệt, nói muốn đưa Giang Niệm về nhà đi ngủ, cũng không cho bọn họ cơ hội phản bác, nắm người liền đi, đầu cũng không quay lại một chút, Giang Niệm còn rất tốt, cười nhẹ nhàng quay đầu phất phất tay nói tạm biệt, so sánh với tên Hoắc lão ngũ lãnh khốc kia, đó chính là một tiểu thiên sứ.
“Tớ nhìn lần này Hoắc Ngũ là thật đổ rồi.”
“Đổ là đổ, nhưng tớ nhìn Giang Niệm còn quá nhỏ, đừng thấy mấy ngày nay Hoắc Ngũ ở Đế Đô mà quên, đó là bởi vì không có nhiệm vụ, sau mấy ngày nữa cậu ta trở lại bộ đội, hai người này chính là yêu đương ở xa, đến lúc đó làm sao xử lý?”
“Hoắc Ngũ lợi hại như vậy, cậu còn sợ cậu ta bị đá sao?”
“... Tớ không có sợ nha, tớ còn không phải đang chờ mong cậu ta bị đá, thử một chút tự vị của thất tình sao?”
“... Tớ giống như cũng có chung suy nghĩ này.”
Con mắt Trương Hưng kéo ra, đám trứng thối này anh thật sự không biết, nhưng mà nha: “Dì Trương giống như còn không biết Hoắc Ngũ có bạn gái, tớ sợ đến lúc đó không cần yêu đương ở xa, không chừng bên này lại náo loạn trước.”
“Nói thế là sao?”
“Các cậu không nghe nói Dì Trương giống như là đang muốn cho Hoắc Ngũ đi xem mắt sao? Muốn cậu ta kết hôn sớm một chút sinh cháu trai cho dì, chính là bây giờ Hoắc Ngũ nha, lúc này thì hay rồi, không nói những cái khác về Giang Niệm, thân thể này thật sự quá kém, không chừng dì Trương sẽ không đồng ý.”
Đúng nga, cái này giống như có chút khó làm.
Nghĩ như vậy, thật đúng là để cho người ta kích động! Xoa tay mong đợi.
...
Lưu Oánh Oánh cũng là tới ăn cơm, từ lần trước trở đi, cứ cách một tuần cô ta liền sẽ tới đây một chuyến, một là nơi này đồ ăn ăn ngon, hai là có lẽ có thể đụng được Hoắc Lăng, lần trước Giang Niệm đều có thể gặp, cô ta cũng không mà một thế này cùng kiếp trước khác biệt, kiếp trước Hoắc Lăng trực tiếp lấy danh nghĩa là bạn trai của Giang Niệm đều được người trong Giang gia tán thành, mà một thế này, người Giang gia rõ ràng coi Hoắc Lăng là người thân, Giang Niệm lại gọi Hoắc Lăng là chú Hoắc, đời này bối phận khác biệt, tình cảm khác biệt, kết quả tự nhiên cũng sẽ có điều ảnh hưởng.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Cô ta bên này đang nghĩ ngợi, nào biết được thế mà thật sự trông thấy Hoắc Lăng, hắn ra từ mỹ thực cư, nhưng mà bên cạnh hắn còn có một Giang Niệm!
Cô ta lập tức cất điện thoại đi, giả bộ làm cái gì cũng không có xảy ra, đi ra phía trước cười nói: “Em họ, anh Hoắc Lăng, không nghĩ tới ở đây gặp được hai người, hai người đây là đã ăn cơm xong rồi sao?”
Hoắc Lăng nhíu mày lại: “Chúng ta không quen, không cần gọi tôi là anh.”
Trên mặt Lưu Oánh Oánh trắng nhợt, bộ dáng tủi thân thật là có chút điềm đạm đáng yêu.
Lúc này Giang Niệm mới phát hiện Lưu Oánh Oánh: “Chị họ, chị là cũng tới đây ăn cơm sao?”
Đi cùng Lưu Oánh Oánh, còn có một vị bạn học nữ, nhưng mà cũng không phải là người cùng đi ăn sinh nhật đợt trước.
Lưu Oánh Oánh gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, sớm biết em họ cũng tới vậy liền cùng nhau ăn rồi, lúc này chị mới đến mà hai người lại muốn đi, thật là quá không khéo.”
Giang Niệm cười nhẹ nhàng nói: “Không, kỳ thật vẫn là rất khéo, bởi vì coi như sớm biết chị họ muốn tới chúng ta cũng sẽ không cùng nhau ăn cơm nha, những đồ ăn chị ăn em đều không ăn được, chúng ta không thích hợp ngồi một bàn, với lại em còn muốn cùng bạn trai tận hưởng thế giới hai người nữa, chị đừng gọi anh Hoắc Lăng, bối phận không thích hợp, liền gọi em rể đi đi!”
“......!!!” Lưu Oánh Oánh trong lòng lại thêm một nghẹn, cái đồ Giang Niệm này làm sao lại không biết xấu hổ như thế?!
Hoắc Lăng nắm chặt tay Giang Niệm, âm thanh lạnh lùng nói: “Lưu tiểu thư, vừa rồi cô chụp lén chúng tôi, xin lập tức đem ảnh chụp xóa bỏ.”
Lưu Oánh Oánh xấu hổ vạn phần, muốn phủ nhận, thế nhưng là ở trước mặt khí thế cường đại lại chắc chắn của Hoắc Lăng, thế mà nửa phần sức phản kháng cô ta cũng không có, chỉ có thể lấy ra điện thoại di động đem ảnh chụp xóa, một bên giải thích nói không phải cô ta cố ý muốn chụp ảnh, chính là tùy tiện chụp một cái liền chụp đến bọn họ...
Lời này thật sự là không ai có thể tin được, Giang Niệm cười một tiếng, nói: “Chị họ không phải là muốn mách lẻo đó chứ?”
“... Làm sao lại như vậy? Chị là loại người này sao?”
“Đúng vậy nha.”
“Em họ, em hiểu lầm chị như vậy, chị sẽ đau lòng.”
“Thật sự? Vậy chị họ nhanh đau lòng cho em xem một chút!”
“... Em họ em thật biết nói đùa.”
Lưu Oánh Oánh muốn trước mặt người khác giả làm người tốt, coi như trong nội tâm cô ta tức giận, lại còn không thể biểu hiện ra ngoài, càng không thể nói ra lời gì quá đáng, tự nhiên bị Giang Niệm dăm ba câu cho nghẹn đến không nhẹ.
Cô ta cơ hồ là mắt thấy Giang Niệm cùng Hoắc Lăng cùng rời đi, tức giận đến nắm đấm đều nắm chặt.
Cái đồ Giang Niệm này quả nhiên là khắc tinh trong đời của cô ta, cũng không hiểu Giang Niệm có cái gì tốt, Hoắc Lăng thế mà còn là lựa chọn cô, thích cô. Cô ta hừ một tiếng, mặc dù không có ảnh chụp, nhưng cô ta còn có thể nói, cũng không tin mấy người trong nhà sẽ không có một chút phản ứng!
“Oánh Oánh, vừa rồi đó là em họ của cậu? Bạn trai cô ấy rất đẹp trai, lái xe cũng rất đắt, chính là nhìn lạnh quá! Làm sao vậy, quan hệ hai người không tốt sao?”
“Hừm, bởi vì học tập quá bận rộn, bình thường chúng tớ tiếp xúc không nhiều, về sau nhà của em họ phát đạt, liền không quá muốn cùng nhà chúng tớ tiếp xúc nhiều.”
“Há, phải không...”
...
Hoắc Lăng đang lái xe, lúc ngừng đèn đỏ ở giao lộ, hắn nhìn cô gái đang ngoan ngoãn buộc lên dây an toàn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, “Lưu Oánh Oánh biết quan hệ của chúng ta, mặc dù ảnh chụp đã xóa, nhưng cô ta sẽ đi nói với chú Giang đi.”
Giang Niệm ừm một tiếng, Lưu Oánh Oánh không nói mới là lạ chứ: “Bảo bối, anh đừng sợ, có em ở đây.”
Hoắc Lăng nhịn không được nhéo mặt Giang Niệm một cái: “Đừng gọi anh là bảo bối, đến cùng ai là bảo bối?”
Giang Niệm nắm lấy Hoắc Lăng tay hôn một cái: “Được, không tức giận nha.”
Mi tâm hắn trực nhảy, nắm cằm nhỏ của cô lung lay: “Em... Em thực sự là...”
“Ừm?”
“...”
Được rồi, ai bảo hắn thích cái bảo bối này như thế chứ.
Chờ đến nhà, Giang Niệm thu được một tin nhắn Lưu Oánh Oánh gửi tới, cô ta nói: “Em họ, việc của em cùng Hoắc Lăng mọi người trong nhà biết sao? Chuyện em yêu đương, chị cảm thấy hẳn là nói cho bác biết, nếu như em không dám nói, chị nói giúp em. ”
Cái này không phải chính là biến tướng uy hiếp sao.
Có thể là do cô ta ăn không ngồi rồi quá lâu đi, liền muốn tìm một chút việc để làm, nhưng mà thật đúng là Giang Niệm không có cách nào thỏa mãn cô ta.
Giang Niệm cười một tiếng, không để ý tí nào, theo thường lệ cùng người trong nhà gọi video, chính là buổi tối hôm nay có chút không giống, Giang Niệm cảm thấy cô nhất định phải hướng cha cô khai hỏa.
Chiến đấu đã vang dội, nhào người ta liền phải chịu trách nhiệm, tuyệt đối không thể sợ hãi rụt rè.
Mà cô cũng không thể một mực làm cho cha của cô sống ở trong mơ, mộng đẹp của ông nhất định vỡ vụn. Nếu như không phải biết cha cô thật sự rất coi trọng Hoắc Lăng, coi hắn là anh em, có lẽ cô còn có thể càng trực tiếp một chút.
Về phần hiện tại, vì chuyện đó, cô vẫn là phải cho cha cô một tia hi vọng, bằng không thì trực tiếp vỡ vụn không khỏi cũng quá không có nhân đạo.
Cha Giang cũng cảm thấy ngày hôm nay con gái có chút không thích hợp, không đúng, là vài ngày đều không thích hợp, ánh mắt nhìn ông là lạ, giống như là làm cái gì đó có lỗi với ông, nhưng mà con gái có thể làm chuyện gì có lỗi với ông chứ? Chả lẽ là vụng trộm đi ăn nồi lẩu rồi? Không có khả năng! Trộm lén đi ra ngoài chơi? Càng không khả năng! Vậy...
Những cái khác ông còn thật không nghĩ ra được.
Ngày hôm nay Giang Niệm cuối cùng mở miệng, đặc biệt thận trọng đối với cha của cô nói: “Cha, con muốn nói với cha một vấn đề, con quen bạn trai!”
Cha Giang quá sợ hãi, mặt đều nhanh nằm sấp trên màn hình: “... Ai vậy? Ai vậy? Bạn trai con là ai vậy?! Bạn học của con sao? Người anh em Hoắc của cha đâu, cậu ấy có biết sao?”
Giang Niệm lắc đầu: “Anh ấy biết, bạn trai của con, chính là anh em của cha.”
Cha Giang lắc lắc đầu: “......? Ý gì nha?!”
Giang Niệm giơ máy điện thoại lên, đem ống kính chuyển hướng, cô đang ngồi cạnh Hoắc Lăng, Hoắc Lăng ngồi thẳng tắp: “Chú Giang, cháu thích Niệm Niệm, chúng cháu bây giờ đang quen nhau.”
Cha Giang: “......?!”
Lúc trước ông vốn là sắp khóc, hiện tại xem xét người anh em của mình ngồi dựa vào con gái ông, ông là khóc thật.
Bởi vì cha Giang sắp khóc, mẹ Giang cũng đến đây, ông nội Giang bà nội Giang cũng đuổi theo nhìn, đây là thế nào nha? Thế nào sẽ khóc nha? Niệm Niệm không phải xảy ra vấn đề rồi đi...
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Niệm Niệm không có xảy ra việc gì, là cha cô xảy ra vấn đề rồi!
Giang Niệm liền sợ cha cô khổ sở, liền rời đi Hoắc Lăng một chút xíu, Hoắc Lăng nghiêng đầu nhìn cô. Giang Niệm nói: “Cha, cha đừng khổ sở nha, con cảm thấy chúng ta có thể cạnh tranh công bằng một chút, chúng ta chú Hoắc tự chọn thế nào?”
Cha Giang: “......???”
Hoắc Lăng sững sờ: “......!!!”
Lần này tốt, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Hoắc Lăng.
Hoắc Lăng không hề nghĩ ngợi, bắt lấy tay Giang Niệm: “Thật xin lỗi chú Giang, cháu chọn Niệm Niệm.”
Cha Giang: “......!!!”
... Vì cái gì để ông phải nhận hai lần tổn thương??? QAQ
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, gần nhất là khai giảng a, học tập cho giỏi nghỉ gặp, a a kít.