Edit: Tracy F (Vi Tiểu Bảo)
"Vèo!"
Cố Tá xoay người nhảy lên, duỗi tay bắt lấy dây đằng, trực tiếp mượn sức đẩy bay ra.
Cùng thời khắc đó, ấn đường hắn phát ra một đạo ngân trùy, lao thẳng vào giữa miệng máu của quái điểu. Quái điểu kia lập tức dừng lại, vỗ cánh điên cuồng, ngay sau đó hai cây ngân trùy một trái một phải xuyên thủng hai cánh, lại thêm ba cây ngân trùy liên tục bắn ra, đem quái điểu kia hoàn toàn đánh nát!
Cố Tá nương theo dây đằng trượt xuống, đứng dưới cây đại thụ mà thở hồng hộc.
Lại nói tiếp, sau khi đạt tới Tiên Thiên cảnh tố chất thân thể không phải sẽ rất tốt sao? Làm sao mà hắn cùng quái điểu tứ cấp kia truy đuổi một lúc lâu, lại có thể mệt thành cái dạng này hả?
Thật là không còn gì để nói.
Công Nghi Thiên Hành từ trên nhảy xuống, y vừa rồi vẫn luôn đứng trên cây quan sát an nguy của Cố Tá, thấy hắn đã giải quyết xong một con quái điểu tứ cấp mới yên lòng.
Y trong miệng còn nói lời khen tặng: "A Tá làm tốt lắm!"
Ngón tay Cố Tá gãy gãy sườn mặt: "Lần này dùng sáu cây Ngân Trùy Thứ."
Công Nghi Thiên Hành nói: "Không hề lãng phí, như vậy rất tốt."
Cố Tá biết đại ca là cổ vũ hắn, hắn nói: "Nếu cây thứ nhất ta có thể trực tiếp đâm vào miệng quái điểu, hai cây tiếp đó là đôi mắt nó, nói không chừng cuối cùng không không cần dùng đến ba cây, chỉ dùng một hoặc hai cây là có thể thành công."
Công Nghi Thiên Hành cười: "Lại đánh nhiều thêm vài trận, tự nhiên sẽ có thể nắm chắc."
Cố Tá ngầm đồng ý. Cũng giống như luyện dược, luyện càng nhiều tự nhiên sẽ hiểu rõ làm thế nào để có thể không lãng phí.
Vì thế hắn không hề bận tâm chuyện này, ngược lại trực tiếp bổ nhào về phía hồ nước.
Xung quanh hồ nước có mấy nhánh cỏ rậm rạp tinh tế sinh trưởng, đó chính là Yên La thảo.
Cố Tá phóng xuất ra tinh thần lực, rất tinh chuẩn mà trong đống Yên La thảo dày đặc kia tìm được vài cọng có dược hương càng nồng đậm. Vận khí không kém, hiện tại đã thu được ba cây Yên La thảo hơn trăm năm, trăm đó có một cây đạt đến một trăm năm mươi năm — trên nhánh cỏ thon dài, mười năm một sợi hoa văn màu đỏ nhàn nhạt đan xen nhau, đặc biệt mỹ lệ.
Hắn cùng Công Nghi Thiên Hành ở đây đã hai ngày, ngày đầu tiên khi họ phối hợp giết chết hoang thú thằn lằn trong sơn tuyền hái được hai cây Yên La thảo trăm năm, sau đó bọn họ lại đi đến vài nơi tập trung nhiều Yên La thảo — cũng chính là chỗ nhiều nước, sau đó liên tục đánh giết hoang thú đến hiện tại mới thôi, trong tay hiện có mười hai cây Yên La thảo trăm năm.
Thu hoạch như vậy không thể nói là không tốt.
Nhưng càng đáng mừng chính là, Cố Tá lúc bắt đầu không dám đối phó với hoang thú tứ cấp, cũng không biết chính mình có thể tạo thành bao nhiêu thương tổn lớn với hoang thú tứ cấp, cũng không thể xác định chuẩn thực lực chúng nó. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy hoang thú tứ cấp là có thể phân biệt được chúng mạnh hay yếu, hơn nữa cũng dám đánh lén, còn dám chạy đến đối mặt, tiến bộ không thể nói không lớn.
Trong đó có Công Nghi Thiên Hành lúc nào cũng bồi bên cạnh hắn, vì hắn lược* trận đem đến hiệu quả rất lớn.
*mưu lược
Đương nhiên Cố Tá cũng chưa quên mục đích đến đây là để cho đại ca nhà mình rèn luyện.
Công Nghi Thiên Hành hiện tại có sáu bộ Cốt Châu, căn bản không thể dùng mắt thường để nhìn, cái gọi là hoang thú tam cấp đỉnh, bất quá chỉ đáng để cho thủ hạ y ra tay, càng đừng nói đến chuyện kích thích sức chiến đấu, lại càng không tìm được cơ hội đột phá Tiên Thiên cảnh.
Cho nên, sau khi Cố Tá rèn luyện một thời gian, đổi lại Cố Tá lược trận, để cho Công Nghi Thiên Hành cùng hoang thú tứ cấp giao đấu.
Không có tinh thần lực để xác định vị trí cùng khí tức, Công Nghi Thiên Hành muốn tìm đúng chỗ của hoang thú tứ cấp sẽ không thể nhẹ nhàng như Cố Tá — đây cũng không phải nói sức chiến đấu của Công Nghi Thiên Hành kém Cố Tá, mà là y cùng hoang thú cạn chiến vật lộn, hoặc là dùng binh khí cùng chúng đối chiến. Ngươi tới ta đi, kĩ thuật chiến đấu rất cao.
Cũng vì thế mới có thể rèn luyện kĩ sảo chiến đấu của Công Nghi Thiên Hành, khiến cho thân thủ y liên tiếp nâng cao.
Hai người thu được bốn năm xác chết hoang thú trước Tiên Thiên, lại thêm rất nhiều Yên La thảo, cùng với một ít dược liệu Cố Tá nhận biết được, tất cả đều bỏ vào trữ vật cách.
Tuy rằng bọn họ đến đã hơn hai ngày, nhưng Cố Tá cảm thấy vẫn có thể tìm được thêm chút Yên La thảo, Công Nghi Thiên Hành cũng không tìm được thời cơ đột phá Tiên Thiên cảnh, nên bọn họ đều muốn ở lại thêm ít ngày.
Vì thế hai người lần thứ hai đi vào nơi càng sâu, tự nhiên so với trước cũng càng thêm cẩn thận.
Cố Tá nín thở ngưng thần, đem tinh thần lực mở ra trong phạm vi trăm dặm xung quanh, bởi vì đường núi khó leo, hắn lại càng thêm nắm chặt tay áo Công Nghi Thiên Hành, một chút cũng không dám buông lỏng.
Đại khái đi được mấy trăm mét, chỗ ghi chú nơi tập trung nhiều Yên La thảo trên bản đồ có chút bí ẩn, còn chưa tìm được Cố Tá lại đột nhiên cảm giác được một ít âm thanh ồn ào, làm hắn không khỏi dừng chân.
Công Nghi Thiên Hành hỏi: "A Tá, làm sao vậy?"
Cố Tá nhíu mày nói: "Đại ca, ngươi có nghe được hay không... Có tiếng người ầm ĩ?"
Công Nghi Thiên Hành nghe vậy cũng cẩn thận lắng nghe. Nhưng y không thể phóng xuất tinh thần lực, nên phạm vi có thể cảm giác được không rộng rãi như Cố Tá, bởi vậy y cũng chỉ mơ hồ cảm giác được chỗ này có nguy hiểm, lại không phát hiện nhiều thêm gì.
Y hơi suy nghĩ nói: "A Tá có thể nói cho ta phương hướng cụ thể, chúng ta đi coi một chút."
Cố Tá cảm thấy thứ kia cùng bọn họ không quan hệ, nhường đường tránh đi là được, nhưng đại ca đã mở lời, vậy tất nhiên là có chủ ý rồi.
Vì thế Cố Tá cẩn thận mà "Nghe", ngón tay chỉ về phía bên phải, "Ở bên kia."
Công Nghi Thiên Hành một tay đem Cố Tá xách lên, kẹp dưới nách*, mũi chân nhẹ điểm, bay vút đi ra ngoài.
*Bản cv đúng là như vậy, và tui cũng để y xì như vậy đấy. Ahihi
Cố Tá theo thói quen điều chỉnh lại tư thế thoải mái, không ngừng chỉ hướng tránh cho Công Nghi Thiên Hành đi nhầm đường.
Không sai biệt lắm tiếp cận thêm bảy tám chục thước, địa hình núi cũng không che đậy được tầm mắt hai người, Công Nghi Thiên Hành tự nhiên cũng có thể nhìn thấy, trước đó gần trăm mét, có bóng người di chuyển.
Khó tránh, bọn họ không chỉ đi xẹt qua rất nhiều cây rừng, đường núi cũng không bằng phẳng, khoảng cách gần hai trăm mét, Công Nghi Thiên Hành chỉ cảm thấy nguy hiểm nhưng lại nhìn không thấy, tinh thần lực của Cố Tá cũng chỉ nghe được âm thanh, đó là đương nhiên.
Lúc này không có quá nhiều vật che đậy, Công Nghi Thiên Hành mang theo Cố Tá đến sau một núi đá nửa ngồi xổm xuống, nơi phát ra tiếng ồn kia đều được bọn họ thu hết vào mắt.
Là hai nam hai nữ đang vật lộn cùng với một con sư tử toàn thân mang theo ánh lửa, sư tử kia hiển nhiên là hoang thú tứ cấp, hơn nửa dựa vào khí tức phát ra thì chính là đang sắp tiến vào ngũ cấp! Mà bốn người kia tuy rằng có một nam một nữ là Tiên Thiên, nhưng hai người còn lại chỉ là Ngưng Mạch tam trọng đỉnh, thời điểm đối mặt với sư tử kia tự nhiên là cực kì nguy hiểm, bị không ít thương tích.
Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành hai ngày này cũng chưa từng gặp qua hoang thú sắp tiến vào ngũ cấp như vậy, lại càng không biết nếu gặp phải sẽ thành ra kết quả gì.
Cố Tá nhìn bốn người trong đó đã có người bị thương, trong lòng tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng vẫn là nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành.
Việc hắn không đành lòng đều là thói quen, có khả năng không thể cứu, hoặc là làm sao đi cứu, hắn vẫn là không phát biểu ý kiến thì tốt hơn.
Công Nghi Thiên Hành vỗ vỗ đầu hắn trấn an, ánh mắt vẫn nhìn về phía bốn người cùng một sư tử, không có nói cứu, cũng không nói không cứu.
Y chỉ là giống như đang quan sát cái gì đó.
—
Editor lảm nhảm: Đoạn đầu tui còn tưởng là bị thiếu, lên google tìm mấy bản cv đều như thế, nên hẳn là như thế.
Tui chỉ mong có nhân mới xuất hiện thêm kịch tính mới có sức edit liên tục hoy....
Cầu yêu thương, cầu vote... 💋
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...