Ta Có Dược A!

Edit: Cám ( CamsVitiba)

Tam vương gia sắc mặt giận dữ, dần dần bình tĩnh trở lại: "Hiện giờ thế nào rồi?"

Hoàng sam thống lĩnh hổ thẹn nói: "Có vài người đã chạy khỏi thành, còn những người khác, sau khi truy đuổi đã bắt lại lần hai."

Lời này vừa ra, thanh niên trường bào huyền sắc liền cười nhạo một tiếng: "Triệu lão tam, trước đó bổn hoàng tử sai người phiên trực, nửa điểm đường rẽ cũng không có, nay đến phiên ngươi lại thành bại lộ. Có thể thấy được quốc gia yếu kém quả thực rất vô dụng, lời tổ tiên nói quả nhiên có đạo lí a!" Nói đến đây, hắn nhìn sang phía thanh niên áo dài thâm lam nhướng mày: "Tân công tử, ngươi nói có đúng không?"

Thanh niên trường bào huyền sắc chính là Chu hoàng tử, Chu quốc cũng là đế quốc cấp Thanh Đồng, cùng với Triệu quốc coi như kẻ thù truyền kiếp.

Hai nhà căn cơ như nhau, tài nguyên cũng không sai biệt lắm, địa bàn cách nhau cũng gần, đương đại Thiên Kiêu xuất sắc cũng là Chu hoàng tử cùng Tam vương gia, mà phía sau hai người này cũng đều có các thế lực lớn làm chỗ dựa... Như thế từ nhỏ đến lớn liền tính không phải cừu hận, chỉ với quan hệ giằng co giữa hai Thiên Kiêu, bọn họ cũng không ít lần ngươi tranh ta đoạt.

Tân công tử hơi hơi mỉm cười, bàn tay nhẹ run mở ra quạt xếp, hắn tựa tiếu phi tiếu mở miệng: "Nếu là bản công tử, đương nhiên cũng có thể phòng thủ kiên cố."

Hai người không chút che giấu trào phúng Tam vương gia, khiến sắc mặt Tam vương trở nên cực kì khó coi.

Tam vương gia hít sâu một hơi, ngăn chặn tâm hỏa sôi trào, chợt nói với hoàng sam thống lĩnh: "Cửu thống lĩnh, ngươi cùng Tứ thống lĩnh tự lãnh mười tiên* (roi), lấy đó làm khiển trách. Còn về lão Bát.... Cho hắn đan dược tốt nhất, nhất định phải cứu được hắn. Trừng phạt của hắn, chờ thương thế hắn tốt lên rồi lãnh phạt cũng không muộn."

Cửu thống lĩnh cảm kích nói: "Đa tạ vương gia, thuộc hạ tất sẽ không lại tái phạm sai lầm lần nữa!"

Tam vương gia vẫy tay đuổi hắn đi: "Đưa tin cho thành tiếp theo, phải bắt sống Luyện dược sư và người bảo hộ hắn." Hơi dừng một chút, lại lạnh giọng bổ sung: "Nếu bắt được, thì giữ lại mạng, nếu bắt không được, giết chết tại chỗ, tuyệt đối không thể để hắn rơi vào tay người khác!"

Cửu thống lĩnh vẻ mặt nghiêm túc: "Lĩnh mệnh!"

Nói xong, phi thân rời đi.

Sau khi người đi rồi, Chu hoàng tử âm dương quái khí lên tiếng: "Nhìn dáng vẻ này của ngươi là thương tiếc người tài?"


Tân công tử đem quạt xếp thu hồi: "Thủ đoạn thu mua nhân tâm bực này, Tân mỗ tự thẹn không bằng."

Tam vương gia phẩy tay áo: "Đừng nói nhảm nữa! Nếu các ngươi không phục, thì tự mình xuất thủ đi, hà tất ở chỗ này khua môi múa mép, cứ y như đám đàn bà vô tri? Hừ!"

Tân công tử cùng Chu hoàng tử nghe thế đều không vui, lập tức đồng dạng hừ lạnh lại, không hề để ý đến Tam vương gia nữa.

Từ đó về sau, bọn họ cũng nghe được thuộc hạ của mình bầm báo lại kết quả –– thí dụ như hai cứ điểm trên đường cái của bọn họ, người đại lục kề bên lục đục chui đầu vào lưới, bị bắt giữ, có một số người không thuận theo bị giết chết, nhưng phần lớn đều là thuận theo.

Ba người muôn so chính là số lượng chiến nô thu phục được.

Hiện giờ còn chín ngày nữa Thiên tuyển chi lộ sẽ đóng cửa, thời gian bày mưu đặt kế còn nhiều lắm, cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết được.

Tốc độ Công Nghi Thiên Hành quá nhanh, thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng đã rời khỏi thành, Tống Hòa cùng Diêu Dao vốn cực lực đuổi kịp, nhưng khi bọn họ đến cuối thành, chỉ nhìn thấy thi thể bị độc chết rải rác khắp nơi, căn bản không nhìn thấy thân ảnh Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá.

Diêu Dao cũng không phải chỉ có diện mạo xinh đẹp, nàng bắt lấy Tống Hòa, dùng thân pháp mang theo hắn rời khỏi thành trì này, lại không khỏi kinh ngạc cảm thán: "Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, ta chỉ nghe ngươi nói qua tinh thần lực Cố công tử vượt xa người thường, lại chưa từng nghĩ độc thuật của hắn cũng kinh người như thế!"

Tống Hòa cũng có nghĩ đến đâu? Hắn vẫn luôn cảm thấy Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành phối hợp cực kì ăn ý, bản thân Cố Tá đúng là cũng cường đại, nhưng nhiều hơn vẫn là phối hợp chặt chẽ cùng Công Nghi Thiên Hành, chỉ thấy Cố Tá còn nhỏ tuổi nên không nghĩ đến trên phương diện luyện dược có bao nhiêu bản lĩnh. Hôm nay mấy lần tao ngộ, mới khiến Tống Hòa hiểu rõ bản thân đã trông mặt mà bắt hình dong, suy nghĩ nông cạn dường nào.

Diêu Dao suy nghĩ, nói: "Hiện giờ xem ra ấn tượng bọn họ đối với ngươi tạm được, ngày sau bất luận gặp phải chuyện gì, ngươi nhớ tuyệt đối không thể bán đứng hai người bọn họ đó."

Tống Hòa cười khổ: "Sư tỷ xem ta là hạng người nào a? Đừng nói bọn họ vốn có ân cứu mạng ta, chỉ nói hôm nay ở đây cũng nhờ có họ chúng ta mới có thể thoát khỏi ma trảo của Tam vương gia, chỉ nhiêu đó đã đủ để ta thề sống chết giữ kín miệng mình rồi."

Diêu Dao gật đầu: "Ngươi có thể nghĩ như thế là tốt. Ngươi nếu là gốc cây thối nát bất chính, ta liền chặt đứt rễ ngươi, ngươi đã hiểu chưa?"

Tống Hòa căng da đầu: "Hiểu... Hiểu rõ.... Sư tỷ."

Uy hiếp cỡ này, quả thực đáng sợ!


Hai người cũng không nhiều lời nữa, chỉ theo "dấu chân" của Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá, một đường vội vàng đuổi theo.

Mà Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá vừa mới được đề cập đến đang ở đâu? Cước trình bọn họ cực nhanh, mặc dù trên đường hai bên sương mù dày đặc, thực vật quái dị cùng quái vật không ngừng nhảy ra, một người dùng tinh thần lực bạo đầu, một người kéo cung bắn tên triệt hạ, tổng thể cũng không bị trì hoãn bao lâu.

Cố Tá một bên thi triển tinh thần lực một bên cấp đan dược cho đại ca nhà mình, hỏi: "Đại ca, huynh nói phía sau còn có truy binh hay không?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Chỉ sợ không chỉ có truy binh phía sau, phía trước e là cũng có binh sĩ chặn đầu rồi."

Cố Tá trầm mặc: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Công Nghi Thiên Hành trước nay lắm mưu nhiều kế, lúc này trên mặt lại nhiều thêm một phần tiêu sái: "Đến nước này cũng không còn biện pháp, chỉ phải dốc toàn lực, mở ra một con đường máu mà đi!"

Nghĩ đến đó, Cố Tá đầu tiên là rùng mình, sau đó nhiệt huyết thiếu niên sôi trào dâng lên, cả người hắn phút chốc trở nên phấn chấn lạ thường.

Nói thật, thân là nam tử, có mấy ai nguyện ý thời thời khắc khắc đều bị người khác đè đầu cưỡi cổ đâu? Lại có ai rõ ràng nắm lấy kì ngộ có thể một bước lên trời, lại bởi vì bí mật quá lớn cần phải cẩn thận bàn tính, chỉ sợ nếu bại lộ quá nhiều, ngay cả mạng nhỏ cũng khó giữ?

Cố Tá một lòng muốn sống sót, luyện chế ra Hư Không Đan trở về hiện đại, vì thế hắn đem thế giới quan của mình điều chỉnh đến mức có thể tiếp thu hiện trạng thế giới này, mỗi bước đi đều cẩn dè dặt cẩn trọng, bịa ra vô số lời nói dối, thậm chí sau này, hắn còn có thể tùy thời tùy chỗ phóng thích kĩ thuật diễn xuất của chính mình... Kì thật hắn một chút cũng không muốn như vậy.

Tuổi hắn không lớn, vốn dĩ nên là "tuổi trẻ xúc động" làm việc không cần suy nghĩ, nhưng vì mục đích cuối cùng, hắn ép buộc bản thân phải mài đi xúc động của mình, lúc đầu còn vài phần hoạt bát, dần dần lại càng trở thêm "ổn trọng".... Hắn biết bản thân làm vậy là đúng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lời biện luận.

Chính là hiện tại, trên Tử vong chi lộ này, Công Nghi Thiên Hành nói với hắn, bọn họ phải cùng nhau giết ra ngoài!

Trong lòng Cố Tá nóng hừng hực.

Tựa như cõi lòng luôn bị đè ép bất ngờ được phóng thích, vì những người đó mà tay nhiễm máu tươi cũng không có gì phải áy náy, nhưng hắn vẫn còn chút nghi ngờ.

Cố Tá: "Đại ca, chúng ta cứ vậy giết qua, liệu có ổn không? Có cần nghĩ chút biện pháp lừa gạt qua mắt, tranh thủ chạy tới tòa thành tiếp theo tìm kiếm thông lộ, sớm ngày rời khỏi Thiên tuyển chi lộ?"


Công Nghi Thiên Hành khẽ lắc đầu.

Sau đó, trong miệng y cũng phát ra âm thanh lạnh lẽo: "A Tá, thời điểm địch ta cách xa rất lớn, đương nhiên cần chu toàn, cần dùng kế, cần ẩn nhẫn, người có thể nhờ chu toàn dùng kế ẩn nhẫn mà bảo hộ chính mình, thì sẽ đạt thành mục đích. Nhưng mà..."

Cố Tá vội hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

Công Nghi Thiên Hành thở dài: "Nhưng mà nếu địch và ta kém nhau không lớn, khi Võ giả đương đầu với khó khăn đi lên, chính diện nghênh đón, từ trong sinh tử truy tìm vô thượng võ đạo! Lúc này cứ tránh né như vậy thì rất mất khí độ của người luyện võ. Lúc đó thời điểm tu luyện, ngược lại sinh ra ý niệm không rõ ràng liền ảnh hưởng đến võ đạo."

Cố Tá nghe xong lời này, cảm thấy rất thuyết phục.

Cũng phải, trước kia ở Kình Vân Tông, bọn họ bởi vì có rất nhiều bí mật, một khi bại lộ đại khái sẽ trở thành kẻ địch của mọi người, cho nên nơi nơi đều phải ẩn nhẫn chu toàn –– dù sao tông chủ Kình Vân Tông chỉ cần dùng ngón tay cũng đủ ấn chết bọn họ, không thể không cẩn thận được. Lại nói lúc ấy bọn họ vẫn là đệ tử Kình Vân Tông, muốn ở lại, giảm bớt địch nhân đứng vững gót chân gì đó, đại ca không thể không dùng chút tâm cơ này nọ, dù đã phát hiện ra một ít địch nhân ẩn giấu thí dụ như Lục Cửu Tư chẳng hạn, đại ca cũng sẽ không cường thế ra tay, mà sẽ giao cho địch nhân của địch nhân – bằng hữu bọn họ tới xử lí.

Nhưng hiện tại nơi này thực lực mạnh nhất là Võ giả Thoát Phàm cảnh tiểu thành, dù là người có thể vượt cấp khiêu chiến, nếu đánh không lại không phải còn có thể chạy sao? Nếu lúc này cứ trốn trốn tránh tránh thì chẳng khác gì đã thua một bậc, nói không chừng đối với ngộ tính về võ đạo sẽ xảy ra bất lợi.

Đại ca hắn chính là Thiên Đố thân thể, có lí nào phải cụp đuôi chạy trốn trước bạn cùng tuổi chứ!

Cố Tá âm thầm gật đầu.

Vì thế khi hai người đi vào cổ thành phía trước, thời điểm phát hiện một ít Võ giả thân mang giáp trụ đứng gác, lập tức không màng việc khác, trực tiếp xông qua.

Những binh sĩ giáp trụ quát lớn: "Buông tay chịu trói thì cho ngươi đường sống, nếu không, đừng trách ta thủ hạ vô tình!"

Cố Tá vừa nghe, được lắm, đây là địch nhân a! Lập tức mặc kệ thứ khác, phóng xuất ngân trùy, tấn công bất ngờ trước rồi lại nói!

Công Nghi Thiên Hành cũng không chút lưu tình, trường thương quét ngang, đem rất nhiều Võ giả giáp trụ quét bay!

Hai người dùng hành động thực tế trả lời những binh sĩ giáp trụ.

Những binh sĩ lúc này tàn nhẫn dâng trào, không chút khách khí bắt đầu công kích.

Trong số đó không có thống lĩnh, hai người đối phó tương đối nhẹ nhàng, không bao lâu giải quyết xong vài tên, xé rách vòng vây mở ra một con đường.


Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành từ đó nhảy ra, phía sau không ít người theo sát đuổi giết.

Công Nghi Thiên Hành thân pháp linh hoạt, rất nhanh thoát được.

Cố Tá đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đại ca, đám người Tam vương gia là Thoát Phàm cảnh tiểu thành không sai, nhưng sau lưng bọn họ còn có thế lực lớn a! Cho dù chúng ta rời khỏi Tử vong chi lộ, đại nhân vật trong thế lực bọn họ một ngón tay cũng có thể ấn chết chúng ta..."

Công Nghi Thiên Hành mặt không đỏ khí không suyễn: "Nếu là trưởng giả tự tôn tự trọng, nếu không có giá trị sử dụng, tự nhiên sẽ không hạ thấp thân phận tới đối phó tiểu bối. Mà nếu là phái người trẻ tuổi đến, vi huynh lại càng không sợ."

Cố Tá đối với giá trị vũ lực của đại ca hắn so với những người cùng lứa tuổi rất yên tâm, nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là đại đa số trưởng giả phần lớn đều sẽ tự tôn tự ái, nhưng không đại biểu cho trong số đó không có kỳ ba a! Tam vương gia thân phận địa vị rất cao, không cần tìm nhân vật đứng đầu đến đây mà chỉ cần mời tới một Hợp Nguyên cảnh, hai người bọn họ cũng vô phương chống đỡ!

Cho nên Cố Tá lại cẩn thận mở miệng: "Vậy nếu là gặp phải cái loại trưởng giả không nói đạo lí...."

Công Nghi Thiên Hành vẫn rất thong dong: "Chờ sau khi rời khỏi nơi này, chúng ta cũng cần phải đầu nhập vào một thế lực nào đó, mượn dùng tài nguyên để tu luyện. Nếu có người không màng quy củ đến bực này, trưởng bối tông môn tự nhiên sẽ ra tay."

Cố Tá không hề nghi ngờ đại ca sẽ được tông môn ưu tú chọn trúng... Nhưng vẫn có vấn đề a!

"Nhưng nếu là thế lực đối phương có thể nghiền áp thế lực chúng ta muốn đầu nhập thì sao? Nếu là thế lực chúng ta không chịu vì chúng ta ra mặt thì sao?"

Vấn đề này cực kì nghiêm túc đó, cảm thấy thế nào cũng không an toàn cả!

Dù sao Trung Ương đại lục cũng là sân nhà người ta.

Công Nghi Thiên Hành sâu kín thở dài: "Nếu thật sự như thế... Vậy chúng ta chỉ có thể tự sinh tự diệt mà thôi."

Cố Tá: "...."

Hả?!!!

________________

#cám: cảm giác thằng nhỏ ngây ngô lại bị thằng lớn nó lừa!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui