Ta Có 90 Nghìn Tỷ Tiền Liếm Cẩu

"Ha ha, may quá, may mà mình chưa làm gì không thì xấu hổ chết!" Hùng Đào thở dài, một mặt lại cười trên sự đau khổ của người khác.

" Nữ yêu quái Ngô Tiểu Phi này một khi đã ở bên cạnh Triệu Ngọc Kỳ thì đảm bảo không một ai dám đến gần cô ấy!"

"Xem ra muốn có Triệu Ngọc Kỳ, đầu tiên phải qua ải Ngô Tiểu Phi!"

Ngay lúc đó.

Lại có một thiên niên dáng người thanh tú, khôi ngô đứng lên.

"Bạn Ngọc Kỳ này, thực ra tớ cũng muốn WeChat của cậu!"

Trần Viễn vừa thốt ra lời này, cả lớp đều khiếp sợ!

Bọn họ dường như không dám tin, tên Trần Viễn này thế mà lại dám xin WeChat của Triệu Ngọc Kỳ?

Mi ăn gan hùm hay gì?

Cái can đảm đó, mi móc ở đâu ra vậy?

Định làm Lương Tĩnh Như sao?

Không thấy tên hề Lý Kiếm Phong thất bại hay gì?

Ngô Tiểu Phi khinh bỉ chất vấn.

"Lẽ nào cậu cũng muốn gia nhập hội học sinh hửm?"

" Hả? Tôi vào cái hội đó làm gì?" Trần Viễn lắc đầu.

"Vậy xin WeChat Ngọc Kỳ làm gì?"

" Tôi muốn theo đuổi cậu ấy!"

" Hả?"

Lần này chính Ngô Tiểu Phi lại là người bối rối!

Nàng hoàn toàn không ngờ Trần Viễn lại to gan đến vậy!

Trời ạ, sao không theo những gì mình nghĩ vậy!


"Keng! Hành động liếm cẩu đã mở ra!"

[ Họ tên: Triệu Ngọc Kỳ

Tuổi: 20 tuổi.

Cao: 168cm

Nặng: 49kg

Nhan sắc: 8,7 điểm.

Độ thiện cảm dành cho kí chủ là: 10 điểm ]

Trói chặt quan hệ với đối tượng số 3, khi độ thiện cảm với kí chủ đạt 95 điểm, đột kích ngược sẽ thành công, đối phương sẽ biến thành liếm cẩu của kí chủ.

Đột kích ngược hoàn thành sẽ khen thưởng hoàn 10% số tiền đã chi cho liếm cẩu.

Khen thưởng điểm cường hóa: 25 điểm (có thể cường hóa thuộc tính thân thể của kí chủ, bao gồm thể chất, tinh thần, thiên phú, sức mạnh, các loại tri thức.)

Khen thưởng kỹ năng: Đánh đàn dương cầm cấp đại sư.

Trần Viễn hoàn toàn không nghĩ đến việc này.

Triệu Ngọc Kỳ vừa mới gặp hắn mà đã có 10 điểm độ thiện cảm, hắn trước đây cũng không dám nghĩ tới!

Không thể không nói.

Triệu Ngọc Kỳ từ nhỏ đến giờ cũng gặp qua không ít nam sinh muốn tiếp cận nàng. nhưng thường thì các nam sinh đó sẽ viện đủ các loại cớ để tiếp cận.

Nào thi vì bạn ở trong hội học sinh nên tớ muốn tham gia.

Nào thì bạn ở trong nhóm múa nên tớ cũng muốn ủng hộ.

Rồi đủ các loại lý do khác!

rất ít ai có thể thẳng thắn như gã Trần Viễn này, dám công khai theo đuổi nàng chúc mặt mọi người.

Căn bản là cô cũng biết bản thân mình có giá, tự nhiên các nam sinh khác khi đứng trước mặt mình sẽ trở nên rụt rè hơn.

Trần Viễn này cớ sao lại can đảm như vậy?

Có lẽ là hắn không biết, từ khi hắn theo đuổi Lâm Thư Đồng, hắn cũng đã bị xem thường trong mắt mọi người.

Nhưng mà hắn để ý cái tình yêu để làm gì?

Hiện tại những cô gái đẹp trong mắt hắn chỉ là công cụ để hắn xoạt tiền mà thôi.

Chỉ cần ngươi là đối tượng liếm cầu của ta là được rồi.

" Hay lắm!"

Nhưng điều khiến cho người ta ngỡ ngàng đó chính là, Triệu Ngọc Kỳ lại gật đầu một cách tự nhiên.

Tựa hồ nhìn Trần Viễn với vẻ thú vị.

Thực ra chỉ là thêm một cái phương thức liên lạc mà thôi, cũng không phải là việc gì ghê gớm cả.

Triệu Ngọc Kỳ chỉ là rất ghét những nam sinh lấy lý do vớ vẩn để tiếp cận nàng.

Lẽ nào nói một câu 'anh muốn theo đuổi em' khó lắm sao?

Cô gái nào mà chẳng thích được người khác theo đuổi chứ. Triệu Ngọc Kỳ cũng vậy mà, chỉ có điều không theo đuổi được mà thôi.

Sau khi thêm WeChat xong, Trần Viễn liền không tiếp tục nói chuyện.

Mục đích hôm nay hắn đến đây đã hoàn thành.

"Thư Đồng à, tên Trần Viễn này bị làm sao vậy? Hắn muốn tán tỉnh Triệu Ngọc Kỳ kìa, ghê thật? Cơ mà hôm qua hắn chuyển cho cậu năm vạn hay sao? Sao hôm nay lại đi xin WeChat của Triệu Ngọc Kỳ rồi, như vậy là có ý gì?"


Tôn nhuế quơ quơ tay hỏi Lâm Thư Đồng.

" Tớ cũng không hiểu anh ta đang làm gì, nhưng mình và anh ta đã chia tay rồi, muốn đuổi theo ai có liên quan gì đến mình đâu!"

Lâm Thư Đồng khó chịu nói.

Cảm giác bản bị Trần Viễn cho một vố.

Lúc này mới nửa ngày trôi qua.

Ai biết được đối phương sẽ thay đổi thế nào?

Mới hôm qua là một kẻ liếm cẩu dưới chân mình. Đùng một cái lại trở thành một người khác, lại còn dám đi tán tỉnh mỹ nữ đẹp thứ hai của trường.

Đã thế còn được người ta đồng ý.

" Là anh cố tính thể hiện ra cho tôi xem để trả thù tôi ư?"

Lâm Thư Đồng tức giận nghĩ nhưng trong lòng lại có chút cảm giác lo sợ.

Nàng đột nhiên có cảm giác không nỡ mất đi Trần Viễn, lo lắng cùng bất an lúc này càng thêm nghiêm trọng.

Nếu như một người đến theo đuổi nàng tận tâm, thì nàng lại không để ý đến.

Xét từ góc độ tâm lý học loài người.

Người đàn ông này ở trước mặt nàng chỉ là thứ hạ đẳng, sao xứng với nàng?

Phụ nữ thường thường đều muốn đàn ông nuông chiều, nhưng thực ra là không xem họ ra gì.

Vì lẽ đó, một người đàn ông có sức hút chính là không sợ ải mỹ nhân.

Trần Viễn của bây giờ chính là loại này.

Vừa có tự tin vừa có vẻ ngoài.

Chính là: " Ưu thế lớn nhất quyết định mọi mối quan hệ!"

Vậy nên, Trần Viễn bây giờ có dám cua cả đệ nhất hoa khôi cũng chẳng có gì đáng lo.

Lâm Thư Đồng: Độ thiện cảm +5

Lâm Thư Đồng: Độ thiện cảm +5

Trần Viễn liếc mắt nhìn Lâm Thư Đồng.

Phát hiện trên đỉnh đầu cô ta đột nhiên tăng thêm 10 độ thiện cảm.

"Mẹ nó! Cái đéo gì đây?"

Trần Viễn choáng váng.


Hắn sở dĩ ngay tán tỉnh Triệu Ngọc Kỳ ngay trước mặt Lâm Thư Đồng là để chút giận cơ mà.

Lâm Thư Đồng cô nếu có mặt mũi ngoại tình, thì Trần Viễn tôi chẳng lý do gì không dám tán tỉnh hoa khôi của trường?

Vốn tưởng làm như thế, Lâm Thư Đồng sẽ trở nên ghét hắn.

Nào ai có ngờ.

Độ thiện cảm lại còn tăng lên?

What the hợi?

" Chẳng phải cô nói cô ghét loại con trai phong lưu hay sao?"

" Chẳng phải cô nói cô không ưa mấy thứ tra nam hay sao?"

" Chẳng phải cô nói cô muốn có một người đàn ông luôn chung thuỷ với mình hay sao?"

Tôi rõ ràng là làm ngược lại như vậy, cái kết quả này lại là sao đây?

Cô xem tôi là cái giống gì?

Tôi ở trước mặt cô liền tán tỉnh hoa khôi của trường, cô lại còn thấy ngưỡng mộ tôi?

Cô bị điên con mẹ nó rồi?

Trần Viễn chỉ biết thốt lên: Women!

"Lão tứ này, tự nhiên thấy cậu đẹp trai hơn hẳn, Triệu Ngọc Kỳ mà cậu cũng dám tơ tưởng, trâu bò đấy!"

" Gì mà lão tứ này, lão tứ nọ, gọi là tứ ca, tứ ca, không biết anh có thể cho đàn em đây xin WeChat của Triệu Ngọc Kỳ hay không?" Hùng Đào nịnh nọt.

"Không cho, muốn thì tự đi mà xin!"

"Tứ ca à, anh đừng như vậy mà, đều là huynh đệ một nhà, chẳng nhẽ anh đã quên kỷ niệm bốn anh em ta một thời phải mặc chung hai cái quần lót hay sao? Bốn người bốn cái là bình thường, nhưng bốn người hai cái thì nó là cái gì ạ? Sinh tử chi giao đấy anh!"

" Thôi ông ơi, dù tôi có cho ông, thì chắc gì người ta đã đồng ý kết bạn!"

"Mẹ nó! Cái loại có sắc quên bạn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui