" Kỳ Kỳ, ai vậy, sáng sớm ngày ra đã gọi không cho người ta ngủ!" Cô bạn thân Ngô Tiểu Phi oán giận nói.
" Là Trần Viễn, hắn hẹn tầm chín rưỡi ở cổng trường giải thích vụ leo cây!"
Triệu Ngọc Kỳ báo cáo.
" Ai cơ, Trần Viễn? Mẹ cái thằng này chịu ló mặt rồi à, đừng có tin hắn, đắc tội với phụ nữ là không thể tha thứ!"
Ngô Tiểu Phi nghiến răng nghiến lợi như kiểu có thù với mình.
" Vậy tớ nên làm thế nào?" Triệu Ngọc Kỳ hỏi.
" Đơn giản thôi, hắn hẹn chín rưỡi thì mười một rưỡi tới cho hắn đợi dài cổ!"
Ngô Tiểu Phi nói ra một ý đồ xấu nhưng Triệu Ngọc Kỳ rất tán thành gật gật đầu.
" Ừ vậy cũng được, hai kêu hắn cho mình leo cây hôm qua, cho hắn đợi hai tiếng cho biết tay!"
Triệu Ngọc Kỳ tức mình đồng ý, xong nàng liền bắt đầu trang điểm.
Hồi lâu sau, thời gian cũng đã đến chín giờ rưỡi sáng.
Trần Viễn ở trên giường mị một hồi, mới bắt đầu đánh răng rửa mặt, sau đó tiện tay nhắn cho Triệu Ngọc Kỳ tin.
" Người đẹp Kỳ Kỳ, tôi tới rồi, cậu khi nào mới đến?"
Rất nhanh, Triệu Ngọc Kỳ phản hồi
" Tới ngay đây!"
Nhìn thấy tin hồi đáp, Trần Viễn biểu cảm như biết trước, vì ngày hôm qua hắn cho Triệu Ngọc Kỳ leo cây như vậy, đảm bảo nữ nhân này không đến muộn mới là lạ.
Trước đây hắn theo đuổi Lâm Thư Đồng gặp tình huống này không biết bao nhiêu lần.
Nếu hôm đó thấy vui thì không sao, nỡ hôm đó thấy buồn, thì hẳn là sẽ cho mày đợi đến sáng hôm sau luôn.
Trần Viễn một bụng kinh nghiệm, với loại chiêu trò này, hắn đã nắm trong lòng bàn tay.
Rửa mặt, đánh răng, thuận tiện gội luôn cái đầu, sau đó sấy tóc, thay quần áo, xỏ giày, quay về tấm gương soi mất chục phút.
Quả nhiên đẹp trai phong độ!
Lấy điện thoại ra nhìn đồng hộ đã mười giờ.
Trần Viễn lại nhắn cho Triệu Ngọc Kỳ.
" Triệu chủ tịch, chị Ngọc Kỳ, sao chưa tới, người ta đợi nửa tiếng rồi đấy?"
" Đợi chút tới ngay đây!"
Lại một tin nhắn giống như vậy, Trần Viễn cười ha ha.
Ông đây mà tin lời cô sao?
Trần Viễn khoan thai đi xuống cầu thang, không chút sốt ruột đi tới tiệm mì sau trường học, chiến luôn hai bát, hai cốc sữa đậu và hai quả trứng luộc, kèm theo cái bánh bao nhỏ.
Gần đây sức ăn của hắn rất lớn, một lần ăn bằng ba người.
Trần Viễn vừa ăn vừa nhắn cho Triệu Ngọc Kỳ.
" Chị gái nhỏ Ngọc Kỳ, lão đại Ngọc Kỳ, tiếng đồng hồ rồi đây sao vẫn chưa tới?"
" Tôi biết hôm qua tôi cho cậu leo cây, nhưng hôm nay tôi cần có cậu đi thương lượng quan trọng, mau tới đi!"
Liên tục hai tin nhắn gửi đi, Trần Viễn tỏ ra như sắp thiếu kiên nhẫn.
" Tiểu Phi, Trần Viễn đợi một tiếng coi như một bài học, chúng ta cũng không cần quá đáng, thôi tớ đi đây!"
Triệu Ngọc Kỳ nói.
" Không được, mới có một tiếng mà than cái gì? Đừng có chiều hắn, loại đàn ông này, phải dạy cho một bài học, hắn mới không dám cho cậu leo cây! Trần Viễn hắn có tiền thì làm sao, có tiền muốn sao cũng được à? Cậu phải cho hắn thấy cậu khác với loại con gái khác, hắn phải đối xử chân thành với cậu!"
Ngô Tiểu Phi thấy Triệu Ngọc Kỳ nhẹ dạ, lập tức tiến hành tẩy não!
" Vậy cũng được, để hắn đợi thêm một giờ nữa, tớ cũng muốn xem hắn có quan tâm tớ không, nếu có quan tâm thì hai tiếng cũng sẽ không phàn nàn!"
Triệu Ngọc Kỳ tán đồng gật gật đầu. Nàng cảm thấy bạn thân Ngô Tiểu Phi nói rất có lý.
Một bên khác.
Trần Viễn ăn uống no căng, mấy phút sau Triệu Ngọc Kỳ nhắn lại.
" Sắp tới nơi rồi!"
Nhìn thấy tin này, Trần Viễn cười ha ha, liền chui vào một tiệm internet làm ván liên minh huyền thoại.
Đương nhiên, nếu như Triệu Ngọc Kỳ tới mà không thấy, hắn sẽ lấy cớ đợi lâu quá đi vào quán mì ăn.
Dù sao từ đây ra cổng trường chỉ mất có mười phút.
Hoa khôi của trường thì sao?
Một cái công cụ hình người mà lại dám chiêu trò với ông đây?
Ngay lúc đó, Trận Viễn nhận một cuộc gọi tới.
Trần Viễn gạt nút nghe.
" Xin hỏi ngài có phải Yên Tổng? Tôi là tài xế Lưu từ chỗ của giám đốc Hồng, theo định vị tôi đã tới công trường Hồ Đại, không biết bao giờ ngài tới?"
" Như vậy đi, tài xế Lưu, ông cứ đậu xe ở bên đường, tầm 40 phút nữa tôi xe qua!"
" Được, Yên tổng, biển số xe của tôi là A12345 "
Tiểu Lưu lái một con Rolls Royce Phantom, đậu bên lề đường đối diện trường học.
Hồng tổng đã thông báo rằng vị này Yên tổng là một vị khách quan trọng, thân phận đối phương vô cùng trâu bò, bất luận có ra sao đều phải nghe theo.
Đồng thời thái độ nhất định phải cung kính.
Đừng nói chỉ là hắn bắt chờ hơn một tiếng, coi như hắn bắt chờ cả ngày, cũng nhất định phải đàng hoàng chờ đợi.
Trần Viễn cúp điện thoại.
Sau đó liền vào trận!
Ván này hắn suýt nữa thì thua.
Có điều ván này lâu thật, gần bốn chục phút.
" Ừm! Chắc cũng đến giờ rồi!"
Trần Viễn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Triệu Ngọc Kỳ.
" Ngọc Kỳ đại lão à, đời đến mòn con mắt rồi, bao giờ mới chịu tới?"
" Chuẩn bị đi rồi đây!"
Nhìn thấy tin nhắn này, nếu Trần Viễn hắn thực sự đợi ở ngoài, đảm bảo đã tức tới thổ huyết.
Có điều bây giờ hắn còn ung dung lắm, thoát game rồi tắt máy, sau đó mới bắt đầu lên đường.
Ra đến cổng trường, thay vì Triệu Ngọc Kỳ, Trần Viễn lại thấy hai bóng hình quen thuộc.
Chính là Lý Dương cùng Hà Chỉ Anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...