" Chừng nào nàng ta còn tồn tại thì ngươi vĩnh viễn sẽ sống trong cái bóng trong quá khứ mang lại ám ảnh cho ngươi...!Còn giờ không phải chỉ có mỗi ta và ngươi thôi sao, hai chúng ta có thể sống mãi mãi mãi cùng nhau mà không sợ có ai can thiệp được.
Rồi hài tử chúng ta cũng thế, vô lo vô nghĩ lớn lên, nàng không thích những chuyện đó sao ?? " Hắn tiến tới ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói bên tai nàng viễn cảnh nàng hằng ao ước.
" Chỉ có hai chúng ta ?? " Marja ánh mắt hướng tới hắn, lập lại câu nói hắn vừa mới nói.
" Ừm ...!Ta chỉ duy nhất thuộc về mình Marja ngươi...!" Thiên Hồ ánh mắt hơi khác lạ đáp lại Marja...
Sau đó nàng như bị mê hoặc bởi ánh mắt hắn, không tự chủ được ôm lấy hắn, thành thục hôn lên miệng hắn...
...
" Cái này ảo cảnh...!Chủ nhân, như thế có phải quá tàn ác với Marja tiểu muội muội a ?? " Inugami nhu thuận ngồi trong ngực hắn, nhìn bóng đêm bao phủ lấy Marja lo lắng hỏi nam chủ nhân nàng.
" Không có...!Như ta đã nói, ảo cảnh trên diễn tả chân thực nhất những gì nàng suy nghĩ trong lòng...!Tâm ma hay chấp niệm gì đều được nàng phơi bày hết ở trong đó.
Tất nhiên, câu chuyện Tử Ngưng trong ảo cảnh kia lại là câu chuyện có thật trong lịch sử...!Tuy vậy, ta đoán nàng ta là hiện thân cho tổ tiên của nàng thì chuẩn xác hơn, lợi dụng ảo cảnh ta tạo ra để chỉ dẫn cho Marja...!"
Thiên Hồ đương nhiên không thể ra tay với nữ nhân của hắn rồi, toàn bộ chuyện Marja gặp phải là thí luyện do hắn và những nữ nhân khác hắn chế tạo ra nhằm nâng cao tinh thần cho người sử dụng, nếu thành công tu vi còn tăng thêm một bậc nữa.
Hắn khẽ nhíu mày nhìn về nơi Marja đang ngồi, mong rằng nàng có thể phá tan được ảo cảnh kia.
Trong ảo cảnh, nàng đúng là có cuộc sống nàng ao ước khi còn là một thiếu nữ, được chung sống cùng người nàng yêu, được hắn lúc nào cũng cưng chiều, dành chọn tình yêu đó cho riêng nàng.
Đúng, mình nàng có được tình yêu của hắn là đủ rồi, những cô gái khác đừng hòng tranh giành với nàng.
Hai người cũng có với nhau song bào thai, cả hai đều là những cô gái được thừa hưởng hết những nét đẹp của hai người.
Từ mái tóc bạch kim đặc biệt từ Marja hay cả dung mạo xinh đẹp của nàng và thần thái của hắn, kể cả trí thông minh cũng được kế thừa từ hai người.
Nhưng ánh mắt bình thản của Tử Ngưng nằm trong ngực phu quân hiện tại của nàng lại khó mà xoá nhoà được, luôn ám ảnh nàng mỗi khi màn đêm buông xuống.
Vì thế gần như đều đặn ngày nào nàng cũng tới nơi chôn cất Tử Ngưng và bần thần ở đó một hồi lâu mới rời đi.
" Marja lão sư, ngươi hạnh phúc thật đó...!Mọi ngày buổi sáng hay tối đều được phu quân cưng chiều, đưa đi đón về, đã vậy đám trẻ còn rất ngoan ngoãn nữa...!" Một cô gái có dung mạo tựa tiên nữ giáng trần đang không ngừng trò chuyện với Marja, trên tay còn đang nhâm nhi một ly thức uống.
" Ilumia, ngươi không định tìm một người phù hợp để rước ngươi về a, ở đó mơ mộng cái gì...!" Marja trực tiếp phản bác lời cô nàng.
" Hì hì...!Người thích ta phải xếp đầy từ đây đến hết Vương Quốc Rồng còn chả hết đó.
Được một người ta ưng ý thì hắn lại không chịu ta...!Haizz, chắc ta độc thân suốt đời quá...!" Ilumia buồn rầu, tiếp tục ăn những đồ ăn Marja mang đi đáp.
Nàng cùng Thiên Hồ đúng là đã cùng nhau xây dựng lên một đế chế khổng lồ, đến nỗi mà cả thế giới giờ toàn quyền do hai người quản lí nhưng họ lại không hề biết chuyện đó.
Ilumia cũng đã làm hoà với nàng từ lâu, hiện tại nàng đang đảm nhiệm chức vụ đạo sư ở Tháp Quang Minh như Edras hồi trước.
" Phi...!Ngươi lại không có cách nào đoạt lấy tình yêu ngươi muốn sao !!? Để hắn phải tự nguyện chấp nhận ngươi bằng mọi cách...!" Marja cười một tiếng, hỏi ngược lại Ilumia.
" Cái đó...!Hắn đã có gia đình của riêng hắn rồi, kể cả ta chấp nhận làm tình nhân của hắn hắn còn không thèm liếc nhìn ta nữa là...!Marja, ngươi có kế nào giúp ta được không ?? " Ilumia không ngừng lay động tay Marja nói.
" Ngắt hoa cướp chậu...!Ngươi thứ yếu phải thay thế được người phụ nữ trong tâm hắn bằng hình bóng của ngươi mới được...!Còn bằng cách nào chắc ta không phải nói nữa nhỉ ?! " Marja chầm chậm đáp.
" Ưm...!Ta hiểu rồi...!Cảm ơn ngươi...!" Ilumia ánh mắt như sao sáng gật đầu lia lịa rồi lại tiếp tục chú tâm vào xử lí nốt đống đồ ăn trên bàn.
Thời gian ở trong ảo cảnh lại tiếp tục kéo dài, như nhiều ngày trong lịch trình thường ngày, nàng lại tiếp tục công việc lão sư đầy gian truân bản thân lựa chọn, chỉ khác hôm nay nàng có chuyện nên về nhà sớm hơn mọi ngày chút đỉnh thì nghe loáng thoáng được bên trong truyền ra tiếng nữ nhân.
Kể ra cũng rất kì lạ, thời điểm này nàng và hai cô con gái đều đã rời nhà, căn bản không có ai trong nhà mới phải, mà giờ lại có tiếng nữ nhân...
Marja lặng lẽ tìm một chỗ có thể vào được nhà từ bên ngoài, lẳng lặng không phát ra tiếng động theo dõi một vòng căn nhà thì cảnh tượng trước mắt làm nàng triệt để nổi điên tột độ...
Phu quân nàng lại đi thân mật với một nữ nhân khác.
Làm nàng điên tiết hơn cả đó là cô gái hắn đang thân mật kia nàng lại biết rất rõ thông tin về nàng, không, phải nói là người nàng ngỡ tưởng đã tha thứ cho nàng để rồi lại bị đâm thêm một lần nữa.
" Ngươi diễn kịch trong suốt thời gian dài cùng người phụ nữ kia chắc đã mệt lắm rồi nhỉ ?! Dù sao vai diễn người chồng tốt cho tất cả mọi người thấy không dễ dàng gì...!Chi bằng ngươi bỏ nàng theo ta, ta có thể cho ngươi toàn bộ nữ nhân ngươi muốn, ta tất nhiên cũng không cấm cản ngươi có nhiều nữ nhân, miễn là ngươi thoả mãn được ta...!" Người phụ nữ lẳng lơ nằm trong ngực phu quân nàng trong khi không mặc gì.
" Không được, ngươi cũng biết chuyện chúng ta nếu vỡ lở ra sẽ gây không ít phiền toái cho ngươi, ngoan, ta sẽ thường xuyên tìm tới ngươi...!" Hắn vuốt ve gương mặt cô gái xinh đẹp, một lần nữa tiếng thở gấp lại truyền ra trong căn phòng.
Marja bấy giờ mới hiểu ra được chính nàng đã tự tay phá hủy đi hạnh phúc bản thân nàng ảo tưởng bấy lâu nay...!Không, từ khi nàng trông thấy Tử Ngưng bị giết là thời điểm mọi thứ dần khác lạ.
Đúng rồi...!Mọi thứ dường như không hề chân thực ...!Dựa vào tính cách tên kia không thể nào ôn nhu với nàng được, hơn hết kết cục hiện tại không phải thứ nàng muốn.
Nàng điên cuồng chạy tới chỗ Tử Ngưng được chôn cất, đào lên từ đó một thanh kiếm hơi bị rỉ sét, tuy vậy cả thanh kiếm đều toát ra ánh sáng rất đẹp, ví nó như một thanh thần khí cũng không sai biệt lắm.
" Tạm biệt thế giới...!Tạm biệt tất cả những thứ làm ta hạnh phúc...!Mong rằng tương lai thực sự cũng sẽ được gặp lại hai người, hai tiểu bảo bối của ta...!"
Lời nói buông xuống xong xuôi, nàng đi tới một thân cây có những chiếc lá lấp lánh nhiều máu sắc, mỉm cười trông về thế giới hiện tại lần cuối...!Để rồi cuối cùng tự mình cầm lên thanh kiếm đâm vào bản thân như cái cách Thiên Hồ đâm vào Tử Ngưng nhiều năm trước, nàng giờ mới thực sự tìm được sự giải thoát trong lòng mình, thoát khỏi những rằng buộc trói buộc bản thân nàng nhiều năm qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...