Vong Linh kết giới, một trong những chiêu thức Aoe, gây sát thương diện rộng khi trước Thiên Hồ hay sử dụng để giết người hay quỷ trong khoảng cách lớn, tất nhiên một khi đã ở trong đó thì tỉ lệ sống gần như là không có, ngoại trừ chính chủ nhân thi triển ra nó.
Thế mà lần đầu tiên chính thức có người phá bỏ được kỉ lục bất bại đó, hiên ngang dùng các thứ bị hắn nhốt trong đó sau khi giết vừa làm đồ ăn vừa được dùng làm bao cát để luyện tập.
" Ngày thứ 6666 , số mục tiêu còn lại : 1000, số đã giết hại : 50000, tình trạng sức khoẻ : Khá...!" Thanh niên sở hữu cơ thể rắn chắc, từng thớ thịt hay cơ bắp đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, dường như chỉ cần một cử động của hắn đều sẽ lấy mạng người ngay lập tức đấm vào chiếc máy đang phát ra thông tin trên, đồng thời một ngày mới chính thức bắt đầu với cậu.
" Oáp ...!Mới ngủ chưa tròn sáu tiếng đã là ngày mới rồi sao ?? Chắc chắn sau khi rời khỏi chỗ quỷ quái hiện tại ta phải ngủ bù lại mới được...!" Ngoáp một cái cho đỡ buồn ngủ, cậu nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi chiếc giường tạm bợ cậu tự xây dựng lên từ khi sống ở đây.
Nhiều năm trôi qua, sự rèn luyện không ngừng nghỉ cộng thêm nhiều lần phải đối mặt với cái chết đang cận kề đã khiến một thiếu niên bình thường trở thành một người đàn ông thành thục hơn nhiều, ít nhất là vẻ bề ngoài đã khiến nhiều người phải cảm thấy kinh sợ khi số lượng vết sẹo nhiều không đếm xuể, tiêu biểu nhất là ba vết cào in hằn trên cánh tay.
" Grừ...!" Khi cậu bước ra khỏi ngôi nhà , đứng cạnh cửa đã có sẵn một đầu thủ hình hài hơi giống chó một xíu đang gầm gừ bất mãn , chỉ có cái nó hoàn toàn không có sợi lông nào nên hơi ngộ nghĩnh xíu.
" Chào buổi sáng, tiểu cẩu.
Để lát nữa ta mang ngươi đi ăn sáng đi, ta còn muốn đi hỏi thử lão sư xem chúng ta đã hoàn thành cuộc thí luyện chưa...!" Cậu xoa đầu con thú hung dữ đang tức giận vì đói khi phải đợi chờ sen của mình ngủ, phải biết nó canh gác nhiều thời gian thế mà được có vài miếng thịt , thử hỏi có bất công không cơ chứ.
" Rồi rồi...!Cẩu ham ăn.
Chốc sẽ cho ngươi con đầu đàn ngươi hay mong ước kia làm bạn của ngươi, được không nào.
" Xoa bụng mềm mại của thú cưng mình, Eric bất đắc dĩ đáp ứng nguyện vọng bấy lâu nay của nó mới khiến con thú kia ngừng gầm lên, chiếc đầu nhỏ gật đầu như búa bổ, chiếc đuôi hơi bị cụt cũng theo đó vẫy vẫy theo trông hơi tức cười.
" Chỉ thế là nhanh...!Đi thôi không lão sư phải đợi chúng ta...!" Một người một cẩu đi bộ khoảng tầm năm phút thì trước mặt họ là hình ảnh một nam tử có mái tóc dài như thác nước mùa thu, được phủ một màu trắng như tuyết mùa đông đang ngồi khoanh chân, tay đặt ở giữa, mắt nhắm nghiền.
Dường như cậu cảm giác được những luồng khí từ khắp xung quanh đang tụ tập về nơi lão sư đang ngồi.
Nghe nói tư thế này được gọi là nhập định, chuyên dành riêng cho những người hay yêu thú có dã tâm muốn tu tiên, trường sinh bất lão, thọ mệnh cùng trời đất tu luyện.
Bất quá cái cậu ham muốn cũng không phải điều đó cho nên cũng không hỏi kĩ, chỉ lặng lặng ôm con chó đợi lão sư thoát khỏi trạng thái đã.
" Phù...!Sát khí trong đây đã loãng hơn nhiều rồi, quả nhiên tiểu tử ngươi có khả năng tự động hấp thu nó để tăng cường tố chất cơ thể.
Như thế ngày hôm nay chúng ta có thể kết thúc cuộc thí luyện được rồi...!" Đang ngắm nhìn đến phát ngán không gian quanh cậu, Eric đột nhiên nghe được từng câu từng chữ thốt ra từ lão sư liền phấn khích không thôi, nhất là vế sau nha, cậu từ lâu đã muốn rời chỗ khỉ ho cò gáy như bây giờ a...
" Thật sao, lão sư ...!Yeah...!Cuối cùng cũng có ngày ta đã hoàn thành xong hết những chuyện ở nơi này...!Chúng ta trở về luôn hả lão sư ?? " Ôm tâm trạng vui vẻ, Eric mừng rỡ hỏi.
" Tầm vài tiếng nữa, phải đợi ta liên kết với chân thân của ta mới để chủ nhân biết được mà giải trừ kết giới đưa chúng ta ra ngoài được...!" Kokkuri tay kết ấn, miệng đọc ra hàng loạt những ngôn ngữ khó nghe thấy được rồi mới đáp lời Eric.
" Không sao, đã sống ở đây 6666 ngày đợi thêm mấy tiếng với ta cũng rất bình thường.
Thế thì ta phải dẫn tiểu cẩu đi tìm đồng bạn nó thích đã, chút nữa khi nào ngài liên hệ với ngoại giới thành công thì truyền âm cho ta, ta sẽ tức tốc tới đây ngay...!" Eric vừa mới hứa với tiểu cẩu , đương nhiên không thể thất hứa được, xin phép lão sư cẩn thận trước.
" Ừ...!Cứ đi làm việc ngươi muốn đi...!" Kokkuri không kiên nhẫn phất phất tay đuổi cậu đi.
" Tạ ơn lão sư ...!" Nói xong cậu đã cùng sinh vật kia chạy như bay rời tầm mắt Kokkuri đi tới chỗ có nhiều dung nham đang chảy nhất hơi nhíu mày.
Tiểu cẩu trước đây vài năm cũng từng là quái đầu đàn của một trong nhiều tộc quái tồn tại ở kết giới, mình nó cân được mấy nghìn con quái nhỏ khá đơn giản.
Vì thế, khi chiến đấu với cả đoàn quân do nó dẫn dắt, cậu đã tốn không ít năm để dần dần bào mòn toàn bộ thuộc hạ của nó, xong một người một thú đánh nhau thêm vài tháng nữa mới kết thúc, cậu quyết định không giết mà để lại nó bầu bạn cùng mình.
Tất nhiên, do sống trong Vong Linh Kết Giới lâu năm, tiểu cẩu tự phát sinh linh trí của mình, rất khôn ngoan trong khoản nịnh nọt Eric giúp nó nhiều chuyện.
Tiểu cẩu đơn thuần là tên gọi cậu đặt cho nó cho đỡ phải nghĩ, đợi khi nào mang nó ra ngoài rồi nhờ lão sư xinh đẹp đặt cho thì tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...