Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối

"...Cậu có ý gì?"

"Khen anh đấy!" Hề Điền nói, "Chả lẽ chưa bao giờ có ai khen anh à?"

Khen đương nhiên là có người khen rồi, thế nhưng câu khen từ miệng Hề Điền cảm giác nó cứ không đúng. Chung Hạo không nói gì, cảm thấy cậu mát xa cho cũng cứ sao sao, Hề Điền vẫn không cảm nhận được, nói tiếp: "Lông mày và mũi của anh cũng đặc biệt đẹp đẽ, rất dương cương suất khí! Tôi vẫn luôn bị người ta nói lớn lên quá mức nữ tính, bị người ta cười nhạo suốt, hi vọng nếu như bảo bảo là bé trai sẽ không quá giống tôi..."

Chung Hạo: "... Cậu hy vọng nó sẽ giống tôi đúng không?"

Hề Điền gật đầu: "Đúng vậy!"


"Cậu không hiểu thật hay giả vờ không hiểu đấy?" Chung Hạo triệt để bất đắc dĩ, gạt tay cậu ra, đứng lên nhìn cậu.

Đôi mắt Hề Điền mang theo nghi hoặc mà mở to, Chung Hạo cách cậu một cái ghế tựa, nửa người trên nghiêng về phía cậu, hỏi: "Cậu đang câu dẫn tôi đúng không?"

Chung Hạo rất cao, cứ như vậy mà nghiêng người sang, y hệt như một bóng ma. Cái khuôn mặt vừa mới được khen là quá đẹp quá dễ nhìn kia lần thứ hai khuếch đại, lần này biểu tình khác hẳn, lạnh nhạt mà uy nghiêm, có một cảm giác ngột ngạt khó nói nên lời. Hề Điền không tự chủ chớp chớp mắt, nhỏ giọng một chút: "Cái gì là câu dẫn vậy?"

"Cái câu mà cậu vừa mới nói, có nghĩa khác," Chung Hạo bật dậy, "Đầu tiên nói cho cậu biết, đứa trẻ trong bụng cậu kia kìa, nếu như lớn lên quá giống tôi, sẽ rất phiền cho tôi đấy biết không, sau này nó có phải đi sửa mặt không thì cũng chưa nói chắc."

Hai người đã chung sống một quãng thời gian, cũng coi như bình an vô sự, mấy câu này nói ra thật sững sờ.

Hề Điền sửng sốt hai giây, lúc này mới nhớ tới bản thỏa thuận mình đã ký, liền xấu hổ đỏ mặt. Cậu "A" một tiếng, vội vàng xin lỗi: "Tiên sinh thật xin lỗi, tôi không cố ý!" Ngón tay cậu vân vê góc áo, lộ vẻ lúng túng hiếm thấy, "Tôi tôi tôi cái đó... Đầu óc không tốt lắm, luôn nghĩ gì nói nấy... Tôi sẽ nghiên cứu thêm, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa!"

Hề Điền dịch đến cạnh cửa, nếu không phải bụng quá lớn, phỏng chừng lòng bàn chân sẽ như bôi dầu mà bỏ chạy. Chung Hạo nhìn bước chân của cậu, nhắc nhở một câu đi cẩn thận, sau đó mới nhớ tới câu "nghiên cứu" của Hề Điền.


Hắn nghi ngờ mà nghĩ: Nghiên cứu cái gì, có cái gì tốt mà nghiên cứu?

Hề Điền sau khi trở lại, đóng chặt cửa phòng, lấy tay che mặt, che một hồi mới lấy điện thoại di động ra.

Thật lòng cậu rất muốn, nếu như sinh được một bé trai nó sẽ trở thành một người mạnh mẽ, dù sao khi cậu còn bé, bởi vì khuôn mặt quá mềm mại đã bị bắt nạt không ít lần, nếu bảo bảo lại bị như vậy thì cậu sẽ rất đau lòng.

Cậu nói như vậy vì thật sự nghĩ thế, còn câu dẫn tiên sinh gì đó mới không có đâu, hơn nữa phản ứng của tiên sinh rất lạnh nhạt đó, nào có thể tính... Cậu rất muốn nói, tiên sinh, sau đó anh cố ý đem mặt dựa vào gần như thế là sao đấy, hại tôi tim đập nhanh quá, đây mới gọi là câu dẫn đấy biết không!

Không đúng không đúng lạc đề, là do tự mình nói sai, không tốt.

Hề Điền bấm điện thoại di động tìm một lát, lúc này mới phát hiện thì ra tháng này đã có thể biết giới tính thai nhi rồi, cậu âm thầm lưu vào nhắc nhở.


Ghi xong, cậu nhìn chăm chú điện thoại, tâm trí lại mơ màng nghĩ đến, cậu chưa từng ở địa vị của Chung tiên sinh, không biết có khi nào đối phương sẽ cảm thấy bị mạo phạm hay không...

Có phải nên tìm vài cuốn sách liên quan để đọc sẽ tốt hơn không?

Buổi tối hôm đó, Hề Điền tìm trên điện thoại, ghi ra một đống note, đầu tiên là "Một trăm bí quyết nhất định phải nắm giữ khi ở chung với nhân sĩ thuộc xã hội thượng lưu", "Vạch trần  quy củ bí mật không-muốn-ai-biết của giới nhà giàu", phân loại rõ ràng, cậu nhìn một chút cảm thấy không hiểu nổi, nhìn đến đầu váng mắt hoa, trong lúc vô tình hiện ra kết quả liên quan -  một quyển tiểu thuyết.

Tuy rằng Hề Điền vừa nhìn vừa khiếp sợ, lòng thầm nói "Trong này toàn là chuyện bốc phét đấy", nhưng mà vài ngày sau, điện thoại của cậu vẫn bị mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo nhấn chìm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui