Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế



Editor: Đào Sindy

Dung Hà không nghĩ tới trong cung còn có những bí ẩn này, ngay cả y cũng không biết.

Đức Ninh Trưởng Công chúa là một vị kỳ nữ làm cho người ta sợ hãi than thầm, khó trách năm đó vô số binh sĩ trong kinh thành khuynh đảo vì bà, đồng thời gọi bà là đệ nhất mỹ nhân Đại Nghiệp, Dung Hà nghĩ rằng Đức Ninh Trưởng Công chúa chỉ gánh chữ này mà thôi.

"Họa Họa." Dung Hà nhẹ nhàng nắm chặt tay Ban Họa: "Ta muốn tặng thêm phong hào cho tổ mẫu."

Ban Họa cứ thế chỉ chốc lát rồi cười gật đầu: "Tốt lắm."

Tổ mẫu không quan tâm những hư danh này sau khi chết nhưng nàng quan tâm, nàng hi vọng trăm năm ngàn năm vạn năm sau bách tính đều biết, những năm cuối triều Đại Nghiệp, xuất hiện một vị Công chúa cực kỳ không tầm thường.

Sách sử cũng thiên vị người công thành danh toại.

"Cảm ơn." Nàng áp vào ngực Dung Hà, nghe tiếng tim đập của y, chậm rãi nhắm mắt lại.

Dung Hà vỗ nhè nhẹ bả vai Ban Họa, động tác dịu dàng giống như đối với một món trân bảo độc nhất vô nhị. Ban Họa cựa quậy trong ngực y không nói gì. Trong nội tâm nàng có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng lúc chuẩn bị mở miệng lại cảm thấy lời nói cứng nhắc bất lực.

Có lẽ y hiểu nàng.

Hai ngày sau là đại điển phong hậu, trời còn chưa sáng thì Ban Họa đã dậy rửa mặt trang điểm.

Mỗi một món đồ trang sức đều là trân bảo trên đời khó tìm, mỗi một sợi tơ dây trên người đều là tuyển chọn tỉ mỉ mà có, một khắc khi áo bào đỏ rực thêu đuôi Long Phượng thật dài mặc lên người Ban Họa, cung nhân ở đây không khỏi sợ hãi thầm than.

Bọn họ đều là hạ nhân có mặt mũi trong cung, cũng từng thấy dáng vẻ Phúc Bình Thái hậu mặc Phượng bào, nhưng chưa bao giờ thấy Phúc Bình Thái hậu có Phượng bào lộng lẫy mỹ lệ như vậy. Nó phô trương xa hoa lại quý khí đẹp đẽ, nếu mặc trên người người khác có khả năng trở nên phô trương tục tằng. Nhưng lúc mặc trên người Hoàng hậu nương nương, y phục này giống như cố ý đặt làm trước.

Khó trách Hoàng Thượng cố ý hạ lệnh, để Tú Nương chiếu theo miêu tả trong sách cổ, làm ra một bộ Phượng bào như vậy, nhìn tới vẫn chỉ có bệ hạ hiểu rõ vẻ đẹp của nương nương nhất.


Mặc phượng bào trên người nhưng chưa đội mũ phượng. Ban Họa có tám mệnh phụ đồng hành, ngồi phượng liễn đến Chiêu Dương điện. Trên đại điện, quần thần mệnh phụ sắp xếp theo phẩm cấp, im lặng chờ phượng giá.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"

Mười hai giọng nói truyền xướng, từng tiếng lại từng tiếng truyền đến trong điện, khi Ban Họa bước vào trong điện, quần thần và mệnh phụ cùng nhau hành đại lễ.

"Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Tám tầng gấm đỏ trải đất, chân Ban Họa đạp trên gấm vóc, giống như dẫm nát đám mây.

Dung Hà đứng ở chỗ cao nhất trên điện, Ban Họa bước lên gấm đỏ đi qua, dừng lại trước bậc vàng, chầm chậm khẽ chào Dung Hà: "Thiếp tham kiến bệ hạ."

Dung Hà đi xuống bậc thang đưa tay đỡ Ban Họa dậy,mở miệng nói ngay trước mặt quần thần chúng mệnh phụ: "Hoàng hậu đối với trẫm, là tay, là chân, là một nửa của trẫm, sau này không cần đa lễ như vậy."

Trong lòng mọi người xôn xao, trước mặt mọi người, coi trọng Hoàng hậu nương nương như thế, bệ hạ này cũng quá mức thật.

Dung Hà mặc kệ triều thần nghĩ như thế nào, y phí hết tâm tư ngồi trên đế vị, không phải vì cố ý nịnh nọt những triều thần này. Y quay người lấy ra mũ phượng từ trong khay lễ quan giơ cao, tự tay đội lên đầu Ban Họa.

Mũ phượng, so với mão của Đế Vương, là thân phận tượng trưng. Bình thường mà nói, trên đại điển phong hậu thì mũ phượng của Hoàng hậu được mệnh phụ đức cao vọng trọng đội cho, Phượng ấn bảo sách cũng là như thế, nếu Hoàng hậu được Thái hậu thuận mắt, Thái hậu đến lễ đội mũ cũng có khả năng, nhưng Hoàng Đế tự thân đội cho Hoàng hậu thế này, trong sử sách chưa bao giờ ghi chép qua.

Cố nhân từng bảo, nam là trời, nữ là đất, trời cao hơn đất, làm sao có thể để Hoàng Đế tự thân đội cho Hoàng hậu, quá không hợp hợp thể thống.

Đám quan chức chuẩn bị đại điển phong hậu lén lau mồ hôi, bọn họ không nghĩ tới bệ hạ sẽ làm như vậy. Quay đầu mắt nhìn Chu phu nhân bọn họ mời tới, quan viên cầm đầu lúng túng cười nói: "Chu phu nhân, người xem..."

"Rất tốt. " Chu phu nhân cười nói: "Đế hậu hài hòa, long phượng trình tường*, là may mắn của Doanh triều chúng ta."

*Long, Phượng báo điềm lành.

"Chu phu nhân nói đúng, long phượng trình tường, chính là dấu hiệu đại cát."


Đã đến lúc này, không phải điềm lành vậy cũng nhất định là phải rồi.

Phượng ấn, bảo sách đều do Dung Hà tự mình giao cho Ban Họa. Ban Họa bưng kim sách trong tay, ngẩng đầu nhìn nam nhân thần sắc ôn hòa trước mắt, chậm rãi cười.

"Tới." Dung Hà nâng bàn tay Ban Họa đến trước mặt.

Ban Họa trừng mắt nhìn, nắm tay bỏ vào lòng bàn tay y.

Dung Hà lôi kéo nàng đứng chỗ cao nhất trong điện, nơi này đặt ghế long phượng gấp đôi, hai phu thê nắm tay ngồi xuống song song.

"Quỳ!"

Văn võ bá quan, mệnh phụ nữ quyến, cùng nhau quỳ xuống, hành lễ ba bái chín quỳ.

Đại điển phong hậu của triều Đại Nghiệp, Hoàng hậu bình thường là tách ra nhận lễ, triều thần một bái ba quỳ, mệnh phụ thì là ba bái chín quỳ. Quy củ Hoàng hậu nhận nam nữ cùng bái triều Đại Nghiệp không có, trong lịch sử gần đây ghi chép một lần, chính là Thuần Minh Hoàng hậu gần một ngàn năm trước.

Thuần Minh Hoàng hậu, cùng Khai Nguyên Đế đồng cam cộng khổ, gầy dựng cơ nghiệp đời sau, được Đế Vương ngưỡng mộ, triều thần kính trọng, trên sử sách ít có nữ anh hùng.

Nhưng trên dã sử còn có một cách nói khác, tình cảm giữa Thuần Minh Hoàng hậu và Khai Nguyên Đế vạn năm cũng không tốt lắm, Khai Nguyên Đế nghi kỵ Thuần Minh Hoàng hậu, thậm chí dự định phế Thái Tử Thuần Minh Hoàng hậu sinh ra, vẫn là triều thần khuyên can, Khai Nguyên Đế mới từ bỏ quyết định này.

Thuần Minh Hoàng hậu phụ tá ba Đế Vương, lúc bà qua đời, tôn nhi của bà đau lòng không thôi, bãi triều hai mươi tám ngày, mỗi lần nhắc đến vị tổ mẫu này, vẫn đau buồn không dứt.

Có triều thần trên triều đình không thuộc lịch sử, cho nên thấy Hoàng Thượng kiên trì lấy quy chế đại điển phong hậu của Thuần Minh Hoàng hậu, ra làm đại điển phong hậu cho Ban Hoàng hậu, bọn họ liền hiểu địa vị Hoàng hậu trong lòng bệ hạ.

Vị Ban Hoàng hậu này cũng coi là truyền kỳ một đời, xuất sinh huân quý, liên tiếp bị từ hôn ba lần, ngay lúc mọi người nghĩ khuê danh của nàng bị hao tổn nhiều, có khả năng không tìm được binh sĩ tốt, nàng lại đính hôn cùng bệ hạ là đệ nhất mỹ nam tử Kinh Thành.

Sau đó bệ hạ bị Vân Khánh Đế trách phạt, lại bị Nhị hoàng tử giám quốc chán ghét vứt bỏ, tất cả mọi người lo trước lo sau, vị Ban Hoàng hậu này lại dẫn đại phu đến phủ Thành An Hầu.


Đây là trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng là cử chỉ cực kỳ xúc động. Lúc ấy thân thể Vân Khánh Đế không tốt, tính tình kém, thường phát tác với người khác, hành động này của Ban gia được coi là đối nghịch Vân Khánh Đế.

Ban gia không có thực chức trong triều, nếu nhắm trúng Vân Khánh Đế chán ghét mà vứt bỏ, Ban gia sẽ sống không dễ chịu lắm. Thế nhưng trên dưới Ban gia vẫn mắt toét như vậy, thái độ với bệ hạ lúc ấy vẫn là Hầu Gia hoàn toàn như trước đây.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại khó. Bọn họ có chút hiểu vì sau sau khi bệ hạ đăng cơ lại đối tốt với người Ban gia như vậy. Nếu bọn họ mặc kệ ngươi hiển hách hay nghèo túng, nhạc gia đối với ngươi hoàn toàn như trước đây, bọn họ cũng cảm kích phần ân tình này.

Nói đến Ban gia cũng thật sự là vận thế tốt đến khó hiểu, bị ám sát không chết, toàn gia hoàn khố lại vẫn có thể sống đến phong quang hiển hách.

Đây là số mệnh ông trời định sẵn, người khác muốn cũng chẳng được.

Chu phu nhân yên tĩnh trở lại trong đội ngũ nữ quyến, Âm thị xếp cùng hàng thấy bà trở về, cười một tiếng gật đầu với bà.

Âm thị làm nhạc mẫu Hoàng Đế, trong đám nữ quyến vô cùng có địa vị, cho dù là Chu phu nhân cũng phải lễ nhượng ba phân. Thấy Âm thị mỉm cười với mình, Chu phu nhân trả đối phương một nụ cười, bà nhỏ giọng nói bên cạnh Âm thị: " Chúc mừng phu nhân đã tìm được giai tế."

Còn nhớ ba năm trước đây bà làm mai cho binh sĩ Nghiêm gia, lúc ấy mọi người nhìn lại, Nhị Lang Nghiêm gia bị ngu muội, Ban gia càng là mắt cao hơn đầu, ngay cả Nhị công tử Thừa tướng gia có tài có mạo cũng chướng mắt. Không nghĩ tới vận mệnh luôn thú vị như vậy, Nghiêm gia sớm đã xuống dốc, Ban gia vẫn là Ban gia không có mấy người dám chọc.

Nếu Ban gia năm đó đủ cứng rắn hơn, không để ý tâm ý của nữ nhi, để Ban Hoàng hậu gả cho Nghiêm Nhị Lang thì trên triều đình sợ đã không có chỗ cho Ban gia đặt chân.

Rể hiền, rể tài, Ban gia thực sự tìm được một nữ tế* cưỡi rồng, coi nữ nhi người ta, ánh mắt ai mà không hâm mộ nhà họ chứ.

*con rể.

"Quá tam ba bận, rời đi ba lần vận rủi, chờ lấy may mắn tích lũy ra dùng?" Âm thị biết Chu phu nhân đang cố ý lấy lòng, bà cười cười, ngẩng đầu nhìn nữ nhi trên điện sóng vai cùng Hoàng Đế, nụ cười trên mặt có chút lạnh nhạt: "Ta không cầu nhiều, chỉ trông mong nàng đời này không lo, dắt tay bệ hạ đến già."

Đuôi lông mày Chu phu nhân khẽ nhúc nhích, bà há to miệng, trầm mặc xuống.

Đã trở thành nữ nhân của Đế Vương, sao có thể đời này không lo?

Bệ hạ có thể không quên tình cũ, một mực ngưỡng mộ với Ban Hoàng hậu đã xem như kết cục tốt nhất rồi.

Điều này bà hiểu, chắc hẳn Tĩnh Đình Công phu nhân cũng rõ ràng, nhưng bà không thể nói, mà Tĩnh Đình Công phu nhân lại không muốn hiểu.

Đại điển phong hậu kết thúc, yến hội bắt đầu, Ban Họa tháo mũ phượng nặng nề trên đầu xuống, mặc váy xoè phượng tường cửu thiên, chải búi tóc Phi Vân một lần nữa đi ra.


Đế hậu dùng chung một bàn, uống ba chén cùng quần thần, đám người liền tùy ý.

Ban Họa lén xoa cổ, khuôn mặt nhỏ gắng gượng, bên miệng lại nhỏ giọng nói: " Có phải cổ ta cong rồi?"

"Vẫn thẳng, nhìn rất đẹp. " Dung Hà nhéo phía sau nàng, làm nàng nhột rụt đầu né tránh: "Đừng quậy, nhột."

Dung Hà nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Chờ trở về ta sẽ xoa bóp cho nàng."

"Chỉ là xoa bóp?" Ban Họa nghi ngờ nhìn y.

Dung Hà nhìn nàng cười một nụ cười hết sức dịu dàng.

"Cầm thú." Ban Họa nhỏ giọng mắng.

"Ta chỉ cầm thú với mỗi nàng." Dung Hà ngôn từ chính nghĩa nói: "Nàng nhất định phải phải chịu trách nhiệm với ta."

Ban Họa nhíu mày: "Bình thường ta đối với chàng còn chưa tốt sao?"

Dung Hà lén xoa tay Ban Họa: "Còn có thể tốt hơn một chút."

Vương Đức đoan đoan chính chính đứng sau lưng Đế hậu, trên mặt chững chạc đàng hoàng nhưng nội tâm đã sóng to gió lớn. Ai có thể nghĩ tới, Đế hậu nói chuyện lại... Không biết xấu hổ như thế?

"Phụ thân. " Ban Hằng ngồi ở phía dưới nhỏ giọng nói với Ban Hoài: " Người nghe thấy không?"

"Cái gì?" Ban Hoài để đũa xuống, cúi đầu uống một ngụm rượu, trên mặt đỏ ửng vì uống rượu.

"Gần đây có đại thần chuẩn bị kế hoạch dâng tấu cho bệ hạ để hắn quảng nạp hậu cung, khai chi tán diệp." Ban Hằng cảm thấy những triều thần này đang xen vào việc của người khác, không có việc gì cứ nhìn chằm chằm quan tâm hậu phòng của người khác. Có tâm tư này, làm sao tạo phúc cho bách tính.

"Ta thấy những đại thần này rắp tâm không tốt, bệ hạ vừa đăng cơ, Long ỷ còn chưa ngồi nóng, bọn họ đã vội vã để bệ hạ nạp phi, đây là để bách tính thiên hạ cảm thấy bệ hạ


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui