Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi Sợ Như Vậy Làm Gì
Sức mạnh của những thanh thủy kiếm quá mạnh, tất cả những quang đao trong tay bọn họ đều bị nổ tung!
Phập phập phập!!
Những thanh thủy kiếm dày đặc đâm xuyên qua cơ thế họ.
Phịch phịch phịch!!!
Mười bảy vị võ hầu lần lượt ngã xuống!
Trong vòng chưa đầy mười giây!
Mười bảy vị võ hầu đã bị những thanh thủy kiếm đâm thành tổ ong, ngã xuống đất mà chết!
Chấn động toàn hiện trường!
Tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trên trối!
Mỗi cái miệng đều há thành hình chữ “0”.
Đều có thế nhét vừa một nắm đấm!
Biểu cảm của họ tràn đầy sự sợ hãi vô tận!
“Ôi má ơi! Vị thế tử này đã gặp được một nhân vật trâu bò đến mức nào đế có thể luyện tập được thủ đoạn kinh khủng như vậy!” Long Miêu sợ hãi thở hắt ra.
“Quá mạnh! Vị thế tử Tây Lương này thực sự quá mạnh!”
“Giết mười bảy vị võ hầu còn dễ dàng hơn giết mười bảy con gà, người này ít nhất cũng đang ở võ vương Kim Cang cảnh đấy!”
“Thật là đáng sợ! Còn đáng sợ hơn ma quỷ nữa!”
Bảy mươi hai vị võ sư sợ hãi không thôi!
Tất cả họ đều bị dọa đến mức gan mật nổ tung, hồn bay lên chín tầng mây, phách xuống địa phủ!
Họ hận không thể lập tức biến mất khỏi chỗ này!
“Tứ đại gia tộc ở Giang Nam, chỉ thường thòi.” Ánh mắt Long cửu Thần tràn đầy sự khinh thường.
ực ực!
Khống Nguyên Hi, Đường gia chủ và Trịnh gia chủ đều thầm nuốt một ngụm nước bọt, họ
hoàn toàn không thế lấy hết can đảm để phản bác khi Long cửu Thần nói ra một lời khinh miệt như vậy.
Bộp!
Bộp!
Bộp!
Bước chân của Long cửu Thần rất nặng nề, giống như tiếng trống trận, tăng thêm vài phần sát ý làm cho người khác phải run sợ!
Ba vị gia chủ, bảy mươi hai vị võ sư sợ hãi lui về phía sau.
Vào giây phút này, Long cửu Thần ở trong mắt họ chính là Diêm Vương đến lấy mạng, mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh đều có thế cướp đi mạng sống quý giá của họ!
“Nói cho tôi biết, hai đứa con của tôi ở chỗ nào của Nhật Bản!”
“Nếu dám không nói ra, giết không tha!”
Ba chữ cuối cùng phun ra.
Làm cho cúc hoa của những người đang có mặt ở đó siết chặt lại, họ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân!
Vào lúc họ không biết phải làm sao.
Đột nhiên.
Một tiếng gầm giận dữ như sấm nổ vang lên!
“Là vị võ giả nào không biết sống chết, dám cả gan hành hung người ở khu vực Giang Nam của tôi, chán sống rồi phải không?”
Người đó vừa dứt lời.
Rầm fâm!!
Một nhóm đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn tràn vào Ám Ảnh Các.
Khổng Nguyên Hi và những người khác như thể đã bắt được ngọn rơm cứu mạng, họ lập tức vui mừng như điên!
“Là người của Cục Võ đạo!”
“Cục trưởng Cao đích thân dẫn đầu đội ngũ, chúng ta được cứu rồi!”
“Trời không quên chúng ta, thực sự là trời không quên chúng ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...