Tình hình là có nhiều bạn inbox muốn page ra truyện này nhanh chút.
Nên chắc sắp tới Ly sẽ tập trung vào bộ này hơn bên Song thế cả nhà nhé.
Mem đọc truyện nào nhiều mình ưu tiên truyện đó hơn xíu.
Toy toàn chiều các cô các bác cả thôi ấy, còn hok hiện nguyên hình cổ vũ toy nữa.
:v
--------------------------
Chap 6: Chán sống rồi
--------------------------
Bây giờ đã cuối thu đầu đông, ngày rất ngắn, trời chẳng mấy chốc đã tối.
Lúc Khương Cẩm ra ngoài cũng không có mang áo choàng gì cả, chỉ khoác áo ngoài, lúc này có cơn gió thổi qua, nàng lạnh đến mức át xì một cái.
"Phía sau là ai?"
Âm thanh hắt xì của nàng làm kinh động bóng người lờ mờ trước mặt, đối phương chẳng những dừng bước, còn theo hướng phát ra tiếng động mà đi tới.
Mắt thấy có tránh cũng không kịp, Khương Cẩm bèn đứng lại lên tiếng.
"Là ta."
Người đến là tam tiểu thư của Định Nam Hầu phủ, Lục Tử Ngọc - cô em chồng trên danh nghĩa của nàng, nhìn dáng vẻ này dường như là vừa trở về từ chỗ biểu cô nương Trần Bảo Khê của nàng ta.
Nhận rõ người đến là ai, Khương Cẩm âm thầm kêu khổ trong lòng.
Lục Tử Ngọc từ trước đến nay mắt để trên trán, vô cùng kiêu ngạo, mỗi lần nhìn thấy Khương Cẩm đều cười nhạo, trước kia còn từng ăn hiếp Khương Cẩm nương.
Quả nhiên khi Lục Tử Ngọc biết người phía trước là Khương Cẩm, lập tức nhếch môi mỏng, cười lạnh 2 tiếng "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Khương thị ngươi sao, còn tưởng là trộm cướp ở đâu"
Khương Cẩm đang muốn cãi lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.
Nếu nói nàng cứ đi qua chỗ Vương thị như vậy, bà ta chưa chắc chịu gặp nàng, đến lúc đó chỉ uổng công một phen.
Chi bằng mượn tên của Lục Tử Ngọc, Vương thị nhất định sẽ gặp nữ nhi của mình.
Vậy nên cho dù Khương Cẩm vô cùng chán ghét Lục Tử Ngọc, vẫn mở miệng nói: "Tam cô nương nghĩ sai cho ta rồi.
Nha đầu Liễu Diệp kia của ta qua bên chỗ thái thái tặng đồ nãy giờ vẫn chưa trở về.
Bây giờ ta có ý định rời khỏi phủ, nhưng dù sao cũng vẫn chưa đi, ít ra nàng ta cũng phải nói qua ta một chút.
Cho nên đang muốn tìm nha đầu kia nói rõ phải trái, nhưng lại sợ làm phiền sự thanh tịnh của thái thái."
Sau khi nghe được lời này của Khương Cẩm, Lục Tử Ngọc trong lòng vô cùng hưng phấn.
Ả vốn đã sớm không vừa mắt Khương Cẩm, một nha đầu xuất thân từ một gia đình buôn bán nhỏ, sao có thể xứng với đại ca anh minh thần võ, phi phàm xuất chúng của ả chứ? Nếu thức thời sớm tự mình xin vào am tự còn được, đằng này nương nàng Vương thị đã nói 2 lần, nàng ta cũng không nói lời nào, chẳng lẽ muốn tìm cách áp chế hầu phủ bọn họ.
Tròng mắt Lục Tử Ngọc chuyển động, trong lòng thập phần muốn nhìn Khương Cẩm bị chê cười, bởi vậy cũng làm ra bộ dáng tốt bụng mà nói "Thật ra ta cũng không muốn cản ngươi đi tìm Liễu Diệp tính sổ, vừa lúc ta cũng có việc qua chỗ của nương ta, vậy ta sẽ mang ngươi qua theo."
Khương Cẩm có chút ngoài ý muốn đáp ứng ả, nhưng thật ra trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, trên mặt vẫn lộ ra vẻ do dự "Tiểu Diệp kia tốt xấu cũng là nha đầu của ta, sao có thể để cho Tử Ngọc ngươi chê cười được"
Chê cười? Ta là muốn chê cười ngươi đó.
Lục Tử Ngọc trong lòng cười trộm, trên mặt lại thập phần ôn hòa nói: "Nói ra thì ta chán ghét nhất chính là loại nô tài xem thường chủ tử này, cũng không có gì gọi là chê cười nàng ta cả."
"Vậy cũng được." Khương Cẩm như bỏ qua do dự.
Editor: Lily073
Bởi vì suy dinh dưỡng, thân thể đã mười bảy này của nàng so với Lục Tử Ngọc mười ba tuổi còn có vẻ lùn hơn một chút.
Ả nhìn nàng như vậy không hề có cảm giác đồng cảm, ngược lại càng chướng mắt Khương Cẩm.
Lớn lên lùn như vậy, cho dù có làm thiếp của ca ca cũng không đủ tư cách.
Hai người đến chính viện của Vương thị ở, bà ta vốn dĩ không định gọi người mở cửa cho Khương Cẩm, nhưng nghe nói nhi nữ bảo bối của mình đến, mới lãnh đạm nhíu mày.
"Thôi, gọi người vào đi."
Bà ta sau khi nghe xong Anh Đào nói thế tử cùng Khương Cẩm trò chuyện vui vẻ, không chừng sẽ ở cùng thế tử lập tức hỏa khí xông lên, lại thêm Anh Đào ở bên cạnh khích để mang Liễu Diệp đến tra tấn, để cho Khương Cẩm nhận một đòn phủ đầu thật tốt.
Liễu Diệp kia trời sinh xấu xí, lại là loại mạnh miệng, như thế nào cũng không chịu nói xấu Khương Cẩm, bị bà nhốt ở phòng nhỏ hậu viện, để cho Anh Đào giáo huẩn nàng ta chút quy củ.
"Thái thái mời tam tiểu thư vào, Khương thị ngươi cũng theo vào đi." Ma ma ra mở cửa kiêu căng nói.
Khương Cẩm cũng không rãnh hơn thua cùng ma ma kia, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi vội vào trong gặp Vương thị.
Vương thị trước hết nói chuyện cùng Lục Tử Ngọc xong sau đó mới lãnh đạm quay qua nhìn Khương Cẩm, trong giọng nói mang theo chán ghét, "Nghe nói ngươi muốn tìm Liễu Diệp?"
"Đúng vậy, thái thái." Khương Cẩm tận lực làm cho chính mình trong có vẻ cực kì oán giận, "Con nha đầu đó khẳng định là nghe nói thế tử hạ bệ ta rồi, nên mới chạy qua đây trèo cao
Đôi mi tinh tế của Vương thị chớp chớp nhìn Khương Cẩm, đột nhiên cười, "Ngươi cảm thấy như vậy sao? Trân Châu, dẫn Khương thị đến phía sau nhìn Liễu Diệp một cái đi, cũng để cho Liễu Diệp biết nó theo một chủ tử *thật tốt*!"
Vương thị tăng thêm đầy ác ý trong giọng nói, Trân Châu nghĩ đến vừa rồi Liễu Diệp bị người ta dùng kim đâm vào đầu ngón tay cũng không chịu bôi nhọ Khương Cẩm, đột nhiên có chút không đành lòng, không khỏi nhìn thoáng qua Vương thị.
"Thái thái, hà tất phải phiền toái như vậy?"
Vương thị còn chưa nói lời nào Lục Tử Ngọc đã mở miệng trước, không kiên nhẫn nói "Trân Châu, ngươi đây là đang muốn lười biếng sao?"
Ả còn chờ để chế giễu Khương Cẩm đây.
"Đi đi, Trân Châu." âm thanh này của Vương thị thực bình thường, nhưng đến bên tai Trân Châu, người đã theo bà ta nhiều năm lại nghe ra ngữ khí không vui.
Nàng ta bất đắc dĩ đành phải mang theo Khương Cẩm đang nôn nóng cùng Lục Tử Ngọc đang sốt ruột đến phòng nhỏ trong hậu viện gặp Liễu Diệp.
Không ngờ trong phòng nhỏ lại phát ra ánh đèn, bên trong còn có người khác.
"Ai ở bên trong?"
Trân Châu một bên lên tiếng, một bên dùng tay đẩy cửa ra.
Cảnh tượng đằng sau cánh cửa làm cho Khương Cẩm cảm thấy trái tim dường như dừng mất một nhịp.
Editor:Lily073
Không biết bọn họ đã tra tấn Liễu Diệp như thế nào, chỉ thấy nàng ta bị trói lại, không nhúc nhích nằm yên trên đất.
Trên mặt, trên người đều có vết thương, quần áo cũng bị rách tươm ra vết máu.
.
.
Cho dù là như vậy Anh Đào vẫn không muốn buông tha Liễu Diệp.
Ả nhét một miếng vải rách vào miệng nàng ta, một chân đạp lên người nàng, một chân khác đạp lên trên ngón tay nàng, ra sức chà đạp.
Thấy Khương Cẩm đến, ả ta ngược lại còn cười cười khiêu khích, gương mặt tươi cười tràn đầy ác ý.
"Ai ui, đại nãi nãi, tới xem nha hoàn hoàn nhà ngươi sao?"
Liễu Diệp dù đã hôn mê, vừa nghe thấy âm thanh này mắt chớp chớp, nước mắt lại từ mí chảy ra ngoài.
Trong lòng Khương Cẩm dù có muôn vàn tính toán, mọi chuyện ẩn nhẫn, nhìn thấy thảm trạng của Liễu Diệp như vậy, nàng cũng nhịn không nổi nữa.
Lập tức vọt lên, dùng hai bàn tay xô Anh Đào ngã trên đất.
Anh Đào không nghĩ tới Khương Cẩm sẽ xuất kỳ bất ý (Ly: làm việc ngoài dự đoán) như vậy, muốn giãy giụa đứng lên, lại bị Khương Cẩm ngăn chặn, vững chắc đạp thêm vài đạp.
Hai mắt Khương Cẩm đều đỏ lên, một khi đã điên lên, sức lực liền không biết ở đâu ùa tới, bởi vậy tuy rằng nàng gầy yếu, nhất thời vẫn mang Anh Đào đè ra đánh.
Sắc mặc Anh Đào đều chuyển sang màu tím, một mặt là vì đau, một mặt là vì tức.
Thường ngày ả làm gì để Khương Cẩm vào mắt.
Nhưng mà Khương Cẩm lúc này đôi mắt cơ hồ đỏ lên như máu, hận ý cuồng cuộn trong đó làm ả có chút sợ hãi nhưng vẫn vô lực chồng đỡ.
Nếu Lục Tử Ngọc không sợ hãi mà nói, thật ra ả ta cũng đã thấy được một màn náo nhiệt như mong muốn.
Ả ta vốn đang định hét lên nhưng khi bị cặp mắt đỏ như máu của Khương Cẩm nhìn đến, lại bị hù đến nỗi phải lui lại một bước, không dám lên tiếng.
Cuối cũng vẫn là Trân Châu lý trí một chút, chạy đi kêu người tới mới có thể kéo người ra.
Trong lòng Vương thị vô cùng bực bội, dựa vào tính tình của bà, nhất định phải thưởng cho Khương Cẩm một trận đòn mới thôi.
Nhưng mà nhìn đôi mắt Khương Cẩm đỏ bừng như muốn giết người kia, không biết vì sao bà ta lại có một chút sợ hãi.
Trước nay không phải đều nói người biết lý lẻ sợ kẻ nói ngang, nói ngang sợ kẻ dữ, mà kẻ dữ chính là sợ kẻ liều.
Nhìn bộ dạng không muốn sống này của Khương thị, không lẽ còn muốn biến mình thành Anh Đào thứ hai sao? Trên mặt bị cào giống như là cái bàn cờ vậy, sao còn có thể gặp người đây?
Nghĩ đến Anh Đào, lửa giận của Vương thị chỗ để trút, nếu không phải Anh Đào tự ý đi kiếm chuyện với Liễu Diệp, sao lại ra nông nỗi này.
Nhưng hiện giờ bà vẫn là chướng mắt Khương thị, cứ nên đuổi nàng ta đi trước rồi tính.
--------Chap 6-hoàn-----------
Ly: Mà các bạn thấy đấy, 1 chap này bằng 4 chap STSP, nên các bạn chịu khó chút nhé.
:((((
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...