Chap 14: Người quen
-----------------------
Tên cầm đầu vừa nói ra những lời này, trán Khương Cẩm liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Trước nay người hiểu biết sợ kẻ không nói lý, kẻ không nói lý lại sợ mấy tên chán sống.
Nếu cái tên du côn này một không phân phải trái, hai không không muốn sống, thì nàng quả thật là không còn cách nào.
Vạn nhất trong đầu hắn mọi chuyện đều rõ ràng, nhưng vẫn muốn dạy dỗ nàng một trận mặc kệ sau này có tai họa gì, vậy phải làm sao bây giờ?
Bất quá vẫn phải có người thông minh, xui xẻo không có triệt để quấn lấy Khương Cẩm.
Một tên du côn khác tiến lên nói với tên cầm đầu: "Lão đại, ta có nghe nói nhị quản sự của Định Nam hầu phủ quả thật họ Chu, bất quá hắn có phải có cháu giá vợ lớn như vậy hay không ta cũng không rõ."
Khương Cẩm thấy tên cầm đầu nghe được chuyện này càng thêm dao động, vội khuyên nhủ "Trước nay hòa khí sinh tài, nói không chừng sau này đại ca đây còn cùng thúc của ta làm ăn đấy, gia nghiệp của Định Nam hầu phủ to như vậy..."
Khương Cẩm còn chưa nói xong, quả nhiên tên cầm đầu kia đã gật đầu.
Khương Cẩm cũng không phải là mỹ nhân thiên tiên, nào so được với ánh bạc óng ánh đáng yêu kia? Bởi vậy hắn do dự một chút liền phất tay để cho đám huynh đệ tránh qua một bên nhường đường.
Khương Cẩm thấy thế vội nói cảm tạ say đó mang thư sinh kia nâng dậy liền xoay người rời đi.
Bị một cô nương nâng dậy, thư sinh kia có chút ngượng ngùng, Khương Cẩm liền trừng hắn một cái, thấp giọng nói "Có cái gì phải làm ra vẻ? Ngươi là người đọc sách, chẳng lẽ không biết thức thời?"
Không phải Khương Cẩm dữ dằn, phát cáo với người giúp đỡ mình.
Mà nàng chỉ gấp nếu vạn nhất mấy tên lưu manh kia đổi ý, cả hai đều không thể chạy thoát.
Thư sinh kia cũng không ngốc, nghe Khương Cẩm nói như vậy quả nhiên không nói gì nữa, tuy rằng trên người còn có mấy chỗ đau, nhưng cũng không ảnh hưởng đến di chuyển, đi cũng rất nhanh.
Mà bên kia, Triệu thị nhân lúc mấy tên lưu manh bận tay đánh thư sinh, đã nhanh chân chuồn mất.
Đường huynh của nàng ta thiếu nợ cờ bạc người ta, dĩ nhiên là không chạy được, Khương Cẩm cũng không quan tâm, nàng không có dư thừa tình cảm để đồng tình với hắn.
Hai người đi rất nhanh, thực mau đã ra tới đầu ngõ.
Đứng trên đường cái, cảm nhận được ánh nắng cuối thu rọi lên người, Khương Cẩm mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, quay người về phía thư sinh nói lời cảm tạ.
"Hôm nay xảy ra việc này, thật sự đa tạ vị đại ca này đã bênh vực lẽ phải."
Thư sinh kia lại có chút hổ thẹn, trên gương mặt trắng nõn có chút ửng đỏ.
Thấy đôi mắt sáng ngời của KHương Cẩm, mặt càng đỏ hơn, âm thanh cũng hơi thấp xuống một chút "Ta bên vực lẽ phải, nhưng cũng phải dựa vào mưu trí của cô mới có thể thoát thân a"
Khương Cẩm nghe vậy, sảng khoái cười rộ lên, "Đại ca thật sự là khiêm tốn, hôm nay nếu không phải được huynh hỗ trợ, ta cũng không dễ dàng thoát thân như vậy.
Cho dù ta nói là thân thích của nhị quản sự Định Nam Hầu phủ bọn chúng cũng chưa chắc tin.
Vẫn là đại ca dù sao cũng là người đọc sách, nên bọn chúng mới không muốn tự mình chuốc phiền toái."
Editor:Lily073
"Aizzz, người ta nói đọc sách đọc đến chết, ta đây chính là không có đầu óc." Thư sinh kia vỗ vỗ đầu, thấy Khương Cẩm cười sáng lạn, cũng cười rộ lên.
Khương Cẩm nhìn tiểu ca đơn thuần đáng yêu này, tinh thần cũng tốt lên nhiều.
Cho dù là hiện đại hay cổ đại, đều có rất nhiều người xấu và người tốt, có nhiều người không phúc hậu, cũng sẽ có nhiều người thiện lương.
Triệu thị tuy rằng không thể nào phúc hậu, bọn du côn càng đáng giận hơn, nhưng thư sinh này quả thật là người tốt.
Đột nhiên nhớ tới người anh em này còn ăn vài quả đấm, KHương Cẩm liền hỏi tên họ hắn "Vẫn còn chưa hỏi tôn tính đại danh của đại ca này? Ta thấy khi nãy mấy tên lưu manh đó động tay động chân, vẫn là nên đến chỗ đại phu xem một chút?"
Thư sinh kia cười nói "Ta họ Vệ, đứng thứ 3, cô gọi ta Vệ tam ca là được.
Không cần đi xem đại phu, mấy tên lưu manh kia kỳ thực cũng có chừng mực, chỉ vết thương ngoài da, cũng không quan trọng."
Khương Cẩm thấy hắn khăng khăng không đi, hơn nữa thần sắc quả thật không có gì khác thường, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng không có bao nhiêu tiền, đã dùng trả thuốc men cho Liễu Diệp, làm cho nàng rất nhanh đã rỗng túi.
Vệ tam ca nói còn muốn đưa Khương Cẩm về nhà, nhưng xem thần sắc của hắn tựa hồ còn việc phải làm, Khương Cẩm hiểu ý liền từ chối."Không dám phiền Vệ tam ca, đừng để chậm trễ công việc của huynh"
Quả nhiên trên mặt hắn hiện lên vẻ khó xử, hướng về Khương Cẩm cười nói "Vậy ta xin đi trước, nói tới, ta có hẹn trước với mấy bằng hữu đến trà lâu uống trà, hiện tại sợ là đã muộn."
"Vậy Tam ca huynh mau đi đi, đừng làm cho bằng hữu đợi lâu" Khương Cẩm nghe hắn nói như vậy vội nói "Đừng ngại, ta vốn dĩ còn muốn đi dạo phố mua ít đồ vật."
"Vậy thì tốt, bất quá Khương muội đi đường vẫn nên cẩn thận một chút."
Khương Cẩm gật đầu, nhìn Vệ Tam Lang đi về hướng đông, bắt đầu do dự chính mình còn muốn đi dạo phố hay không? Nàng vốn dĩ định trên đường đi xem nhà, sẽ nhìn xem tình hình giá cả bên ngoài để cân nhắc làm chút buôn bán nhỏ.
Không nghĩ tới nhà còn chưa kịp thuê đã có rắc rối, suýt chút nữa còn xảy ra chuyện lớn, nên cũng có chút do dự.
Thứ nhất là do mục đích không hoàn thành, nhà không thuê được nên khó tránh có chút sốt ruột, thứ hai là đối với sự sinh tồn khó khăn ở Đại Lương này có chút suy tính.
Nhưng mà ngẫm lại tình huống trước mắt này nàng cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu chưa gì nàng đã hoảng loạn trong lòng, làm sao có thể lập nghiệp ở cổ đại này đây? Càng đừng nói đến chuyện kiên trì đến khi Định Nam Hầu phủ sụp đổ.
Nghĩ đến đây nàng liền lấy lại tinh thần, chuẩn bị đi đến khu chợ phụ cận xem xét.
Nàng nhớ rõ Tôn Lão đại phu nói đi về hướng tây ngay con đầu đường nằm ngang kia, thập phần náo nhiệt, người mua kẻ bán không đếm xuể.
Khương Cẩm trong lòng tính toán cách sinh sống, một mặt vừa đi vừa nhìn cửa hàng ở 2 bên đường.
Chỉ là vừa dạo được mấy căn, sau lưng liền truyền đến một âm thanh quen thuộc.
"Khương phu nhân?"
Khương Cẩm lúc đầu còn không có phản ứng, sau lại mấy tiếng kêu liên tiếp truyền đến, nàng mới chợt nhớ ra, trước kia không phải chính mình là "Khương phu nhân" sao? Bất quá ở Đại Lương triều này Khương Cẩm thật không có người quen, trừ bỏ đám người ở Định nam hầu phủ kia, nhưng bọn hắn so với kẻ thù cũng không sai biệt mấy.
Trên đường thấy nàng ngã không xem thường đã là tốt lắm rồi, dĩ nhiên sẽ không tốt bụng đi chào hỏi.
Vậy rốt cuộc là ai ở phía sau đang gọi nàng đây? Khương Cẩm quay đầu lại, trên mặt tức khắc lộ ra kinh hỉ.
Người này quả thật là ngoại lệ.
"Huệ Ninh sư phụ, sao ngài lại ở đây?"
Không sai, người quen này của Khương Cẩm chính là một ni cô.
Trước kia Khương Cẩm ở Định Nam hầu phủ bị buộc vì Lục Tề Lâm ăn chay niệm Phật.
Vị Huệ Ninh Sư phụ này là người xuất gia cũng thường hay lui tới phủ, thỉnh thoảng qua lại nên biết nhau.
Khương Cẩm rời Định Nam hầu phủ lại không nghĩ tới có thể trên đường cái nhìn thấy Huệ Ninh sư phụ.
Editor:Lily073
Nếu nói Khương Cẩm chỉ giật mình mà nói, thì Huệ Ninh sư phụ chính là chấn kinh rồi.
Thời điểm khi bà thấy Khương Cẩm chính là lúc nàng đang nói chuyện với Vệ tam lang.
Nói chuyện cùng thiếu nam tử trên phố, Khương Cẩm lại trang điểm như cô nương chưa gả, Huệ Ninh sư phụ ban đầu còn tưởng mình đã nhận sai người.
Chỉ là bà nhìn trái rồi nhìn phải, thật sự chính là Khương phu nhân mà bà quen biết a? Hiện giờ khẳng định người này chính là Khương Cẩm, ngược lại Huệ Ninh sư phụ càng giật mình, do dự nửa ngày mới hỏi "Khương phu nhân, sao cô lại ở chỗ này? Không phải người ta nói Định Nam hầu thế tử đã trở lại sao? Cô sao lại..."
Định Nam Hầu thế tử đã trở lại, cái này chính là Khương Cẩm cũng không còn là Định Nam Hầu thế tử phi hữu danh vô thực, tình hình của nàng hẳn phải được cải thiện mới đúng a.
----------------Chap 14-hoàn----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...