Nhan Tiểu Mạn cảm giác hạnh phúc trong lòng mình sắp tràn ra ngoài rồi.
Ánh nắng dịu dàng, gió nhẹ mát mẻ.
Trên bãi cỏ xanh biếc, nam sinh ôm đàn ghita tự đàn tự hát, nữ sinh ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.
Đây chính là chuyện lãng mạn nhất cô có thể tưởng tượng đến.
Nhất là Lâm Nhàn biểu diễn hay đến mức người xung quanh tự phát vỗ tay, Nhan Tiểu Mạn cười vui đến híp cả mắt lại.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của một nữ sinh tóc dài, Nhan Tiểu Mạn đột nhiên giật mình, trong mắt lóe lên một tia cảnh giác.
Lâm Nhàn lắc đầu từ chối: "Thật ngại quá, tôi không phải Phục đại sinh viên, hôm nay tôi theo bạn gái đến trường dạo một vòng mà thôi."
"Không sao, không sao!" Nữ sinh tóc dài lắc đầu, tiếp tục nói: "Bạn học ở trường nào không quan trọng, chung quy đều là ở Ma đô, sau này chúng ta có thể thường xuyên đến giao lưu!"
Nhan Tiểu Mạn không nhìn nổi nữa: "Hắn không học ở Ma đô, mà là ở tận Kim Lăng!"
"A, tiếc quá!"
Nữ sinh tóc dài hơi tiếc hận.
Sau vài câu trò chuyện, đám người dần dần tán đi, chỉ có anh bạn kia còn ở lại.
Lâm Nhàn đem trả lại đàn ghita, cười bảo: "Cám ơn!"
"Không cần khách khí."
Người anh em này không thèm để ý, khoát tay rồi hiếu kỳ hỏi: "Bài hát vừa rồi do cậu tự viết sao?"
"Xem như thế đi!"
Lâm Nhàn cũng không biết tác giả bài hát này là ai, đành phải nhận luôn về mình.
"Có thể nói cho tôi biết bài hát này tên gì được không?"
Lâm Nhàn trầm ngâm chốc lát, nghĩ đến ca từ trong bài hát, đáp: "Một ngày bình thường!"
Anh bạn kia đi rồi, Lâm Nhàn vỗ vỗ pp, đứng lên, cười nói: "Đi thôi, đến giờ ăn cơm trưa rồi."
"Lâm Nhàn!"
"Thế nào?"
Nhan Tiểu Mạn vểnh lên môi, làm nũng: "Cậu đáp ứng mình đi, từ nay về sau chỉ được phép khi phụ riêng mình thôi!"
Nữ sinh tóc dài vừa rồi khiến cô sinh ra cảm giác cấp bách.
Lâm Nhàn ưu tú như vậy, lên đại học khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi hắn.
Nghĩ tới đây, trong mắt Nhan Tiểu Mạn càng lộ ra vẻ mong đợi.
"Vậy phải xem cậu có thành ý hay không." Lâm Nhàn trêu ghẹo.
"Hừ! Tính tình!"
Nhan Tiểu Mạn ngạo kiều hừ một tiếng, ngay sau đó lập tức đổi giọng 180 độ: "Thành ý gì?"
Lâm Nhàn cười ha ha, không nói chuyện, mà là chỉ vào mặt mình.
"Đại sắc lang!"
Nhan Tiểu Mạn tức giận trợn mắt trừng hắn.
Do dự chốc lát, cuối cùng cô vẫn đành phải tiến lên trước.
Đúng lúc này, Lâm Nhàn đột nhiên quay đầu, đối diện với Nhan Tiểu Mạn.
"A...!"
Nhan Tiểu Mạn phát giác được không đúng thì đã chậm, chỉ có thể trợn to đôi mắt vô tội.
Do nghĩ tới phụ cận đang có không ít người, Nhan Tiểu Mạn giãy dụa muốn đẩy ra Lâm Nhàn, nhưng mà Lâm Nhàn đã sớm chuẩn bị, hai tay ôm chặt lấy cô.
Trọn vẹn một phút đồng hồ sau, hai người mới tách ra.
"Tên khốn, lại khi phụ mình!" Nhan Tiểu Mạn thở dốc, trông rất giống đang tức giận.
Lâm Nhàn giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng cô, cười đáp: "Thế nhưng cậu đã nói thích bị tôi khi dễ."
Trong lòng Nhan Tiểu Mạn rung động, ngoài miệng vẫn nói cứng: "Chỉ sợ ngày nào đó bị cậu khi dễ chết!"
Hai người tay nắm tay dạo bước trên sân trường, khóe miệng Nhan Tiểu Mạn cứ mãi mang theo ý cười.
"Giữa trưa muốn đi đâu ăn?" Lâm Nhàn hỏi.
"Ân..."
Nhan Tiểu Mạn trầm ngâm chốc lát, đề nghị: "Hay là ăn ngay tại quán cơm Phục đại đi?"
"Được! Tất cả nghe theo cậu." Lâm Nhàn gật đầu.
...
Quán cơm Phục đại vẫn mở cửa dù sinh viên đang nghỉ về, tuy nhiên bởi vì sinh viên ở lại trường tương đối ít cho nên chỉ mở ra tầng thứ nhất.
Đến quán cơm, hai người lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì quán cơm chỉ chấp nhận phiếu ăn, không thu tiền mặt hay chuyển khoản.
"Kỳ quái, trên mạng rõ ràng nói quán cơm Phục đại nhận cả khách bên ngoài mà." Nhan Tiểu Mạn đau khổ nói, vẻ mặt rất buồn bực.
"Quán cơm Phục đại nhận khách bên ngoài nằm ở khu nam, nhà hàng Mặt Trời Mùa Xuân cũng mở cửa đối ngoại, tuy nhiên bây giờ đang trong kỳ nghỉ hè, hai chỗ này đều đóng cửa rồi."
Người nói chuyện chính là thanh niên ghita kia, hắn móc ra phiếu ăn, vui vẻ đề nghị: "Dùng của tôi đi."
"Cám ơn, tôi chuyển khoản WeChat cho cậu!" Lâm Nhàn nói tiếng cám ơn, lấy điện thoại đi động ra, muốn chuyển khoản.
Thanh niên ghita muốn từ chối, tuy nhiên Lâm Nhàn quá kiên trì nên cuối cùng vẫn chuyển 50 khối qua.
Giá cả trong trường đại học tương đối rẻ, 50 khối tiền đã đủ cho hai người ăn no căng bụng.
Hai người tìm một góc tĩnh lặng, vừa vui vẻ trò chuyền vừa ăn cơm.
Sau khi xong bữa, Nhan Tiểu Mạn đột nhiên khẽ thở dài.
Lâm Nhàn thấy thế, liền hỏi: "Thế nào? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Lâm Nhàn, nếu cậu cũng học ở Phục đại thì tốt." Nhan Tiểu Mạn bĩu môi.
Hai người nhu tình mật ý, dù chỉ một khắc cũng không muốn tách ra, nhưng sau khi khai giảng, hai người buộc phải ở hai nơi cách xa, Nhan Tiểu Mạn cảm thấy hết sức không nỡ.
“Mình sẽ tới thăm cậu." Lâm Nhàn an ủi.
"Vậy cậu nhất định phải tới, bằng không... Bằng không mình sẽ đi tìm cậu, sau đó cắn chết cậu!" Nhan Tiểu Mạn uy hiếp.
...
Buổi chiều nóng bức đã còn không thích hợp để tiếp tục đi dạo trường học.
Bởi vậy nên cơm nước xong, hai người liền đón xe trở lại đường Tây Nam Kinh.
Trước cửa khách sạn, Lâm Nhàn hỏi: "Buổi chiều có sắp xếp gì không?"
"Chưa có!" Nhan Tiểu Mạn lắc đầu nguây nguẩy.
Lâm Nhàn cười nói: "Vậy cùng mình mua sắm đi, ngày mai mình phải trở về rồi, trước đó nên mua hai phần quà cho cha mẹ!"
"Ngày mai cậu sẽ đi? Nhanh như vậy!"
Nhan Tiểu Mạn sững sờ, trong mắt đầy vẻ không muốn.
"Mình vốn định mua xong đồng hồ sẽ lập tức trở về, vì muốn chơi cùng cậu nên mới ở lại thêm mấy ngày."
Nghe được lời nói này, Nhan Tiểu Mạn thầm đắc ý, thế nhưng rất nhanh lại buồn bực: "Cậu đi rồi vậy vali hành lý phải làm sao bây giờ?"
Lâm Nhàn dở khóc dở cười: "Cậu ngốc phải không? Đặt chuyển phát nhanh để chuyển vali hành lý về tận nhà là được, như vậy thì có thể tay không về nhà, nhẹ nhõm biết bao!"
"Ha! Đúng nha, sao mình lại không nghĩ tới nhỉ!" Nhan Tiểu Mạn sáng mắt lên.
Vừa nghĩ tới có thể tay không về nhà, cô cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Nhàn bĩu bĩu môi, tiếp tục nói: "Hơn nữa quần áo và đồ dùng hàng ngày mang tới đây rồi thì không nhất định phải đem về, có thể gửi tạm ở nhà chị họ cậu, đợi đến khai giảng là có thể lập tức chuyển tới trường học."
"Ừ, không sai!"
Nhan Tiểu Mạn gật đầu giống như gà con mổ thóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...