Kỳ thật đường Tây Nam Kinh không xa bãi biển lắm, chỉ khoảng hơn một cây số mà thôi.
Nhưng ba người lái xe thế mà mất tận nửa giờ mới đến nơi.
Đây chính là hiện trạng giao thông ở Ma đô...
"Tôi cảm giác nếu chúng ta đi bộ thì đã sớm tới rồi." Lâm Nhàn thật sự cạn lời.
Người địa phương - Tần Lam hiển nhiên đã không cảm thấy kinh ngạc: "Đây mới chỉ là tình trạng bình thường ở Ma đô, hôm nào cậu thử bị kẹt trên cao tốc suốt 5 tiếng đồng hồ thì mới biết thế nào là đau khổ."
Sau khi đậu xe xong, ba người bắt đầu dạo bước, nhìn dòng người tấp nập, Lâm Nhàn hỏi: "Chị Lam, chúng ta đến quán bar nào?"
Tần Lam trầm ngâm chốc lát rồi đpá: "Đến quán bar lộ thiên trong khách sạn Indigo đi, vị trí ở đó tương đối tốt, tầm mắt rộng rãi, có thể thoả thích ngắm nhìn cảnh đêm."
"Chị Lam thường xuyên đến đó chơi sao?" Lâm Nhàn thấy cô quen thuộc quán bar nên hiếu kỳ hỏi.
"Thời còn ở đại học, tôi thường cùng khuê mật trong ký túc xá tới đây chơi, tuy nhiên từ khi thi nghiên cứu đến nay tôi chưa có cơ hội trở lại." Tần Lam thở dài, có chút hoài niệm khoảng thời gian nhàn nhã năm đó.
"Tần Lam?"
Đúng lúc này, một giọng nói mang theo sự kinh ngạc vui mừng vang lên sau lưng ba người.
Cả nhóm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mỹ nữ dáng người cao gầy đang vẫy tay về phía bọn họ.
Vị mỹ nữ này cao hơn Nhan Tiểu Mạn, trên dưới 1m7. Áo phông màu trắng phối với quần jean cao bồi, dưới chân một đôi giày trắng, nhìn qua phi thường nhẹ nhàng khoan khoái.
Điểm đáng chú ý nhất của mỹ nữ là ngũ quan xinh xắn, nhan trị của cô tối thiểu phải 92 điểm.
Mái tóc dài cuộn lên rất hợp với khuôn mặt, toát ra khí chất quyến rũ.
"An Nhiễm? Đã lâu không gặp!"
Tần Lam tươi cười đi lên trước, ôm đối phương một cái.
Mỹ nữ An Nhiễm hỏi: "Đúng rồi, cậu sao lại có thời gian đi ra chơi?"
"Vốn buổi tối chuẩn bị ở nhà nghiên cứu luận văn, nhưng em họ mình cùng bạn học hôm nay tới Ma đô chơi, muốn kiến thức quán bar lộ thiên ngoài bãi biến."
Tần Lam lập tức giới thiệu: "Đây là em họ tôi Nhan Tiểu Mạn, người kia là bạn học Lâm Nhàn."
"Chào mọi người, tôi gọi An Nhiễm, là ông xã của Tần Lam, hai em gọi chị Nhiễm là được rồi." Tính cách An Nhiễm rất rộng rãi, lập tức chủ động giới thiệu bản thân.
"Cậu muốn chết rồi! Cái gì ông xã, trước mặt em họ mình chớ nói lung tung." Tần Lam cười mắng.
Lâm Nhàn nhìn ra được quan hệ hai người phi thường tốt, hẳn là loại khuê mật không có gì giấu nhau.
Hai người vừa là bạn học vừa ở cùng phòng ký túc xá thời đại học, sau khi tốt nghiệp, mặc dù hai người đều thi đậu nghiên cứu sinh nhưng lại không cùng trường nữa.
Sau vài câu đùa giỡn, Tần Lam nghiêm túc hỏi: "Cậu thì sao? Nghe nói mấy nghiên cứu sinh bên cậu bận đến mức sắp hói đầu rồi mà cậu vẫn còn có tâm tình đi dạo biển sao?"
"Đừng nói nữa!"
An Nhiễm làm vẻ mặt đau khổ, thở dài đáp: “Bây giờ mình thực hối hận, lúc trước cho rằng ứng dụng kinh tế học rất nhẹ nhõm, sau này cũng dễ tìm việc làm. Kết quả hoàn toàn không có chuyện như vậy, hiện tại mỗi ngày đều phải giải quyết mấy cái luận văn, mấy ngày nay mình đều vùi đầu ở trong túc xá tra tư liệu, não sắp nổ tới nơi rồi, nếu còn không ra ngoài thư giãn đầu óc thì mình trễ kinh mất thôi."
"Đáng thương!"
Tần Lam vuốt vuốt tóc An Nhiễm, đau lòng nói.
An Nhiễm đánh rớt cái tay nhỏ trên đầu mình, nheo mắt nói: "Nghịch ngợm, lại muốn chơi trò trao đổi nhân vật với ba ba chơi phải không?"
"Ha ha!"
Nhan Tiểu Mạn nhịn không được cười ra tiếng.
Lâm Nhàn cũng cảm thấy rất thú vị, xem ra cách đùa giỡn giữa của nữ sinh không thua kém gì nam sinh.
Tần Lam đề nghị: "Chúng mình chuẩn bị đi quán bar lộ thiên trong khách sạn Indigo, có muốn cùng đi uống một ly không?"
"Đương nhiên muốn cùng đi, chị em chúng ta khó khăn lắm mới gặp được, nhất định phải uống một ly." An Nhiễm ôm bả vai Tần Lam cười nói.
Dứt lời, nhóm bốn người lập tức hướng về khách sạn Indigo.
Tần Lam và An Nhiễm dường như thật sự lâu lắm không gặp mặt, cho nên song song đi cùng một chỗ, cười cười nói nói, phảng phất chủ đề trò chuyện mãi không hết.
Nhan Tiểu Mạn cố ý đi sau mấy bước, nhìn bóng lưng An Nhiễm, thâm ý hỏi: "Lâm Nhàn, chị An Nhiễm thật là xinh đẹp, cậu nói phải hay không?"
"Tạm được, đơn thuần so sánh nhan trị thì hai người không phân cao thấp."
Lâm Nhàn nói vậy làm Nhan Tiểu Mạn rất vui vẻ, nhưng mà lời kế tiếp lại cô tức giận đến nghiến răng, "Tuy nhiên dáng người chị ấy tốt hơn cậu, gấu cũng lớn hơn cậu."
Nhan Tiểu Mạn tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó quay đầu qua, không để ý đến hắn nữa.
Thấy thế, Lâm Nhàn mỉm cười, hai tay đút túi, vừa đi vừa hứng thú đánh giá cảnh đường phố vào đêm.
Một lát sau, thấy Lâm Nhàn vẫn không có ý định mở miệng nói, trong lòng Nhan Tiểu Mạn thầm tức giận: "Tên khốn! Chết thẳng nam! Chỉ biết khi dễ tôi, khen tôi một câu thì sẽ chết à!"
Mấy phút đồng hồ sau, Nhan Tiểu Mạn chủ động đánh vỡ trầm mặc, nhỏ giọng thầm thì: "Hừ, gấu lớn có gì tốt."
Lâm Nhàn vui vẻ đáp: "Bởi vì gấu lớn không não, dễ lừa!"
"Chị họ nói quả nhiên không sai, đàn ông đều là đại lừa gạt!" Nhan Tiểu Mạn tức giận càng trợn mắt to hơn
Lâm Nhàn không nói gì, mà chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Nhan Tiểu Mạn bị hắn nhìn vậy nên hơi run rẩy, cảnh giác hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Nhan Tiểu Mạn, cậu có thích tôi không?" Lâm Nhàn bỗng nhiên chân thành hỏi.
Vấn đề bất thình lình khiến hô hấp của Nhan Tiểu Mạn trì trệ.
Nhan Tiểu Mạn cảm thụ được trái tim mình đang loạn nhịp, nuốt nước miếng một cái, cà lăm trả lời: "Sao... sao có thể, tôi mới không thích cái loại chết thẳng nam như cậu."
"Hô!"
Lâm Nhàn nhẹ nhàng thở phào, giả bộ như vừa sống sót sau tai nạn: "Vậy tôi an tâm!"
Chờ đã!
Cái gì mà vậy tôi an tâm?
Nhan Tiểu Mạn lập tức ngây ngẩn, sắc mặt ngố không chịu được.
Nói thật, suốt ba năm cao trung, đây mới là lần đầu tiên Lâm Nhàn nhìn thấy Nhan Tiểu Mạn xuất hiện loại vẻ mặt này, nhất thời nhịn không được cười ra tiếng.
Lúc này, cô rốt cuộc mới phản ứng.
"Lâm Nhàn! Tôi liều mạng với cậu!"
Nhan Tiểu Mạn hét lên, nhào vào trong ngực Lâm Nhàn, hung hăng cắn một cái lên vai hắn.
"Cmn!"
"Nhanh nhả ra, đau đau đau!"
"Tê! Còn không há miệng ra thì thịt cũng bị cậu cắn nát đó!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...