Phương Vũ về nhà lấy một chai dầu thuốc tự chế, rồi bôi lên vết sưng đỏ trên khuôn mặt Vu Minh Minh.
Hai phút sau đó, dấu bạt tay sưng đỏ trên khuôn mặt Vu Minh Minh đã biến mất hoàn toàn.
"Về nhà thôi, mẹ của em đang rất lo lắng đó." Phương Vũ nói.
"Ừ, cám ơn anh, Phương Vũ ca ca." Vu Minh Minh sờ sờ gò má không còn đau của mình, cuối cùng cũng nở nụ cười nói.
Phương Vũ xoa xoa đầu của Vu Minh Minh nói: "Ngày mai anh sẽ bắt vị học tỷ đó đến xin lỗi em."
"..."
Vu Minh Minh ngẩng đầu nhìn Phương Vũ.
"Cô ta tát em một cái, đương nhiên là phải xin lỗi." Phương Vũ nói.
"Nhưng.." Vu Minh Minh có chút do dự, cô ta không muốn gây phiền phức cho Phương Vũ.
"Không có nhưng nhị gì cả." Phương Vũ thản nhiên nói.
* * *
Về tới khuôn viên nhà, Vu Minh Minh viện lý do bạn học kéo cô ta đi chơi để qua loa cho qua chuyện, nhưng cũng phải bị dì Vương mắng cho một trận.
Phương Vũ đi lên lầu về phòng mình, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện nội đan yêu thú.
Anh ta nhờ Cơ Đông Sơn giúp tìm kiếm nội đan trong toàn bộ phạm vi Hoa Hạ, bất luận số lượng bao nhiêu, giá cả cao cỡ nào, anh ta cũng sẽ mua.
Nhưng Phương Vũ biết, chỉ dựa vào một mình Cơ gia, lực lượng có hạn, cho dù là có tìm ra được nội đan yêu thú, số lượng cũng sẽ không nhiều, hoàn toàn không đáp ứng đủ nhu cầu của anh ta.
Cho nên, anh ta nhất định phải kiếm thêm một ít người nữa để tìm kiếm.
Trước mắt có thể kiếm được chỉ có Đường gia..
Lúc trước Phương Vũ cũng có nghĩ qua là nhờ những gia tộc thế tục giúp đỡ tìm kiếm nội đan yêu thú, nhưng thời điểm đó anh ta rất dễ dàng là có thể tìm được yêu thú cấp cao, nên căn bản là những nội đan yêu thú cấp thấp này hoàn toàn không lọt vào mắt anh ta, cho nên suy nghĩ nhờ gia tộc tìm nội đan yêu thú đã bị anh ta gạt sang một bên.
Nhưng một trăm năm gần đây, vì tình trạng linh khí trên trái đất ngày càng ít dần, phần lớn yêu thú cũng bị diệt vong.
Đừng nói là yêu thú cấp cao, nội mà yêu thú cấp thấp Phương Vũ cũng không tìm ra được mấy con.
Người thì cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật, cấp độ thấp thì cấp độ thấp vậy, nuốt thêm vài viên thì hiệu quả cũng chẳng khác bao nhiêu so với nội đan cấp độ cao.
"Tiểu tử đó hiện giờ gia nghiệp to lớn, mình có thể nhờ nó giúp đỡ." Đang suy nghĩ, Phương Vũ đột nhiên nhớ đến một người.
Phương Vũ lấy ra điện thoại gọi đến một số điện thoại đã lưu trong máy.
Đổ chuông được khoảng mười lăm giây thì đầu bên kia có người nghe.
"Alô." Đầu dây bên kia là một giọng nói già nua.
"Tiểu Tần." Phương Vũ nói.
Ông lão đầu dây bên kia trầm mặc một lát rồi nói: "Cậu rốt cuộc đã gọi điện thoại cho tôi rồi."
Phương Vũ cười cười nói: "Ông cũng biết mà, tôi không giỏi giao tiếp."
"Vậy cậu kiếm tôi chắc chắn là có việc gì rồi?" Ông lão nói.
"Tôi muốn nhờ ông giúp tôi thu thập nội đan yêu thú, có bao nhiêu lấy bây nhiêu." Phương Vũ nói.
"Nội đan yêu thú sao? Nhà tôi thì có rất nhiều." Ông lão nói.
"Phương Vũ trong lòng vui mừng nói:" Toàn bộ đưa hết cho tôi, sẵn tiện tiếp tục giúp tôi thu thập thêm.
"
" Tôi sẽ nhờ cháu gái tôi đem qua cho cậu, gần đây tôi cũng đang định bảo nó sang Giang Nam khảo sát học tập.
"
" Nếu như có thể, chiếu cố nó một tí.
"Ông lão ngập ngùng một tí rồi nói.
" Không thành vấn đề, là cháu gái nào? Tôi nhớ là cháu gái nào đó của ông đầy tháng, tôi có qua đó uống tiệc mừng.
"Phương Vũ nói.
" Chính là cháu gái đó, hiện tại nó cũng hai mươi lăm tuổi rồi.
Chúng ta cũng đã hai mươi bốn năm chưa gặp rồi.
"Ông lão cảm thán nói.
" Muốn gặp thì lúc nào ông cũng có thể đến gặp.
"Phương Vũ nói.
" Tôi đã tám chục tuổi rồi, đi không nổi rồi.
Muốn gặp chỉ có thể là cậu đến rồi.
"Ông lão ho khan hai tiếng rồi nói.
" Cũng được, trước khi ông ra đi, tôi nhất định sẽ đến gặp ông một lần.
"Phương Vũ mỉm cười nói.
" Ừ, tôi rất mong chờ khi gặp lại cậu.
"Ông lão nói xong cúp máy.
Nói chuyện điện thoại xong, Phương Vũ đi đến bên cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn bầu trời đêm bên ngoài.
Và ở Kinh Thành xa xôi, trong phòng làm việc của một dinh thự lớn, một ông lão râu tóc bạc phơ vừa gác máy điện thoại.
" Đã hai mươi bốn năm rồi..
"Ông lão lẩm bẩm nói.
Sau đó, ông ta lại lấy ra điện thoại và bấm số gọi.
" Bảo Dĩ Mịch đến phòng sách gặp ta.
"
* * *
Buổi sáng, Phương Vũ đi đến lớp học.
Hôm nay Đường Tiểu Nhu đặc biệt đến lớp sớm, Phương Vũ mới ngồi xuống, thì cô ta đã phấn khởi nói:" Phương Vũ, hôm qua tôi đem thuốc anh đưa về nhà, ba tôi rất là vui mừng, ba tôi nói nhất định phải cạm tạ anh, mời anh tối nay qua nhà ăn cơm, anh..
có rảnh không? "
Đường Tiểu Nhu cẩn thận nhìn Phương Vũ.
" Được đó, tôi thích nhất là ăn cơm ké.
"Phương Vũ nói.
Anh ta vốn đã định đi Đường gia một chuyến, nhờ Đường Minh Đức giúp anh ta thu thập nội đan yêu thú, không ngờ trùng hợp Đường gia lại mời đến nhà ăn cơm vậy là quá tốt rồi.
Thấy Phương Vũ đáp ứng, Đường Tiểu Nhu rất vui mừng, cười tươi như hoa.
Còn Phương Vũ thì đang nhìn chằm chằm vào hàng ghế phía trước.
Tưởng Tuyết vẫn chưa tới.
Ba phút sau, Tưởng Tuyết và bạn cùng bàn Hứa Hiểu Na vừa cười vừa nói bước vào lớp.
Phương Vũ lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt bọn họ.
Đường Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn Phương Vũ.
" Tưởng Tuyết, đi ra bên ngoài hành lang tôi có chuyện muốn nói với cô.
"Phương Vũ nói.
Tưởng Tuyết nhìn thấy Phương Vũ, sắc mặt lâjp tức thay đổi, nhìn Hứa Hiểu Na một bên nói:" Thật xui xẻo, mới sáng sớm đã gặp con cóc này.
"
Phương Vũ nét mặt vô cảm nói:" Ra ngoài hành lang.
"
Tưởng Tuyết nhìn thấy bộ mặt như ra lệnh của Phương Vũ, lập tức nổi giận hét lên:" Ngươi bảo ta ra ngoài là ra ngoài sao? Lão nương với ngươi có gì đâu mà nói! "
Tiếng của cô ta rất chói tai, lập tức gây ra sự chú ý của học sinh trong lớp.
Đường Tiểu Nhu một mặt nghi hoặc, không biết tại sao Phương Vũ đột nhiên đi kiếm chuyện với Tưởng Tuyết.
" Ở đây nói cũng được.
"Phương Vũ mỉm cười nói, tiến tới trước một bước nói:" Hôm qua diễn tập, có phải là cô đã tát bạt tay một học sinh cấp dưới không? "
Tưởng Tuyết mặt biến sắc, hét lên:" Liên quan gì đến ngươi! Ngươi chỉ là một con cóc ăn bám phụ nữ mà cũng đòi ra mặt giúp người khác sao? "
" Vậy chính là cô làm rồi đúng không? "Phương Vũ hỏi.
" Đúng là như vậy thì sao! "Tưởng Tuyết ưỡn ngực, vẻ mặt khiêu khích nói.
Cô ta biết Phương Vũ có mấy phần hung hãn, dù sao thì Hà Đông Lâm và Hồ Thao hiện tại còn nằm trong bệnh viện.
Nhưng cô tin rằng, hiện tại ở trong lớp có nhiều người đang nhìn, với lại cô ta lại là một cô gái, Phương Vũ tuyệt đối không dám ra tay.
Nhưng nếu Phương Vũ mà ra tay với cô ta, cô ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Phương Vũ, cô ta sẽ lấy việc này làm lớn chuyện, nhất định sẽ làm cho Phương Vũ bị trường khai trừ.
Trong vòng một tuần, liên tục đánh bị thương bạn học trong lớp, cho dù là Đường Tiểu Nhu cũng không giúp được cho Phương Vũ.
Tưởng Tuyết rất cường thế, trừng mắt nhìn Phương Vũ, với lại còn tiến về phía Phương Vũ.
" Ngươi dám đánh ta sao? Sao? Nhiều người nhìn như vậy, ngươi thử ra tay xem..
"
" Chát! "
Một cái tát chói tai vang vọng trong lớp.
Tưởng Tuyết bị Phương Vũ tát cho bạt tay đến nổi say sẫm mặt mày, xém tí ngã xuống đất.
Cái bạt tay này Phương Vũ căn bản là không có dùng lực, anh ta không muốn tát Tưởng Tuyết một bạt tay đến ngất xỉu, bởi lẽ lát còn phải bắt cô ta đến xin lỗi Vu Minh Minh nữa.
" Ngươi dám đánh ta! "Tưởng Tuyết che mặt, ánh mắt oán độc trừng mắt nhìn Phương Vũ.
" Mọi người cũng đã nghe rồi đó, là cô bảo tôi tát cô mà.
"Phương Vũ nhìn mọi người xung quanh nói.
Không ai dám nói chuyện.
Một bên Hứa Hiểu Na trừng mắt nhìn Phương Vũ nói:" Phương Vũ! Mọi người cũng thấy ngươi ra tay với Tưởng Tuyết rồi! Bây giờ tôi sẽ gọi thầy chủ nhiệm đến, để xem lần này còn ai có thể cứu ngươi! "
Nói xong, Hứa Hiểu Na nhanh chân rời khỏi lớp.
Mối quan hệ của Tưởng Tuyết ở trong lớp hình như cũng không tệ, rất nhanh đã có mấy bạn nữ sinh vây quanh.
" Phương Vũ, ngươi thật sự rất quá đáng, ngay cả con gái cũng đánh, ngươi thật sự nghĩ sẽ không có ai trị được ngươi sao? "
" Lần này nếu trường học không xử lý ngươi, chúng tôi sẽ đến gặp trực tiếp hiệu trưởng! "
" Tưởng Tuyết, cô đừng sợ, chúng tôi sẽ đứng về phía cô..
"
Phương Vũ tiến tới một bước nói:" Các cô tránh ra.
"
Sắc mặt mấy nữ sinh đều thay đổi nói:" Ngươi muốn làm gì? "
" Tôi bảo các cô tránh ra.
"Phương Vũ lạnh giọng nói.
Tiếp xúc được ánh mắt của Phương Vũ, trong lòng mấy nữ sinh nhất thời run lên, lập tức tránh ra.
Người này là một người điên, bọn họ không muốn giống Tưởng Tuyết bị ăn một bạt tay.
" Đi với tôi xuống lớp dưới xin lỗi cô gái hôm qua.
"Phương Vũ nói.
Tưởng Tuyết che mặt, hét lên:" Xin lỗi? Hiện tại là ngươi phải xin lỗi ta! Phương Vũ, ngươi hãy đợi đấy! Đợi thầy chủ nhiệm đến, ta sẽ cho ngươi hối hận! "
" Ngươi không đi xin lỗi thì hiện tại ta sẽ cho ngươi hối hận.
"Phương Vũ nói, một bên nắm lấy tóc của Tưởng Tuyết.
" Ngươi, ngươi muốn làm gì? "Sắc mặt Tưởng Tuyết thay đổi, lời vừa nói xong thì đã hét lên.
Phương Vũ nắm lấy tóc của cô ta giật lên làm cho đỉnh đầu của cô ta truyền đến một trận đau, Tưởng Tuyết kêu la thảm thiết, cô ta càng chống cự, đầu lại càng đau.
" Tôi hỏi một lần cuối, có đi xin lỗi không? "Phương Vũ bình thản nói.
Nhìn thấy biểu cảm thản nhiên của Phương Vũ, trong lòng mọi người xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh.
Ngay cả Đường Tiểu Nhu cũng cảm giác Phương Vũ hiện tại có chút đáng sợ.
" Ta xin lỗi! Ta xin lỗi! Ngươi thả ta ra.
"Tưởng Tuyết hét lên nói.
Truyện Đông Phương
Phương Vũ thả cô ta xuống.
" Bây giờ lập tức theo ta xuống dưới lầu.
"Phương Vũ nói.
Tưởng Tuyết sờ lên đầu, nhìn chằm chằm Phương Vũ, trong lòng đều là oán độc.
Nhưng cô ta không muốn lại phải chịu khổ nữa, chí ít là trước khi thầy chủ nhiệm đến, cô ta bắt buộc phải làm theo lời của Phương Vũ.
Do đó, Tưởng Tuyết đi theo Phương Vũ xuống lầu.
Trong lớp có mấy người nhiều chuyện cũng đi theo, muốn nhìn Phương Vũ rốt cuộc bắt Tưởng Tuyết làm gì.
Phương Vũ dẫn theo Tưởng Tuyết đến lớp của Vu Minh Minh, rồi sau đó gọi cô ta ra.
" Minh Minh, tối hôm qua có phải cô ta đã tán em một bạt tay không? "Phương Vũ hỏi.
Vu Minh Minh nhìn thấy ánh mắt độc ác, sắc mặt hung dữ của Tưởng Tuyết, e sợ gật gật đầu.
" Bây giờ cô ta sẽ xin lỗi em.
"Phương Vũ nhìn sang Tưởng Tuyết nói.
Cho dù trong lòng rất không muốn, nhưng hiện tại Tưởng Tuyết cũng không có cách nào.
" Tại sao Hiểu Na còn chưa gọi thầy chủ nhiệm đến nữa! "
" Nhanh lên.
"Phương Vũ mở miệng hối thúc nói.
" Xin lỗi.
"Tưởng Tuyết cắn răng nói ra hai chữa.
" Không, không sao rồi, Phương Vũ ca ca, mọi người đi về đi.
"Vu Minh Minh nhỏ giọng nói.
" Không được, không có thành ý.
"Phương Vũ nói.
Tưởng Tuyết tức giận đến mức gần như không nhịn nổi nữa mà muốn chửi lên.
Nhưng lại nhớ đến cảm giác đau đớn hồi nãy, cô ta cũng đành nhẫn nhịn.
Đợi tí thầy chủ nhiệm đến, thì Phương Vũ sẽ phải trả giá, hiện tại chỉ cần nhẫn nhịn một tí.
" Xin lỗi, "Tưởng Tuyết lại mở miệng nói, lần này giọng điệu cũng ôn hòa hơn một chút.
" Vẫn là chưa đủ thành ý, ngươi cúi người xin lỗi em ấy đi.
"Phương Vũ nói.
" Ngưoi! "Tưởng Tuyết tức giận đến nỗi toàn thân run lên trừng mắt nhìn Phương Vũ.
Phương Vũ mặt không biểu cảm, nhìn thẳng Tưởng Tuyết.
Tưởng Tuyết cố đè nén oán hận trong lòng, hít sâu một hơi rồi cúi người nói:" Xin lỗi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...