Lâm Nguyệt xuất hiện đã chiếm không ít thời gian ngọt ngào của ta và Nhân ca ca, nhưng ta không trách hắn. Nói về lễ phép, người làm chủ nhà như Nhân ca ca nên bỏ thời gian ra tiếp khách, bất quá đây chỉ là ý nghĩ của mình ta. Trong mắt bọn họ, đấy chính là điềm báo trước Nhân ca ca đã lạnh nhạt với ta… Ta tin tưởng Nhân ca ca, tin tưởng tình yêu của hắn, tin tưởng nam nhân ở trên đỉnh núi vô danh ôm ta mà hoan hô nhảy nhót.
“Tiểu Quân… ” Nhân ca ca đẩy cửa phòng ta ra rồi nhỏ giọng gọi.
“Nhân ca ca.” Đang quấn chặt chăn ngồi trên giường, ta vui mừng nhảy dựng lên chạy vào lòng hắn.
“Sao còn chưa ngủ? Trời sắp sáng rồi đấy.” Nhân ca ca ôm ta nhẹ giọng trách cứ, nhưng trong lời nói lại đầy đau lòng.
“Ngươi… không có ở đây….” Dưới ánh nắng sớm, mặt ta trông như bị nhuộm đỏ.
“Nhóc ngốc.” Nhân ca ca hôn nhẹ lên mặt ta một cái rồi cười nói, “Sau này đừng đợi ta nữa, nếu mệt quá rồi lăn ra ốm…. ta sẽ….” Nhân ca ca đột nhiên khẽ liếm vành tai ta rồi nhỏ giọng nói mấy câu làm ta đỏ mặt.
“Ngươi…. xấu xa…” Mặt ta càng lúc càng đỏ hơn.
“Ta xấu xa sao?” Nhân ca ca ôm chặt lấy ta, chậm rãi ngã xuống giường…
Cả hai chúng ta đều không chú ý có một đôi mắt oán hận nhìn chúng ta ở ngoài cửa…
Ta tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, Nhân ca ca chắc đã đi du ngoạn cùng Lâm tiểu thư rồi, chăn màn vẫn gắt gao bó chặt lấy ta, bên người đã không còn tung tích của hắn, chỉ lưu lại một vết lõm nhợt nhạt.
“Nhân ca, ngươi đi chơi với ta thêm vài hôm được không?” Lâm Nguyệt tỏ vẻ đáng thương hỏi.
“Ngươi còn muốn đi nơi nào?” Tiêu Nhân hơi không kiên nhẫn hỏi, cô nàng này đã chiếm rất nhiều thời gian ở bên Á Quân rồi.
“Ngươi… thích ta không?” Trong mắt Lâm Nguyệt đã có chút ẩm ướt, chưa ai nỡ làm nàng thương tâm, đương nhiên ngay cả Tiêu Nhân.
“Ta…. ta không ghét ngươi… ta….”
“Không ghét… như vậy là thích rồi! Thật tốt quá, ta cũng rất thích Nhân ca.” Lâm Nguyệt như một tiểu cô nương nhún chân hôn lên mặt Tiêu Nhân một cái rất nhanh, rồi lập tức bỏ chạy…. Tiêu Nhân chỉ kịp nhìn thấy một điểm ửng đỏ, đó chính là gương mặt đỏ bừng xấu hổ của Lâm Nguyệt.
………………..
Hai ngày nay không biết Lâm Nguyệt có chuyện gì, dĩ nhiên không đòi Nhân ca ca ở bên bầu bạn, mặc dù trái tim ta lo lắng không thôi, nhưng Nhân ca ca có thể ở bên ta, đó chính là liều thuốc tốt nhất rồi….
“Ngươi cứ mặc mãi bộ quần áo cũ này, hôm nay nhất định ta phải đưa ngươi đi sắm sửa mới được.” Nhân ca ca không biết uống nhầm thuốc hay sao mà đòi mang ta đi mua quần áo cho bằng được, không có cách nào từ chối, ta đành gật đầu đồng ý.
Trên đường đi bầu không khí thật sự không tệ. Vì là ngày nghỉ cho nên mọi người đều rất nhàn nhã đi dạo các cửa hàng mua sắm những thứ mình thích.
“Ngươi thích kiểu gì?” Ở trong một cửa hàng quần áo xa hoa, Nhân ca ca kéo ta đi khắp nơi.
Dù sao ta cũng là một nam nhân, Nhân ca ca cứ hữu ý vô ý đụng chạm ta trước mặt bao người làm ta rất xấu hổ. Hơn nữa ta không phải như phụ nữ thích quần áo đẹp đẽ, trang sức lấp lánh, nhưng nhìn thấy Nhân ca ca nhiệt tình như vậy, ta chỉ có thể cười khổ chấp nhận mà thôi.
“Quân Diệp!” Đột nhiên có một tiếng hét to vang lên từ xa.
Cơ thể ta đột nhiên run rẩy một chút, Quân Diệp…một cái tên quen thuộc. Đó chính là tên của ta khi ở Lam Nhan lâu, ở nơi đó không có Hà Á Quân, chỉ có Quân Diệp, một tiểu quan mua vui cho người khác – Quân Diệp.
Ta cố nén ý nghĩ muốn chạy trốn trong đầu, cứng ngắc đi theo Nhân ca ca, làm bộ mình không hề nghe thấy… Hoặc là coi như bên cạnh có một người khác tên là Quân Diệp chứ không phải ta. Nhân ca ca đang mải mê sắm đồ cho nên không chú ý đến vẻ mặt mất tự nhiên của ta.
“Quân Diệp!” Lại một tiếng gọi vang lên, ta có cảm giác thanh âm đã tiến gần đến ta hơn.
“Tiểu Quân? Sao vậy?” Rốt cục Nhân ca ca đã chú ý đến, hắn quan tâm lên tiếng hỏi ta.
“…” Ta chỉ mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Nhân ca ca, cứng ngắc mà lắc đầu, một hồi mới mở miệng nói: “Ta… không thoải mái…. chúng ta…. ngồi…. ngồi…” Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, tiếng hét to cái tên Quân Diệp làm cho ta gần như muốn lớn tiếng thét lên, toàn thân không kiềm chế được mà run rẩy không thôi.
“Quân Diệp….” Tiếng kêu đã cách ta không còn xa nữa. Ta vô thức vội kéo nhanh Nhân ca ca bước về phía quán cafe ven đường.
“Lại gặp được ngươi rồi, tốt quá.” Một người nam nhân đứng chắn trước mặt ta.
Trái tim ta lập tức trở nên lạnh lẽo, rốt cục cũng phải đối mặt. Ta ngẩng đầu nhìn nam nhân xa lạ, ta không hề có chút ấn tượng gì về hắn, nhưng chứng kiến hắn thân thiện bắt chuyện như vậy, lại còn biết cái tên Quân Diệp, cho nên khẳng định đây là khách nhân của Lam Nhan lâu… Hôm nay thật không phải là một ngày may mắn!
“Lâu rồi không gặp…” Nam nhân hoàn toàn không thèm để ý Nhân ca ca đang bực mình, tay hắn đã sờ vào mặt ta.
“Ngươi làm gì vậy?” Nhân ca ca phẫn nộ hất tay hắn xuống, nói: “Ngươi là ai?”
Giờ phút này nam nhân mới chú ý đến Nhân ca ca, bắt đầu nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn, lập tức chuyển hướng về ta nói: “Quân Diệp, ngươi thật lợi hại, mới một thời gian ngắn không gặp mà ngươi đã câu dẫn được một nhân vật có tiền rồi… Xem ra công phu trên giường của ngươi tiến bộ không ít à!”
“Ngươi lập lại lần nữa xem!” Nhân ca ca tức giận, hai tay nắm chắt lại, chỉ chờ cái tên nam nhân kia mở mồm là sẽ hung hăng mà tung cú đấm.
“Oa!” Nam nhân khoa trương kêu lên, “Ngươi làm gì phải coi hắn như bảo bối vậy chứ… chẳng qua cũng chỉ là cave mà thôi, huynh đệ cần gì, Lam Nhan lâu đều có hết.”
“Lam Nhân lâu?”
“Ngươi không biết sao?” Nam nhân nhìn ta và Nhân ca ca như nhìn quái vật, sau đó chỉa vào người ta rồi nói, “Ngươi không biết nghề nghiệp của hắn sao? Các ngươi không phải gặp nhau ở Lam Nhan lâu ư?”
“Ta không biết ngươi đang nói gì, chúng ta cũng không quen biết ngươi, cũng không thích phiền toái, bây giờ ngươi cút ngay cho ta!”
“Quân Diệp…” Nam nhân dày mặt chuyển hướng sang ta, “Ngươi vô tình như vậy ư, đã quên tình nhân rồi sao?” Nam nhân giả bộ đau lòng nói.
“Tình nhân gì chứ? Ai là Quân Diệp? Ngươi nói rõ cho ta, nếu không…” Nhân ca ca nắm tay crắc crắc thể hiện hắn đang vô cùng phẫn nộ.
“Nhân ca ca… chúng ta…. đi thôi….” Ta muốn trốn, điên cuồng muốn chạy trốn khỏi nơi đây.
“Xem bộ dạng của ngươi có vẻ cái gì cũng không biết!” Nam nhân lộ ra ánh mắt thương xót nhìn Nhân ca ca, tay hắn chỉa vào ta rồi nói: “Hắn chính là Quân Diệp, Lam Nhan lâu vốn là kỹ lâu, chỉ có điều cave trong đó không phải là phụ nữ… mà là nam nhân… còn hắn chính là một trong số đó!”
…………………………
Ta cùng Nhân ca ca sững sờ………
“Bằng hữu, ngươi cũng ngu quá đi, coi một cave như bảo bối… thật là…” Nam nhân thả thêm một câu như lựu đạn rồi phóng khoáng rời đi.
Cont…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...