Ta Bị Lừa Hôn!!! FULL


Màn đêm buông xuống và ngoài trời yên tĩnh, Mặc Diễm ngồi trong sân nhà giải trừ phong ấn rồi quan sát hoa văn khế ước màu đen này.

Trước kia, anh cảm thấy khó coi vì cứ tưởng ông trời an bài cho một đứa thiểu năng, nhưng sau khi biết rằng bên kia là nhóc con ngu ngốc đó thì anh cảm thấy nó khá đẹp mắt đấy chứ.

Ôi, hoa văn kỳ diệu này, anh càng xem càng thấy ngầu.
Anh thử dùng linh lực để thúc giục khế ước, thử xem có thể dò xét vị trí hiện giờ của Linh Duyệt hay không.

Mặc Diễm đoán linh lực của Linh Duyệt hơi yếu nên chắc chắn cậu không thể nào làm như thế được.

Ban đầu, đối phương chạy đến tìm người nhưng không nhận ra anh nên chắc chắn cậu chỉ tìm theo bản năng của khế ước, nó chỉ hướng nào cậu lập tức chạy ngay đến hướng nấy.

Bấy giờ, Linh Duyệt đang trên đường về nhà.

Khế ước trên tay cậu ngày càng nóng lên khiến Linh Duyệt trợn to hai mắt và ngạc nhiên vì tình huống đột nhiên phát sinh.

Trong lòng cậu mừng như điên vì vất vả lắm mới có tin tức, lần này cậu nhất định sẽ tìm được cô ấy!
"Anh Vương, mau tấp xe vào lề đường!" Linh Duyệt gấp gáp rung ghế ngồi vang lên tiếng cót két, "Em muốn xuống xe!"
Vương Sao vội vàng tấp xe vào lề đường, "Sao thế? Cậu thấy cái gì à?"
"Anh đừng quan tâm, em tự về nhà được rồi!" Linh Duyệt vừa nói vừa mở cửa xe, chạy bằng vận tốc cực kỳ nhanh.

"Ê!" Vương Sao trố mắt nhìn Linh Duyệt chạy mất dạng, chẳng thể nào cản nổi.
Cậu chạy đến nơi không người rồi hóa thành một ánh sáng năm màu không thể thấy bằng mắt thường, bay thẳng tới nơi khế ước chuyển động.


Cậu càng bay càng kinh ngạc, chẳng phải đây là phía nhà mình sao?
Linh Duyệt di chuyển không sao nhưng các phi nhân loại xung quanh cậu nhận ra luồng yêu khí đều kinh hoảng.
Tiểu yêu nhỏ, yếu và tinh khiết nhà ai mà dám chạy ra ngoài? Không sợ bị ăn mất à?
Có yêu tinh gan lớn bám đuôi phía sau tò mò về kết quả.

Cùng lúc đó, một luồng khí hắc ám bay ra từ dưới cầu cạn mang theo mùi máu truy đuổi khiến những con yêu tinh muốn theo đuôi ngửi thấy mùi ấy thì sợ chạy tán loạn khắp nơi.
Linh Duyệt nhạy bén phát hiện có luồng yêu khí hắc ám theo dõi cậu nên nhanh chóng đáp xuống, chuẩn bị biến thành hình người chui vào trong đám đông.

Luồng yêu khí tà ác đâu định để cậu thoát mất nên nó thừa dịp trời tối bèn nhào qua Linh Duyệt như một tán khói đen dày đặc rồi ép Linh Duyệt bay cao hơn mười mét.

Sau khi cậu nhanh trí né được bèn vung tay lên, một ngọn lửa vạch ra đường tuyến giữa hai người.
Mỗi ngày cậu đều ôm cây quạt mà Mặc Diễm cho khi ngủ, vì cùng thuộc tính linh lực nên cậu chẳng cần tốn sực hấp thụ mà vẫn mau chóng học được cách khống chế lửa trong tay.

Linh lực cậu cũng đồng thời tăng lên khá nhiều khiến ngọn lửa này khác với những ngọn lửa của các yêu tinh thông thường khác, nó sềnh sệt, nóng bỏng và tỏa ra linh khí bức người.

Linh Duyệt lui về sau, hiện giờ cậu không có thời gian để tiếp xúc cùng đối phương vì bây giờ ý niệm duy nhất trong đầu cậu là chạy đi tìm vợ.

Nếu Linh Duyệt bỏ lỡ lần này thì không biết lần kế tiếp sẽ là lúc nào nữa.

Sương đen dày đặc kia quan sát ngọn lửa chứa đựng linh lực cực kỳ cao rồi a a vài tiếng bằng giọng điệu khàn đặc, "Vật nhỏ, ta nhìn không ra giống loài của ngươi, nhưng thiên phú cao đấy."
Hiện giờ, Linh Duyệt chỉ lớn cỡ bàn tay, cả người được bao phủ bởi lông tơ nhiều màu cùng với đôi mắt hạnh nhân sáng ngời nên ngoài đáng yêu ra thì không cách nào nhận biết được giống loài của cậu.

Linh Duyệt ghét bỏ nói: "Ta đếm đến ba, ngươi cút hoặc trên trời sẽ hạ xuống sấm sét đánh chết ngươi!"
Linh Duyệt vừa dứt lời bèn biến thành hình người, cậu nắm chặt khối ngọc đeo trên cổ.


Chỉ cần cậu hét lên một cái thì yêu tinh đối diện ba ngàn năm trở xuống đều sẽ quỳ xuống kêu cha gội mẹ.

Song, sương đen kia rõ ràng chẳng hề sợ tí nào vì hắn đã từng ăn qua rất nhiều tiểu yêu nhỏ như Linh Duyệt, nhưng linh khí thuần khiết như thế, cộng thêm linh lực hiếm hoi thì lần đầu tiên hắn mới gặp được.

Tuy rằng, thuộc tính hai người tương khắc nhưng hắn không muốn bỏ qua, nếu ăn được Linh Duyệt thì hắn chắc chắn sẽ luyện chế được linh lực.

Con chim không nhìn ra phẩm loài này đã bị hắn xem như một bữa ăn trong mâm.
Linh Duyệt lần nữa bay về sau mười mấy mét, mặt cậu tràn đầy sự kinh tởm nhìn đối phương, "Ta không ra tay ngươi sẽ không biết ba đây có năng lực như thế nào, một...!hai..."
Lúc này, độ ấm trên ngón tay cậu bỗng chốc biến mất.

Linh Duyệt liếc tay mình rồi giận đến phát điên: Vợ nhỏ lại chạy mất rồi!
Nhân lúc Linh Duyệt phân tâm, một bàn tay tối tăm co rúm lại trong màn sương đen trông như nhánh cây bị cháy hung hăng chụp lấy cậu!
Cùng lúc đó, một bóng đen hiện ra sau lưng Linh Duyệt rồi dùng một tay giữ lấy eo cậu để bảo hộ người trong ngực.

Tay còn lại bắt lấy cổ tay đó, anh nhấc chân đạp một phát khiến bên trong sương đen vang lên tiếng hét thảm thiết, "A!!!"
Người trong màn sương bị xé mất một cánh tay, còn thân thể bị đạp văng ra ngoài.

Trên tay Mặc Diễm xuất hiện một ngọn lửa đen, thiêu hủy cánh tay anh mới xé toạc trong một giây rồi lạnh lùng nhìn Linh Duyệt, "không sao chứ?"
Linh Duyệt ngẩn người, "Mặc, thầy Mặc?"
Mặc Diễm cau mày rồi vội vàng ôm lấy Linh Duyệt để an ủi: "Bị dọa à? Không sao đâu, đừng sợ."
Mặc Diễm giận dữ nghiến răng, cành cây ngu ngốc này nhất định đã dọa sợ tiểu yêu! Nếu không phải anh e ngại Linh Duyệt bị dọa thì chắc chắn đã xé sống hắn ta!
Cậu hít sâu một hơi, nhảy khỏi ngực Mặc Diễm rồi bỗng nhiên giận đùng đùng chạy về phía sương đen kia, cậu nắm dây chuyền ngọc trên cổ hét lên, "Tên khốn kiếp, đi chết đi!"

Sau đó, một tia chớp màu tím im lặng giáng xuống ánh lên hình bóng lôi long huyền ảo trên bầu trời.

Cuồng phong đột nhiên kéo đến, lôi quang màu tím kéo theo một phong đao đen, dòng ý thức đó đánh thẳng vào tên yêu tinh rồi lập tức chẻ đôi nguyên hình của đối phương khiến hắn hộc máu.

.

Truyện Bách Hợp
Linh Duyệt tức giận giậm chân, nhảy qua đạp tên đầu gỗ, "Cắn ta! Ta cho ngươi cắn ta! Đều tại ngươi mà làm trễ nãi thời gian! Vợ ta lại chạy mất rồi! Chạy mất rồi đó! Ngươi, cái tên cặn bã nỳ!"
Mặc Diễm vốn đang lo lắng Linh Duyệt sẽ sợ hãi, nhưng khi anh thấy dáng vẻ hung hăng của cậu thì đột nhiên nhớ tới vẻ ngoài oai phong của mẹ Linh Duyệt chiến đấu nhiều năm trước.

Đây là không chọc sẽ không nóng nảy, xù lông thì sẽ điên lên!
Mặc Diễm chợt bật cười vui vẻ, anh càng xem càng thấy yêu, biết làm sao bây giờ?
Người trong bộ phận quản lý ba chân bốn cẳng tìm được bọn họ, "Chuyện gì xảy ra thế?"
Linh Duyệt thấy bọn họ, tính khí cáu gắt của cậu trong nháy mắt bị xìu xuống rồi sợ hãi bay vèo đến sau lưng Mặc Diễm.

Sau khi cậu thu hồi lửa bèn chỉ vào khối gỗ hộc máu kia tố cáo trước: "Tên khốn kiếp đó cắn tôi! Hắn còn muốn ăn tôi! Tôi bất đắc dĩ mới phản kích lại, mấy người không nên bắt tôi mà hãy bắt hắn ấy nhốt vào phòng tối, giam một trăm năm môt ngàn năm, bỏ đói hắn! Đưa hắn đi ăn rắm!"
Người quản lý trước tiên chào hỏi Mặc Diễm, hiện tại tâm tình anh tốt nên vẻ mặt ôn hòa gật đầu với bọn họ, còn làm chứng hộ Linh Duyệt, "Cậu ấy nói đúng."
Quản lý nhìn bộ dáng Linh Duyệt tức muốn hộc máu lại hơi sợ bèn nhịn cười nói: "Cậu đừng sợ, chúng tôi tới chỉ hỏi chút sự tình, sau đó sẽ mang hắn ta đi.

Chúng tôi có rất nhiều biện pháp để tra chuyện hồi nãy nên cậu tới đây ký tên giúp chúng tôi."
Linh Duyệt liếc Mặc Diễm, sau khi nhận được gật đầu của đối phương, cậu có loại cảm giác được đại yêu chống lưng bành trướng một cách khó hiểu.

Bấy giờ, cậu mới bước qua nhận lấy bút từ tay đối phương rồi nhanh chóng ký tên mình.

Người quản lý nhìn cậu ký tên bèn bật cười, "Cậu quên tôi rồi à? Lần trước tôi đưa tiền thưởng tới cho cậu đó."
"Ồ!" Bây giờ Linh Duyệt mới nhận ra đối phương, cậu học theo phương pháp mà mẹ cậu dạy, khoảnh khắc lúng túng nhất định phải nói, "Anh trở nên đẹp trai khiến tôi nhận không ra luôn."
Tiểu ca kia bị chọc cười, "Thay đổi trên người cậu cũng khá lớn ví dụ như cao hơn.


Lần trước lúc đưa cậu tiền thưởng Mặc tiên sinh cho thì cậu mới cao có nhiêu đây."
Linh Duyệt xem đối phương khoa tay múa chân rồi kinh ngạc quay đầu nhìn Mặc Diễm, "Số tiền đó là anh cho ư?"
Mặc diễm bĩu môi, "Còn ai sẽ đối tốt với cậu như thế?"
Linh Duyệt vội vàng ôm cánh tay Mặc Diễm, giống như chim nhỏ dán mặt cọ vào tay anh, "Lão đại! Quả nhiên anh là một yêu tinh hiền lành tốt bụng!"
Sau khi tiểu ca ngành quản lý nghe thấy câu đấy ánh mắt lập tức biến đổi, đầu óc của tiểu yêu này có bệnh à?
Hắn tò mò nhìn vào hồ sơ của Linh Duyệt, lại quan sát cậu lần nữa, ánh mắt hắn mang theo vài phần khiếp sợ, khó trách vì sao cậu ta nói như vậy, hóa ra phẩm loài của cậu và Mặc Diễm là cùng một đẳng cấp.

Sau đó, bọn họ còng tay khối gỗ kia bằng phù chú, "Tu vi của lão này hơn một nghìn năm, cậu có thể chạy khỏi tay ông ta cũng xem như mạng cậu lớn," Hắn đạp cục gỗ một cái, "Dám tấn công loài được bảo vệ, ngươi điên rồi à, mang đi đi!"
Linh Duyệt theo dõi người quản lý đi xa rồi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, may mắn không bắt cũng không đòi tiền cậu, chỉ tiện nghi cho lão già đó, cậu còn tính đạp ông ta thêm mấy cú.

Sau khi Linh Duyệt hít thở đều đều mới kịp phản ứng, "Lão đại! Sao đột nhiên anh tìm tới vậy?"
"Tôi mà không tìm tới thì cậu sẽ bị ăn mất đấy!" Mặc Diễm chọc trán Linh Duyệt, "Sau khi trời tối tà ma đều sẽ chui ra, lỡ cậu bị cắn thì làm thế nào? Lỡ răng hắn có độc thì làm thế nào?"
Linh Duyệt cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng đâu còn biện pháp nào, tôi đang tìm người."
Mặc diễm tỉnh bơ hỏi: "Cậu tìm ai?"
"Chính là..." Linh Duyệt ngại ngùng nói: "Tìm vợ tôi, vậy mà lại bị lão già kia làm chậm trễ nên khí tức cô ấy biến mất tiêu, lần cảm nhận sau chẳng biết sẽ là lúc nào nữa đây." Linh Duyệt càng nghĩ càng ủ rủ, "Cô ấy yếu như thế, lỡ bị bắt thì phải làm sao?"
Mặc Diễm chấn động, "...!Yếu ư?"
Linh Duyệt gật đầu, "Cô ấy bị bắt nạt chỉ dám khóc đâu biết phản kháng lại."
Mặc Diễm liếc cánh tay đã bị anh đốt thành tro bụi kia, cảm thấy thật ngột ngạt khi hít thở.

"Có lẽ hắn rất lợi hại."
"Không thể nào!" Linh Duyệt phất tay, "Anh căn bản đâu hiểu cô ấy yếu chỗ nào."
Khóe miệng Mặc Diễm giật, "Đấy có thể là nam."
"Thế tôi từ hôn vì tôi không thích cứng rắn!" Linh Duyệt tưởng tượng cảnh vợ nhỏ dịu dàng mềm mại biến thành người đàn ông rắn chắc, cậu chịu không nổi sự đả kích đó, "Lúc ngủ, ôm sẽ cộm tay, đàn ông có khi còn chẳng sạch sẽ bằng tôi nên tôi muốn một thằng đàn ông để làm gì? Không muốn, không muốn tí nào!"
Mặc Diễm che ngực, khẩu khí nghẹn ở đây, nhưng phun không ra mà nuốt cũng không trôi, thật khó chịu.

"Linh Duyệt, tôi định nói chuyện một chút với cậu về vị hôn thê có khả năng là vị hôn phu." Mặc Diễm hiếm khi nghiêm túc bắt lấy cổ tay cậu, phòng hờ cậu mới nghe được một nửa đã trốn đi mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận