Lâm Nam Tích lập tức lấy lòng: “Hoàng Thượng anh minh thần võ, trí tuệ hơn người, Hoàng Thượng làm như vậy nhất định là có dụng ý.
Hơn nữa, ngài là Thiên Tử của Đại Tề, vì dân trừ hại là chuyện hiển nhiên! Có thể sánh với Tần Hoàng Hán Võ! Nô tài rất nguyện ý phục tùng!”
Ngay cả Uông Đức Hải cũng phải đối Lâm Nam Tích ghé mắt mà nhìn, lời nói thật chân thành, không hề làm ra vẻ ca ngợi nịnh nọt.
Tiểu tử nhà ngươi, thật có tiền đồ!
Lý Thừa Tiển: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Sang sảng tiếng cười quanh quẩn trog hoàng cung.
Lâm Nam Tích cảm thấy Lý Thừa Tiển chính là có tật xấu, không chỉ bắt hắn mặc nữ trang, còn đem nữ trang thưởng cho hắn, nói cái gì mà mặc cũng đã mặc rồi, vậy thì giữ luôn đi, hắn lấy nữ trang làm gì chứ?
Hết giờ làm, hắn vốn định đi thẳng về phòng, ai ngờ nửa đường lại bị ngăn cản.
Người ngăn lại hắn không phải ai khác, đúng là sư phụ của hắn Tiền Vạn Lượng.
Tuy rằng trog lòng Lâm Nam Tích không muốn nhận Tiền Vạn Lượng làm sư phụ, nhưng hắn cũng không thể đột nhiên nói: Ta không muốn làm đồ đệ của ngươi nữa.
Nhất định sẽ làm người khác hoài nghi.
Nhưng hắn không cần nghĩ cũng biết, Tiền Vạn Lượng tìm hắn tuyệt đối không phải chỉ để tán gẫu.
Quan hệ hiện giờ của bọn họ là bằng mặt không bằng lòng, hơn phân nửa là không có chuyện tốt.
Quả nhiên, Tiền Vạn Lượng vừa nhìn thấy hắn, đầu tiên là đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên bộ nữ trang của Lâm Nam Tích hồi lâu, tiện đà còn âm dương quái khí nói: “Nghe nói hai ngày này ngươi trở thành hồng nhân bên cạnh ngự tiền, thế nào, ngay cả sư phụ cũng không muốn nhận sao?”
Lâm Nam Tích nghĩ thầm: Đúng vậy, ta xác thật không muốn nhận ngươi làm sư phụ.
Nhưng hắn vẫn án binh bất động hỏi: “Sư phụ, ngài tìm ta có chuyện gì không?”
Tiền Vạn Lượng: “Quý phi nương nương kêu ngươi đến hỏi chuyện.
”
Chuyện này là không thể chối từ, Lâm Nam Tích đành phải đi theo Tiền Vạn Dặm đến cung Vĩnh Hữu của Quý phi.
Lâm Nam Tích đột nhiên nhớ tới, trước kia hắn là ở bên cạnh Đoan phi hầu hạ, lúc sau đại khái là bởi vì lớn lên không tệ lắm? Mới được đề bạt tới ngự tiền.
Hình như Đoan phi và Quý phi không ưa nhau thì phải?
Tới rồi cung Vĩnh Hữu, so với những cung điện của các phi tần khác, cung Vĩnh Hữu bố trí khí phái hơn rất nhiều.
Quý phi tên là Tần Y Lan, là muội muội của đại tướng quân Tần Phóng, vừa vào cung liền được phong Quý phi, thân thế không phải các phi tần khác có thể so được, số lần hoàng đế đi cung của nàng cũng nhiều hơn người khác.
Nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn không có con nối dõi, có chút sốt ruột.
Thời tiết lạnh, các cung đều đã đốt than lửa, than lửa ở cung Vĩnh Hữu cũng nhiều hơn một ít.
Tần Y Lan ăn mặc một thân quần áo quý giá đẹp đẽ, ngồi ở trên trường kỷ trải thảm hoa lệ, trên tay đang lột một quả nho.
Tuy rằng quả nho cũng được tiến cống, nhưng mùa đông lại rất hiếm thấy, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Tần Quý phi trog cung.
Lâm Nam Tích đi vào, liền đi đến trước mặt Tần Y Lan: “Quý phi nương nương, ngài tìm nô tài sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...