Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng


Uông Đức Hải kêu người đem đến một cái gương đồng cao bằng một người trưởng thàng, ánh sáng trên mặt gương, soi người rất rõ ràng.

Người trog gương ăn mặc một thân áo váy màu hồng nhạt, kiểu dáng hở ngực, lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng như tuyết.

Khung xương của Lâm Nam Tích nhỏ, mặc vào đồ nữ cũng không làm người khác cảm thấy không khoẻ.

Trên mặt bị cung nữ to son trát phấn, bất chợt vừa thấy, hàng mi cong cong, mặt phấn má đào, một đôi mắt linh động trog veo như nước, làm người không dời mắt được.

Cả người Lâm Nam Tích cứng đờ giống như khối gỗ, chân tay luống cuống mà đá đá làn váy.

Từ nhỏ cho đến lớn, hắn chưa từng mặc áo váy bao giờ, biết đi đường thế nào đây?

Đàn bà chít chít.

A, hiện tại hắn vốn dĩ chính là một tên thái giám, đàn bà chít chít nha.

Lâm Nam Tích có chút đau đầu.


Uông Đức Hải cười ha hả, nếp nhăn trên mặt đều phải lộ ra hết.

“Đây chính là gương bạc do Thổ Phiên tiến cống, toàn Đại Tề chỉ có một cái, Hoàng Thượng đặc biệt cho người từ Nội Vụ Phủ dọn ra.

Ngươi nhìn xem, có phải trông rất rộng thoáng không?”

“Rộng thoáng, rất rộng thoáng.” Mặt Lâm Nam Tích đều sắp tái rồi.

Lâm Nam Tích vẫn chưa thể hiểu được đang xảy ra chuyện gì: “Cho ta mặc như vậy là muốn làm gì?”

Uông Đức Hải cười đầy thâm ý, vui sướng khi người gặp họa nói: “Hoàng Thượng nói, hôm nay xem diễn ——”

Cũng không biết hôm nay là ngày gì mà Điện Hàm Nguyên hiếm khi giăng đèn kết hoa, đèn lồng lớn trog điện đều được châm lửa, đỏ rực một mảnh, nếu không phải thời tiết đang rét lạnh, thoạt nhìn còn rất ấm áp vui mừng.

Một mảnh rực rỡ, ấm áp dào dạt, bất chợt vừa thấy, còn tưởng rằng là có chuyện vui gì đó.

Hàn Lập cũng được mời dự tiệc, năm trước bởi vì làm việc có công, người lãnh đạo của hắn lại cáo lão hồi hương, bởi vậy đã được đề bạt lên làm Lễ Bộ thượng thư.


Hiện giờ rất là xuân phong đắc ý, đi đến nơi nào mặt đều mang theo vui mừng.

Vừa nhận được thiệp mời dự yến hội của hoàng đế, đã lập tức sai người đi chuẩn bị, ăn mặc chỉnh tề đến dự tiệc.

Hàn Lập ở cửa Điện Hàm Nguyên gặp được Thông truyền đại phu Trần Phủ, hai người liền hàn huyên một trận.

“Nghe nói lần này Hoàng Thượng không phải thỉnh hết mọi người, nghe nói Đô Sát Viện Vương Trung Thừa không có trog danh sách được mời.”

Hàn Lập vuốt râu, cười nhạo một tiếng mới nói: “Cái tên bảo thủ Vương Trung Thừa kia, mỗi ngày thượng triều đều đối nghịch với Hoàng Thượng, bị ghét bỏ cũng là chuyện bình thường.”

“Thượng Thư đại nhân nói rất có lý.” Trần Phủ vừa nói vừa mở ra thiệp mời trên tay, “Mời Hàn đại nhân xem qua thiếp mời này, bên trog có nói đến ngâm thơ xem diễn, đương nhiên là phải mời những người có tình thú rồi.

Nếu có Trung Thừa đại nhân ở đây, chỉ sợ mọi người chơi không thoải mái.”

Hàn Lập cười ha ha: “Nói rất đúng, loại người chỉ biết vùi đầu làm việc không thú vị như Vương Văn Hạc, tới dự tiệc cũng chỉ buồn đầu uống rượu, chẳng phải là quét hứng thú của Hoàng Thượng sao.”

Bên trog Điện Hàm Nguyên, đã đốt sẵn chậu than, không khí ấm áp như xuân, nội thị quen việc mà dẫn các quan viên đến chỗ ngồi.

Hàn Lập vừa ngồi xuống, người trẻ tuổi bên cạnh liền tỏ ra kinh sợ mà hướng ông ta hành lễ: “Hạ quan bái kiến Thượng Thư đại nhân.”

Hàn Lập nhăn mày: “Ngươi là?”

Người trẻ tuổi hành lễ lần nữa nói: “Hạ quan là Triệu Minh xuyên của Lại Bộ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui