Ta Bán Lẩu Ở Tận Thế
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không thấy. “Được.” Mai Thi mỉm cười nhận lấy viên tình thạch , quay người lấy từ dưới quầy hàng ra một chiếc đĩa sứ màu lam nhạt, ngay cả Mai Thi khi nhìn thấy nó cũng không khỏi thầm mắng Hệ thống 666.[Hừ! Tôi là chủ cửa hàng mà phải dùng dùng bát gỗ,còn ngươi, bán đĩa sứ đẹp rẻ như vậy cho khách còn không cho ta một cái.
】Hệ thống nghe xong khô khan giải thích 【 đồ sứ rất dễ vỡ, đến lúc đó có thể bán nhiều hơn.
] ? ? ? ?Đoạn hội thoại trong tâm trí Mai Yhi không cản trở công việc mà cô đang làm, khi nồi súp được mở ra, mùi thơm tươi mát của nước sốt Oden lập tức tràn ngập căn phòng, chỉ cần ngửi thôi là đã có thể cảm thấy vị ngon trong đầu lưỡi.
. Quý Phù nhìn bốn chuỗi củ cải đã được lấy ra khỏi nồi canh, chúng đã được đun sôi ở một mức độ ngon nhất , Mai Thi rút củ cải ra khỏi xiên, đổ một thìa nước dùng và đưa cho Quý Phù .“Cái đó… không có đôi đũa sao ?” Quý Phù nhìn thấy khóe miệng của bà chủ hơi cong lên trước khi cô ấy nói xong, liền cảm thấy hoảng sợ, và quả nhiên… “Một cái tinh hạch cấp một đổi lấy bốn đôi đũa.
" Mai Thi mỉm cười trả lời, trong lòng cô ấy thầm nghĩ lời nói xin đũa của Quý Phù bị mắc kẹt trong cổ họng khi nghe lời Mai Thi nói . "Cô..." Quý Phù lườm Mai Thi.Mai Thi bắt chước bộ dáng mặt dày của Hệ thống 666 và hoàn toàn phớt lờ sự không hài lòng của Quý Phù.Quanh mũi Quý Phù phảng phất mùi thơm của củ cải và súp.
Trong khi đó nhéo túi đựng tinh thach, haiz.., Cuối cùng lấy ra một cái tinh thạch và đưa nó cho Mai Thi. Bốn đôi đũa đồng thời được đưa cho Quý Phu ,sau đó Quý Phù cầm củ cải về phía bàn và đặt đĩa củ cải vào giữa bàn dưới con mắt của mọi người. Vương Bạch nóng lòng muốn vươn đũa, lại nghe Quý Phù nói: " Mua hết giá tổng cộng là hai viên cấp một tinh hạch." "..."Mọi người không thể tin được, nhìn sang nhìn thấy Mai Thi sau quầy đang rụt đầu lại, đội trưởng Vương Mông thở dài nói: “Ăn trước đi.” Ăn xong rồi nói chuyện khác cũng không muộn !.Khi mọi người đưa đũa củ cải đầu tiên vào miệng, hai mắt sáng lên, vị ngọt của củ cải không bị nước súp nhạt của món Oden che lấp, mà từ từ đi vào dạ dày dọc theo thực quản, thậm chí cả cơ thể dường như để được hâm nóng.“Ngon quá!” Vương Bạch cắn miếng đầu tiên không khỏi trầm trồ khen ngợi, “Ngọt ngon quá!”.
Mai Thi theo tiếng nói liền nhìn thấy Vương Bạch đôi mắt lấp lánh, giống như một con chó lớn màu vàng được người hàng xóm của cô nuôi ở kiếp trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...