Ta Bán Lẩu Ở Tận Thế


"Tiệm bánh của Tôn Nhị Nương bán bánh bao làm từ thịt người."  【...】Bên ngoài nhà, ba người Vương Mông vội vã chạy tới, nhìn thấy Vương Bạch đang đứng trước cửa tiệm với vẻ mặt buồn bã, Vương Mạnh Vãn vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, nói: "Làm sao vậy?" "Ca ca.

.


.

" Vương Bạch là một người đàn ông cao to vậy mà thanh âm hiện giờ mang theo một tia nức nở , nói: "Ta có lỗi với ngươi!"  " Sao thế ?" Vương Mông không hiểu Vương Bạch nói cái gì, liền nhìn thấy Vương Bạch ở trước mặt hắn lớn tiếng khóc rống, nam nhân hung hãn mà rơi lệ, nói: "Ta sai rồi, ta không nên chạy vào ", và cuối cùng rơi vào bẫy của zombie! Còn làm hại các người đi theo !" Hạ Bạch nghe thấy có cạm bẫy của thây ma liền rầm ngâm nhìn xung quanh, cảm thấy chả có tí động tĩnh nào.


Trong khi đó Quý Phù cũng cảnh giác đi xem xét xunh quanh nhưng không thấy có gì thay đổi.  Hai người nhìn nhau, ra hiệu cho Vương Mông không có chuyện gì, Vương Mông mới yên tâm.  “Ngươi nói cạm bẫy gì, ở nơi nào?” Vương Mãnh thấp giọng hỏi, hắn muốn biết đệ đệ vì sao lại phát điên.  Vương Bạch chỉ vào căn nhà gỗ đối diện với bọn họ, nói: "Ở đây, bên trong có một con tang thi tâm thần! Hắn cư nhiên cho ta xem một người phụ nữ xinh đẹp bán Lẩu ở đó!" "Bán...!cái gì?" Vương Mông có chút sững sờ Anh ấy biết về zombie gây ảo giác cho con người , nhưng ảo giác của zombie chứa đầy những cảnh tượng kinh khủng và đẫm máu.

Ảo giác thấy bán lẩu là lần đầu tiên anh ta thấy a?"  Khi mọi người đang do dự, Mai Thi, người đã lắng nghe cuộc trò chuyện đã lâu, tức giận đến mức cô ấy mở cửa, đứng trước đám đông một cách hào phóng vànói thẳng với mọi người: "Cửa hàng nhỏ vốn nhỏ , mức tiêu thụ tối thiểu là một tinh thạch cấp một." , Hãy mang theo bát đũa của riêng bạn để bảo vệ môitrường và thực khách không được phép ở lại cửa hàng quá một giờ." Sau đó, Mai Thi dẫm nát tấm bảng đen nhỏ mà hệ thống chuẩn bị trên cửa ra vào .Trên đó viết - Món ăn hôm nay: Xiên củ cải Kanto (một chuỗi nhân tinh hạch cấp một), mì udon làm bằng tay (một tinh hạch ấp hai cho một bát)Đặt chiếc bảng đen xuống bàn , Mai Thi nhìn bốn người xung quanh, hừ lạnh một tiếng: “Chủ cửa hàng là con người, không tin thì thôi !” Nói xong xoay người đi vào phòng, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

thực sự là rất có cá tính .Lúc này mọi người mới hoàn hồn lại, Quý Phù có chút kinh ngạc: "Vừa rồi người là người sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận