Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới


Không để cho đám người Ma Tùng Quân đợi lâu, Viên Thừa Ân chạm tay vào không khí.

Ở đó như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai bên vậy.

Lúc tay của lão khọm chạm vào đó, có cảm giác như chạm vào mặt nước gợn sóng.
Tay của lão Viên Thừa Ân khẽ chọc vào bức tường trong suốt, sau đó một dòng chữ kỳ lạ xuất hiện trên mu bàn tay của lão.

Nó ngấm xuyên qua tay, xuyên qua cả bức tường vô hình trước mắt.

Sau đó làm cho bức tường tách làm hai, lộ ra một không gian khác biệt hoàn toàn so với thế giới bên ngoài.
Đám người Ma Tùng Quân nhìn quang cảnh bên trong với vẻ mặt ngơ ngác không tả được.

Trước mắt bọn họ là một khe núi rộng đến vút mắt, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Hai lên là hai dãy núi khổng lồ, có những ngọn núi cao đến mức chọc thủng cả mây.
Cây cối mọc lên um tùm, điều đáng nói nhất là hai bên sườn núi có rất nhiều ngôi nhà gỗ được dựng lên giữa sườn và vách núi cheo leo như thế.

Nếu những ngôi nhà gỗ theo phong cách cổ kính đó vẫn chưa đủ đẹp, thì thứ tạo lên điểm nhấn bắt mắt nhất của hai ngọn núi này chính là cầu.
Có hàng trăm, thậm chí là hàng ngàng cây cầu lớn nhỏ bắt chéo qua nhau từ hai bên dãy núi.

Nhìn tưởng chừng như chúng rối rắm, nhưng không, bằng một cách nào đó trông chúng rất hài hòa với nhau.

Những cây cầu dây, ván gỗ đung đưa mỗi khi có vài cơn gió nhẹ thổi qua.

Phải người có thần kinh mạnh lắm mới dám đi qua chúng.
Cảnh đẹp không kéo dài quá lâu, khi lão khọm Viên Thừa Ân vừa xé toang vùng thời không trước mắt ra, đã đánh động hàng ngàn cái đầu khỉ ló từ khắp mọi nơi.

Chúng nhìn chằm chằm về phía bọn họ.


Số lượng đầu khỉ đang không ngừng tăng lên một cách chóng mặt, gần như chúng xuất hiện ở bất cứ nơi nào có thể đứng, bám, bấu và víu lấy.
“Trưởng lão dẫn con người về, trưởng lão dẫn con người về...!khẹc khẹc.”
“Khẹc, là cứu tinh của chúng ta.

Bớt khẹc đi, khẹc...!gọi là đại nhân tiên tri.”
“Trưởng lão dẫn đại nhân tiên tri về, trưởng lão dẫn đại nhân tiên tri về...!khẹc khẹc khẹc!”
“Đại nhân tiên tri là cái khỉ gì? Là đứa trẻ trong lời tiên tri! Khẹc, đám các ngươi đừng hắn sợ.”
“Khẹc, nhưng kẻ nào là đứa trẻ trong tiên tri? Mấy đứa tóc dài, hay tóc ngắn, khẹc...!Ai cũng giống nhau hết vậy? Con người quá khó phân biệt, làm sao chúng có thể phân biệt lẫn nhau...!khẹc khẹc.”
“Chắc là phân biệt qua kích thước?”
“Khẹc, ngu! Phân biệt qua giọng.”
“Ngươi mới ngu, giọng chúng cũng giống nhau kìa.”
“Khẹc...!kì ta...” – Một loạt con khỉ gãi đầu.
Bấy giờ hàng trăm ngàn con khỉ nháo nhào bình luận về mấy người Ma Tùng Quân ở dưới kia.

Điều khiến Ma Tùng Quân thấy thú vị nhất khi thấy mấy con khỉ này, chính là chúng có mặc quần áo.

Hầu hết là thế, trừ mấy con khỉ nhỏ nhảy lung tung khắp nơi thì trần chuồng với bộ lông óng ánh của chúng.
Bất quá quần áo chúng mặc cũng rất đơn giản, giống như miếng vải lông thú quấn quanh người vậy, nhìn sơ qua thì không có sự khác biệt bao nhiêu.

Điều đáng nói hơn là những con khỉ này đều là khỉ khổng lồ.

Trừ những con chưa trưởng thành ra thì những con trưởng thành cũng cao ít nhất là trên 10m.

To một cách khủng bố, Ma Tùng Quân bị thông số hệ thống đưa ra dọa giật nảy mình lên.
Nếu chỉ vài con khỉ to lớn như vậy còn đỡ, đây hàng chục ngàn con khỉ to khủng bố thế này.

Xui xui mà chúng xuất hiện ở thành trì loài người, sợ rằng tòa thành ấy sẽ bị chúng phá nát trong vài tiếng đồng hồ cũng nên.

“Trưởng lão Thừa Ân, cuối cùng ngài cũng đã về...”
Lúc này có một đàn khỉ chừng mười mấy con ra chào đón Viên Thừa Ân.

Con khỉ dẫn đầu cao đến tận 20m, chỉ một mình nó bước tới đã che hết ánh nắng rọi tới chỗ Ma Tùng Quân.

Nó tạo thành một cái bóng râm lớn như thể nói cho con người biết rằng, các ngươi thật nhỏ bé.
Sau lưng con khỉ dẫn đầu, là những con khỉ mặc giáp phục.

Trên tay chúng cầm đủ loại binh khí khác nhau.

Từ đao, kiếm, thương, côn, cung cho đến cả mấy món có dây xích lưỡi câu...
Ma Tùng Quân có thể nhìn rõ được sự khác biệt của nhóm khỉ trước mắt so với những con khỉ xung quanh hai dãy núi kia.

Bởi những con khỉ trước mặt hắn, mang theo một loại khí tức cao quý như bọn lắm tiền nhiều của.
Đó là theo cách nhìn của Ma Tùng Quân, Huyết Phong và Đại Cathay.

Với góc nhìn của Lưu Béo, Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết và cả Tí Hai Ngón, thì mấy con khỉ kia cứ như bậc đế vương giữa bầy khỉ vậy.
“Đây là đứa trẻ trong lời tiên tri, nó sẽ giúp chúng ta.

Còn đây là huynh trưởng kết nghĩa đứa trẻ, Ma Tùng Quân.” – Viên Thừa Ân cẩn thận giới thiệu Huyết Phong và Ma Tùng Quân với con khỉ dẫn đầu kia.
Lúc này những con khỉ khổng lồ trước mắt bắt đầu thu nhỏ cơ thể lại, cao nhất chỉ hơn 2m một chút.

Lạ một cái, dường như mấy con khỉ này không có đuôi.

Ở ngoài, hắn thấy Viên Thừa Ân biến hình thành khỉ, cũng là khỉ không có đuôi, hắn cứ nghĩ đuôi của lão rụng.

Không ngờ tới, giống khỉ này không có đuôi thật.
“Kính chào đứa trẻ trong lời tiên tri, đồng minh thân cận của Viên tộc chúng ta.


Kính chào Ma Tùng Quân, huynh trưởng của đồng minh chúng ta.

Và cả các vị đây...!Ta! Là vua của Viên tộc, Viên Hầu Định Vương - Viên Tôn.

Chào mừng các ngươi đến với vương quốc Ling của chúng ta.”
Viên Tôn đan chéo hai nắm đấm lên ngực, sau khi nói xong hắn đấm nhẹ một cái với Ma Tùng Quân.

Sau lưng hắn, những con khỉ khác cũng làm hành động đan chéo nắm đấm như vậy.

Đồng loạt, hàng vạn con khỉ quanh hai dãy núi cũng làm như thế.
Tiếng đấm ngực không mạnh, nhưng làm đồng đều cùng một lúc, không ngờ lại tạo ra một tiếng nổ âm thanh cực lớn.

Khiến cả lồng ngực của Ma Tùng Quân cũng đập thình thịch lên một cái, cảnh tượng xung quanh trở nên hùng vĩ hơn bao giờ hết.
“Đây là phong tục của Viên tộc chúng ta, chào đón khách bằng tất cả lòng thành kính nhất.” – Viên Thừa Ân đan chéo tay, đập nhẹ một cái lên ngực rồi nói.
“Ma Tùng Quân, chủ quán hủ tiếu dạo!” – Ma Tùng Quân làm động thái đan chéo nói.

Dứt lời hắn đập nhẹ một cái lên hai ngực của mình.
Sau đó lần lượt đến Huyết Phong và mấy đứa nhỏ giới thiệu lẫn nhau.

Chỉ riêng con Goblin Chu Liên lại sợ sệt trốn phía sau Yên Nhược Đan, điều đấy làm cho Viên Tôn chú ý.

Nhưng hắn ta lại nhìn sang Ma Tùng Quân rồi nói:
“Xa xưa, chúng ta từng giao chiến với tộc Goblin.

Tộc của chúng ta giết khá nhiều tộc của chúng, nhưng đó là sự cạnh tranh trong thế giới sinh tồn này.

Không hề có ác ý gì với tất cả Goblin khác.”
“Hử?” – Ma Tùng Quân hử một tiếng.
Sau hắn nhìn sang Chu Liên, thấy con Goblin này đang co rúm vì sợ hãi.

Hiểu sơ qua vấn đề, Ma Tùng Quân trấn an Chu Liên một tiếng bằng vài cây kẹo và bịch bánh.


Có thể hiểu rằng, trên người của tộc khỉ luôn ẩn hiện sát khí đối với loài Goblin, không biết bọn họ đã tàn sát Goblin đến mức nào mà Chu Liên khi thấy họ lại sợ hãi đến như vậy.
“Trước hết, chúng ta không thể đứng đây bàn chính sự được.

Ta xin dẫn các ngươi đến cung điện đơn sơ của ta.

Ma huynh đệ thấy thế nào?” – Viên Tôn hơi tránh mình ra, hướng tay về cung điện phía xa đằng kia.
Ở cuối dãy núi, có một cung điện khổng lồ được bắt ngang qua con sông.

Bệ đỡ cung điện chính là hai cây cổ thụ dài gần ngàn mét, được uốn cong xuống như mái vòm.

Phía trên nó chính là tòa cung điện khổng lồ kia.
Ban đầu Ma Tùng Quân có chú ý đến nó, nhưng vì quá xa hắn không thấy rõ được.

Đến lúc được hộ tống, hắn mới biết rằng nó xa thật.

Đi qua hai dãy núi, dài cả mấy chục cây số mới đến gần được cung điện đó.
Cung điện lớn một cách khủng kiếp, được xây theo phong cách phương Đông, phần nào nó trông giống một ngôi chùa với mấy cái mái vòm tròn bằng vàng.

Các đầu khỉ khổng lồ được tạc, được xây dựng ở khắp mọi nơi trên cung điện.
Những gương mặt khỉ, đầu khỉ ấy thể hiện ra một sự uy nghiêm khó tả.

Ngoại trừ Ma Tùng Quân và Huyết Phong ra, những người còn lại trong nhóm có một cảm giác như muốn quỳ xuống để khấn vái.

Nơi này khiến cho Ma Tùng Quân có cảm giác rằng nó giống một cái chùa khỉ hơn là một cái cung điện.
Nhưng không thể không nói, nó đẹp một cách tuyệt vời, nhất là nhìn từ xa như thế này.

Hai cây đại thụ khổng lồ tạo thành hình mái vòm để nâng đỡ cung điện đó lên.

Mà hai cái cây đó vẫn còn sống, thậm chí còn mọc lá xum xuê.

Trên các nhánh cây còn có các trạm gác lớn cho mấy con khỉ trông giống hộ vệ canh chừng ở đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận