Và theo một số chuyện mới phát hiện gần đây.
Long gia trong một lần khai quật một hầm ngục ẩn, vô tình tìm thấy vài lá bùa bên cạnh mấy bộ xương đã mục nát.
Giấy để vẽ bùa rất đặc biệt, bởi nó là thứ để lưu trữ nguyên tố ma thuật nên có thể tồn tại đến ngàn năm.
Xét theo nguyên liệu thì tờ giấy để vẽ lá bùa đó hơi khác so với lá bùa hiện nay, vì nó quá cũ, cứ như nó có từ hàng mấy ngàn năm trước vậy.
Điều đó có nghĩa Ma Đạo Sư đã tồn tại trước cả khi thủy tổ Ma Đạo Sư sáng tạo ra Ma Pháp Đạo? Thông tin đó tới giờ vẫn là bí mật chưa được công bố ra bên ngoài.
Bởi nó quá vô lý, không thể nào công bố một điều vô lý như thế ra được.
Bởi Ma Đạo Sư được sinh ra để chống lại Ma Pháp Sư.
Mà lịch sử con người còn chưa đến ngàn năm, làm sao họ có thể tin được một lá bùa có niên đại đến mấy ngàn năm trước? Nên ở thời điểm phát hiện ra bí mật trên, cao tầng trong gia tộc Long gia cho rằng thời gian bên trong hầm ngục ẩn đó khác so với thời gian bên ngoài.
Nhưng hiện tại xét theo lời của Lussuria thì Long Nguyên Giáp lại nhìn nhận ra rất nhiều vấn đề.
Ngôn ngữ để vẽ bùa là một loại ngôn ngữ khác, cực kì khó học và phát âm được nó.
Và nó chỉ được gọi là ngôn ngữ Ma Đạo Sư.
Nghĩ lại mới thấy vấn đề đó quả thực rất đáng để suy nghĩ.
Việc sáng tạo ra một ngôn ngữ hoàn toàn mới đã là một điều cực kì khó và có thể nói gần như là không thể.
Bởi ngôn ngữ được sinh ra do quá trình dài dằng dẵng trong đời sống loài người.
Khi có ngôn ngữ rồi mới có chữ viết.
Và để sáng tạo ra chữ viết thì ta cũng phải có nhiều bộ óc hợp sức lại với nhau để cùng nghiên cứu và tạo ra chúng.
Chứ không phải muốn là có được cả ngôn ngữ và chữ viết.
Ngôn ngữ Ma Đạo Sư, chữ viết Ma Đạo Sư là thứ được tạo ra bởi thủy tổ Ma Đạo Sư.
Người còn dùng cả ngôn ngữ đó để tạo ra chú ngôn khác với chú ngôn của Ma Pháp Sư, và dùng chữ viết để tạo ra bùa chú.
Chú ngôn của Ma Pháp Sư cũng được vị Ma Pháp Sư thiên tài thời kỳ đầu tạo ra, nhưng là với sự hợp sức của cả trăm Ma Pháp Sư thiên tài, qua nhiều năm chú ngữ ma thuật mới được hình thành như ngày nay.
Bất quá chú ngôn của Ma Pháp Sư và chú ngôn của Ma Đạo Sư có sự khác biệt rất lớn.
Chú ngôn của Ma Pháp Sư là nghe theo quy tắc của nguyên tố ma thuật và tạo ra chúng.
Còn chú ngôn của Ma Đạo Sư thì ngược lại, chú ngôn Ma Đạo Sư thì lại dẫn quy tắc của ma thuật nghe theo lời nói của mình.
Có một sự thật rằng, các Ma Đạo Sư thường không dùng chú ngôn để điều khiển nguyên tố ma thuật trong chiến đấu, vì nó rất dài dòng và mất thời gian.
Thay vào đó họ dùng chú ngôn để yểm và kích hoạt bùa chú, tất nhiên chú ngôn cũng góp không nhỏ trong việc tạo ra bùa chú chiến đấu.
Quay về vấn đề chính, việc tạo ra một ngôn ngữ mới cực kì khó.
Thế mà thủy tổ Ma Đạo Sư lại có thể tạo ra cả ngôn ngữ và chữ viết trong lúc còn sống.
Thậm chí còn dùng ngôn ngữ và chữ viết đó để chiến đấu thì đúng là yêu nghiệt thiên tài, so với thiên tài bình thường còn vượt trội hơn gấp vạn lần.
Vì những gia tộc theo học Ma Pháp Đạo rất tôn sùng người đó, nên chẳng ai đặt ra nghi vấn cả.
Đến cả Long Nguyên Đức cũng không dám có cái suy nghĩ bất kính đấy.
Dù gì Long gia sau bao bất trắc vẫn dựa vào thuật chiêm tinh của Ma Pháp Đạo để sinh sống đến ngày nay, mặc cho Long gia hiện tại đã chẳng còn chút liên quan gì đến các gia tộc lánh đời kia.
Với họ, Long gia như kẻ phản bội.
Và cũng chỉ có kẻ như Long Nguyên Giáp mới đi nghi ngờ thủy tổ của Ma Pháp Đạo.
Hắn nghi ngờ vì hắn ghét học chú ngữ của Ma Pháp Đạo cũng như thuật pháp của bùa chú.
Là kẻ tài giỏi thứ thiệt, Long Nguyên Giáp cũng phải chào thua cái ngôn ngữ riêng của Ma Pháp Đạo này.
Hắn rất ghét học chúng, khô khan, buồn tẻ.
Vì phải ngồi cả ngày để học, nên hắn không thích.
Cũng nhờ sự nghi ngờ đó, hôm nay hắn lại gặp được cặp đôi Lussuria này.
Trong đầu hắn sớm đã có suy đoán.
Thủy tổ tạo ra Ma Pháp Đạo chắc chắn đã tìm được thứ liên quan đến Ma Pháp Đạo thời đại trước và học nó.
Không hiểu ông ta còn cất giấu bí mật gì, nhưng có thể chắc chắn rằng Ma Pháp Đạo không phải do ông ta tạo ra, mà nó có sẵn từ rất lâu lâu về trước rồi.
Chỉ có cách đó mới có thể giải thích được lá bùa có đến hàng ngàn năm tuổi kia.
Tất nhiên Long Nguyên Giáp cũng không giấu chuyện này với Ma Tùng Quân, hắn trực tiếp kể ra, Lussuria bên cạnh nghe không sót chữ nào.
— QUẢNG CÁO —
Nàng ta cũng đồng ý với suy nghĩ của Long Nguyên Giáp.
Lão thủy tổ gì đó chắc chắn là muốn được tung hô nên nhận vơ của mình.
Thuật pháp phương Đông cực kì phức tạp, không phải là thứ mà một người có thể tạo ra trong một đời người được.
Cụ thể nó có từ khi nào, đến cả Lussuria cũng không biết.
Từ khi nàng sinh ra, thuật pháp đó đã nổi tiếng từ hàng vạn năm trước đó rồi.
“Linh hồn của Huyết Phong đã ổn định lại rồi, để đệ thử đặt hồn thằng bé về xác của nó xem.
Nếu không được thì chúng ta phải rời khỏi đây để nhờ lão Đức khọm kia.
Lão ta hiểu thuật pháp hơn đệ, đệ chỉ học sơ qua để dùng bùa thôi.” – Long Nguyên Giáp nói.
Nói xong, Long Nguyên Giáp đã đặt hồn của Huyết Phong lên cơ thể hắn.
Vài hơi thở sau, hồn vẫn nằm trên xác và không có dấu hiệu dung nhập lại với nhau.
Ngược lại những oan hồn xung quanh đang canh me xác thịt của Huyết Phong hòng chiếm lấy.
Nếu không có những viên ma tinh thạch hệ Quang đặt xung quanh, có lẽ chúng đã xông đến tranh giành nhau rồi.
“Không được đâu, hiện tại các ngươi phải biết nối hồn thì mới dung nhập hồn hắn lại được.
Ban đầu ta cứ nghĩ Âm Dương trên người hắn bị đảo lộn, không ngờ tình trạng lại căng thẳng thế này.” – Lussuria đi đến vuốt cằm nói.
Vẻ mặt của nàng mang theo thâm ý nhìn Ma Tùng Quân.
“Làm sao? Ngươi muốn nói rằng ngươi có thể giúp ư?” – Ma Tùng Quân ngẩng đầu hỏi..
“Ngươi nói thử xem, với cái thái độ đó của ngươi?” – Lussuria nở nụ cười.
“Không cần ngươi giúp, dù sao ta và ngươi cũng không quen biết.” – Ma Tùng Quân tặc lưỡi một tiếng rồi đứng dậy.
Hắn giao hồn của Huyết Phong lại cho Long Nguyên Giáp, còn bản thân thì bế thằng bé lên.
Bây giờ cần phải đi ra khỏi đây để tìm lão Long Nguyên Đức giúp còn hơn.
Hiện tại không phải là hắn không dám xuống nước để nhờ vả Lussuria, mà hắn không tin nàng ta.
“Quân ca, ra ngoài hầm ngục ca cứ phơi thân xác Huyết Phong ngoài nắng.
Đệ sẽ tức tốc đi gọi lão khọm kia, ca tuyệt đối đừng cho Lussuria động vào Huyết Phong.
Undead đáng sợ hơn chúng ta nghĩ nhiều, ả có thể lén động tay động chân lên người Huyết Phong, thậm chí là điều khiển cả linh hồn thằng bé.”
Long Nguyên Giáp âm thầm truyền âm cho Ma Tùng Quân, nghe thế Ma Tùng Quân gật đầu nhẹ một cái coi như đồng ý.
Tốc độ của Long Nguyên Giáp nhanh gấp mấy lần Ma Tùng Quân, thay vì cả hai cùng quay về thành Phù Sương thì để cho Long Nguyên Giáp đi một mình vẫn tốt hơn.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của Ma Tùng Quân vẫn là bảo vệ Huyết Phong.
Nếu Lussuria muốn lật mặt, thì đợi thời điểm Long Nguyên Giáp rời đi là thích hợp nhất.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng có vẻ như nàng ta không làm thế, để làm thay đổi suy nghĩ của Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp, Lussuria quyết định nói:
“Các ngươi nếu bận việc thì đi đi.
Ta xuống tầng 7 trước, Ma Tùng Quân, ngươi có thể vẽ bản đồ dẫn xuống tầng 7 cho ta không?”
“Tự mò đi!” – Ma Tùng Quân nói.
“Ngươi...” – Lussuria tức trợn trắng con mắt.
“Thái độ của ta như thế đấy!”
Ma Tùng Quân trợn mắt đáp lại, bất quá hắn vẫn lấy điện thoại ra đưa cho ả xem.
Bản đồ tầng 7 tất nhiên là do Phiền Bỏ Mẹ làm, nó thậm chí còn vẽ ra đường 3D cho dễ hình dung.
Với trí nhớ của sinh vật sống hàng ngàn năm, chỉ mất khoảng vài hơi thở, Lussuria lập tức gật đầu.
Sau đó nàng liền quay người rời đi, trước khi đi còn không quên nói:
“Nếu các ngươi không thể giải quyết chuyện của hắn, có thể tìm ta.
Hắn chỉ trụ được hơn nửa ngày nữa thôi.”
Nghe thế Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân giật mình.
Chuyện còn nghiêm trọng hơn bọn họ nghĩ, đừng nói là hơn nửa ngày.
Cho bọn họ hai ngày sợ vẫn không thể cứu được Huyết Phong.
Chẳng lẽ bây giờ phải đánh cược?
Nhìn theo bóng lưng gần khuất sau ngã rẽ của Lussuria, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng.
Hầm ngục cực kì rộng, không phải muốn rời đi là rời đi ngay được.
Bây giờ bọn họ đang ở tầng 6, với tốc độ nhanh nhất của Ma Tùng Quân thì riêng việc chạy liên tục không nghỉ, muốn ra khỏi hầm ngục đã mất hai ngày.
Nếu là Long Nguyên Giáp thì chỉ cần vài giờ, với điều kiện là hắn phải nhớ đường.
Thế thì không kịp mất, chẳng lẽ để Long Nguyên Giáp đi một mình?
“Đệ không giữ trạng thái này lâu được, không có ca dẫn đường...!đến cả đệ cũng khó mà đi nhanh được.” – Long Nguyên Giáp ngưng trọng nói.
Đang định nói thêm gì đó, lại thấy Ma Tùng Quân đưa tay ra ngăn cho hắn nói tiếp.
Miệng hắn lẩm bẩm nói chuyện một mình.
Hành động kì lạ này của Ma Tùng Quân, Long Nguyên Giáp đã quen.
Chắc rằng Ma Tùng Quân đang tìm cách giải quyết.
“Không thể dùng yêu cầu để nối hồn lại cho Huyết Phong sao?” — QUẢNG CÁO —
[Hệ thống không thể tác động lên cơ thể ai khác ngoài túc chủ.
Yêu cầu này nằm ngoài quyền kiểm soát của hệ thống.
Phiền Bỏ Mẹ cũng không có cách nào khác.]
Đột nhiên Ma Tùng Quân vỗ tay cái bốp hét lên:
“Phải rồi, con Goblin!”
“Goblin? Ca định nhờ con Goblin hồng đó sao? Chúng ta còn không biết năng lực của nó là gì cơ mà.” – Long Nguyên Giáp nhíu mày nói.
“Bắt nó học là được, chẳng phải nó là loại Goblin thiên tài hay sao?” – Ma Tùng Quân nở nụ cười tự tin.
“Cho nó học? Nhưng ma lực trên người nó ít lắm, có học được cũng khó mà thi triển nổi.” – Long Nguyên Giáp lại không hiểu.
“Đệ đi cứ đi bắt con Goblin đó về đây.
Điện thoại này có bản đồ của toàn bộ hầm ngục, đệ đi đến đâu, chấm đỏ sẽ hiện đến đó.
Chỉ cần nói tìm đường, muốn đi chỗ nào thì nói lên, màn hình sẽ tự động hiển thị.
Thậm chí hỏi nó cũng được, nó sẽ trả lời cho đệ.” – Ma Tùng Quân ném điện thoại cho Long Nguyên Giáp.
[Ting! Xin chào Long Nguyên Giáp, tôi là AI Phiền Bỏ Mẹ.]
Vừa cầm lấy điện thoại, Long Nguyên Giáp nghe giọng nói của Phiền Bỏ Mẹ vang lên khiến hắn giật thót cả tim.
“Ui, giật cả mình.”
“Quái lạ, ngươi rõ ràng không có sinh mệnh.
Làm sao ngươi có thể nói chuyện?” – Long Nguyên Giáp cầm điện thoại tra xét một lúc.
“Đi nhanh đi!!” – Ma Tùng Quân quát một tiếng hối thúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...