“Phập!”
Máu văng lên tung tóe, Long Nguyên Giáp rút trọng kiếm ra.
Sau đó hắn cúi xuống, lấy từ bên trong cơ thể con khỉ ma thú kia một viên đá hai màu, lam và tím.
“Đệ giết nó luôn à? Cái gì đấy?” – Ma Tùng Quân nhìn viên đá trên tay Long Nguyên Giáp, thắc mắc hỏi.
“Ma hạch, gần giống với ma tinh thạch.
Ma tinh thạch tỏa ra sức mạnh ma thuật không thể hấp thu, còn ma hạch thì có thể.” – Long Nguyên Giáp giải thích.
Từ trước đến giờ, Ma Tùng Quân đối đầu với ma thú không nhiều, nên chưa gặp ma hạch cũng là điều đương nhiên.
Ma hạch là một loại hạch tâm mang theo năng lượng ma thuật, nằm bên trong cơ thể của một con ma thú.
Có điều, không phải ma thú nào cũng có ma hạch trong người.
Ma thú càng mạnh thì tỷ lệ xuất hiện ma hạch trong cơ thể chúng càng cao, lý ra Ma Tùng Quân có thể thấy được ma hạch rồi, gấu mẹ của Tiểu Bối và Tiểu Bạch là ma thú có ma hạch trong cơ thể.
Có điều xác của gấu mẹ đã bị con khủng long ở hồ tha đi mất.
Như đã nói, ma hạch khác với ma tinh thạch, tuy nhiên nó vẫn là một cục năng lượng được cô đặc thành dạng đá, nằm trong cơ thể của ma thú nên được gọi là ma hạch.
Ma tinh thạch thì dùng để phóng thích ma thuật ra bên ngoài, ma hạch thì ngược lại, nó không thể phóng thích ma thuật ra ngoài, mà chỉ có thể hấp thu ma thuật từ bên trong nó.
Đa phần, ma hạch có rất nhiều loại khác nhau, nó không chỉ giúp người hấp thu tăng khả năng kiểm soát nguyên tố ma thuật và số lượng ma lực trong cơ thể, nó còn hơn thế nữa.
Ví như ma hạch của con khỉ mặt quỷ vừa rồi, nó có hai màu, lục và tím.
Là màu sắc của Phong và Lôi, chính vì đó, chỉ có những Ma Pháp Sư mang cả hai hệ này mới có thể hấp thu chúng.
Nhưng hấp thu cũng phải lựa ma hạch của ma thú nào để hấp thu.
Giả sử một Ma Pháp Sư mang hai hệ Phong và Lôi giống như khỉ mặt quỷ, có điều người này lại sử dụng Phong để phòng thủ, Lôi để tấn công, và không biết một phép tăng tốc nào của hai hệ đó thì việc hấp thu ma hạch của khỉ mặt quỷ rất là phung phí.
Bởi khỉ mặt quỷ là ma thú thiên về tốc độ, do đó khi hấp thu ma hạch của nó thì sẽ giúp khả năng điều khiển hai hệ Phong Lôi sẽ dễ hơn và cải thiện tốc độ sử dụng ma thuật cho người sử dụng.
Nếu một Ma Pháp Sư không thiên về tốc độ hấp thu nó, đúng là sẽ vẫn nhận được lợi ích như trên.
Nhưng, cái nhưng này mới quan trọng.
Mỗi một ma thú sẽ cho một khả năng đặc biệt, còn gọi là kỹ năng ma thuật.
Với ma thú, kỹ năng đó còn được gọi là sức mạnh bẩm sinh của chúng.
Con người nếu muốn sở hữu kỹ năng của chúng một cách nhanh nhất, thì phải hấp thu ma hạch.
— QUẢNG CÁO —
Tuy nhiên tỷ lệ để một Ma Pháp Sư sở hữu được kỹ năng bẩm sinh của ma thú vẫn khá thấp.
Như đã nói ở trên, nếu một Ma Pháp Sư không thiên về tốc độ, khi hấp thu ma hạch của khỉ mặt quỷ, khó có thể sở hữu được kỹ năng của chúng.
Còn một Ma Pháp Sư sở hữu hai hệ và thiên về tốc độ, thì có đến bảy phần khả năng học được kỹ năng của nó.
Trừ phi xui cỡ Đại Cathay mới không học được thôi.
Bất quá ma hạch cũng không phải là con đường duy nhất để Ma Pháp Sư có thể sở hữu kỹ năng, bởi săn ma thú luôn là một cách làm nguy hiểm.
Do đó trong lịch sử hình thành phép thuật từ xa xưa đến nay, có rất nhiều Ma Pháp Sư thiên tài đã học cách sử dụng kỹ năng của ma thú, sau đó truyền dạy lại cho thế hệ sau.
Ở đây lại dấy lên một vấn đề, có rất nhiều gia tộc phép thuật, không bao giờ dạy kỹ năng ma thuật của mình cho người ngoài.
Kể cả các ma thú sở hữu kỹ năng ma thuật của gia đình họ, người ngoài cũng khó có thể động vào được chúng, bởi hàng độc quyền luôn bị kiểm soát.
Có thể nói, ma hạch có giá trị cực kì cao.
Nhất là những ma hạch của ma thú có kỹ năng hiếm có như con khỉ mặt quỷ này.
“Vậy ta dùng có sao không?” – Ma Tùng Quân hỏi.
||||| Truyện đề cử: Ngạn Tổng Cuồng Si: Đoạt Tình Từ Phút Đầu |||||
“Không được!”
[Túc chủ chết đấy.]
Phiền Bỏ Mẹ và Long Nguyên Giáp đồng thanh nói.
Sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại, ngoại trừ Lưu Béo ra, thì Ma Tùng Quân chính là người yếu nhất trong bộ ba Quân Phong Đại.
Có thể nói, nếu đánh về lâu về dài, Ma Tùng Quân chẳng thể nào thắng được Đại Cathay, trừ phi để Đại Cathay nhịn đói thì may ra.
Do đó, hắn là kẻ yếu nhất thì không sai một chút nào.
“Ca không có ma lực trong người, cưỡng chế hấp thu ma hạch sẽ dẫn đến đứt vỡ kinh mạch.” – Long Nguyên Giáp sắc mặt nghiêm túc nói.
Là một Ma Pháp Sư lành nghề, Long Nguyên Giáp từ lâu đã xem qua cơ thể của Ma Tùng Quân.
Nhận thấy Ma Tùng Quân không thể nào trở thành Ma Pháp Sư được, đến cả một giọt ma lực còn không tồn tại, cơ thể thì cứ trơ ra với nguyên tố ma thuật.
— QUẢNG CÁO —
Đã có rất nhiều trường hợp người bình thường cưỡng chế hấp thu ma hạch để trở thành Ma Pháp Sư, nhất là đối với trẻ nhỏ.
Kết quả đều bạo thể mà chết, thất khiếu chảy máu, chết đến mức không thể thảm hơn được nữa.
Vả lại Long Nguyên Giáp thấy Ma Tùng Quân không cần thiết phải làm như vậy, căn bản Ma Tùng Quân có khả năng thể chất vượt qua cả hắn.
Ma Tùng Quân có thể đi theo trường phái Võ Năng Giả đã thất truyền khi xưa, cả Huyết Phong nữa.
Do đó không cần thiết phải trở thành Ma Pháp Sư.
“Ca cầm đi, con này do ca bắt được.
Trong đội của ca chỉ có Tí Hai Ngón là mang hệ Phong, nếu hắn sở hữu cả hệ Lôi thì tốt.
Ma hạch này ca nếu không thể dùng, có thể đưa cho Hắc Long Giả để họ đem đi đấu giá dùm ca.
Giá trị của nó rất cao đấy.”
Nói rồi Long Nguyên Giáp ném cho Ma Tùng Quân viên ma hạch kia.
...
Xuống đến tầng tiếp theo, chào đón nhóm người Ma Tùng Quân là những con nhện bọ cạp.
Nói là nhện nhưng thực tế nó không phải là nhện, nó là bọ cạp không đuôi, trông giống nhện mới đúng.
Con nhện bọ cạp có cái đầu rất lớn, càng ở hàm nó to bằng cái đùi của Ma Tùng Quân.
Con nào con nấy có kích thước lớn bằng hai cái đầu của hắn.
Cái miệng nó há ra đủ sức để cắn nát một tảng đá lớn.
Tuy không có độc, bù lại hàm của nó cực kì khỏe, di chuyển khá nhanh.
Chúng lại có số lượng rất đông, nếu chỉ có một mình Long Nguyên Giáp, hắn sẽ chẳng e ngại cái đám này.
Nhưng lại có Ma Tùng Quân và Huyết Phong ở đây, hắn phải vừa chiến đấu vừa chỉ hai người bọn họ cách để giải quyết lũ nhện bọ cạp này.
Là loài ma thú thường gặp, Long Nguyên Giáp rất tự tin, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ giải quyết được bầy nhện bọ cạp này.
Tự tin đó của Long Nguyên Giáp, có lẽ phải để lần sau, bởi vì Ma Tùng Quân sớm đã lấy ra một đống boom, dội tan nát bầy đàn của chúng, khiến cho lũ nhện bò cạp chạy tán loạn.
Cuối cùng có gần trăm con nhện bò cạp bỏ mạng, trong đây không có con chúa, Long Nguyên Giáp thất vọng thở dài.
Huyết Phong thì đi bẻ hàm của nó.
Hàm của nhện bọ cạp trông giống như càng của loài bọ cạp, có điều càng này giống như được làm bằng kim loại vậy.
Khi nó cắn vào nhau, Ma Tùng Quân còn nghe được tiếng keng keng, thậm chí là cả ánh lửa tóa ra nữa.
Từ đầu Long Nguyên Giáp cũng nói càng của chúng dùng để chế tạo vũ khí rất tốt nên Ma Tùng Quân đánh boom cho lũ này chết tập thể.
Càng chúng thì cứng thật, nhưng cơ thể lại khá mềm nên mới dễ chết như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Ban đầu hắn còn không dám sử dụng boom, sợ hầm ngục này sập xuống thì hỏng.
Bất quá Phiền Bỏ Mẹ đã quét qua cấu tạo của hầm ngục, nó cực kì dày và rắn chắc.
E là cứng hơn cả tường thành Phù Sương gấp mấy lần cũng nên.
Biết rõ điều đó, Ma Tùng Quân chẳng ngần ngại mà đi rải boom chúng.
Sau khi thu thập xong, Ma Tùng Quân tiếp tục lên đường.
Long Nguyên Giáp đi theo, tự dặn lòng mình rằng không can thiệp đến quá trình thám hiểm của Ma Tùng Quân và Huyết Phong nữa.
Bởi Ma Tùng Quân và Huyết Phong cần phải có kinh nghiệm, lúc đầu hắn hơi sung sức mà quên mất rằng hai người họ cũng không phải dạng vừa.
Huyết Phong rất mạnh, Ma Tùng Quân thì luôn tìm mọi cách để giải quyết vấn đề.
Trừ phi không thể giải quyết một cách nhẹ nhàng thì Ma Tùng Quân mới dùng đến bạo lực chân chính.
Cái tầng này giống như là ngôi nhà của côn trùng hay sao đấy, ngoại trừ nhện bò cạp không phải lớp côn trùng ra thì những con khác Ma Tùng Quân gặp trong đây đều là côn trùng.
Tất cả đều là những con côn trùng quái dị, nào là bọ cánh cứng, có đôi cánh bén như lưỡi đao, nó bay ngang qua người đủ để làm cho bộ giáp của bọn họ tóe lên vô số ánh lửa.
Dùng kiếm đánh thì không chết, phải dùng đến ma thuật hệ Hỏa để tấn công.
Sức công kích của chúng tuy không cao, nhưng lại rất cứng.
Tiếp đó lại gặp bướm đêm thả phấn ngứa, phấn của chúng khiến cho mấy người Ma Tùng Quân gãi hết nửa ngày trời.
Bắt buộc bọn họ phải đốt lửa để đuổi chúng đi.
Sau nữa châu chấu sừng tê giác, tốc độ cực kì nhanh, lực bật cực kì mạnh.
Mỗi một cú bật của nó có thể đưa cơ thể bay xa hơn trăm mét, mà Long Nguyên Giáp không để ý nên bị một con châu chấu sừng tê giác húc cho một phát văng đi mấy chục mét, suýt nữa thì bị thương.
May là mấy con châu chấu này không đi theo bầy nên Ma Tùng Quân len lén bẫy được vài con, bẻ sừng của chúng đút túi.
Khi tìm đường xuống tầng tiếp theo, Ma Tùng Quân gặp được đối thủ của mình, đó chính là bọ rùa đánh boom liều chết.
Tên đúng của con bọ này là bọ nổ, cái tên ở trên là tên Ma Tùng Quân tự đặt cho chúng.
Số lượng của mấy con bọ này không đông lắm, một bầy chỉ có tầm chục con đi chung với nhau.
Vấn đề nằm ở chỗ, là cái lũ này rất nhát gan.
Chỉ cần một tiếng động lớn làm chúng giật mình thì cơ thể sẽ tự phát nổ, mỗi một cú nổ không thua kém gì boom của Lưu Béo làm ra.
Thậm chí nó còn lợi hại hơn cả boom của Lưu Béo, vì khi nổ, trong cơ thể bọ rùa có chất giống như axit, ăn mòn được cả đá.
May mà được Long Nguyên Giáp cảnh báo trước, nên Ma Tùng Quân mới tránh thoát được một kiếp khi lỡ tay chọc một con bọ rùa gần mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...