Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới


“Mấy thằng kia, ăn nhanh lên.

Chúng ta ở đây đói lắm rồi.”
“Đến sau thì nhịn đi, ngươi có đá màu không mà đòi ăn?”
“Đá màu, cái thứ vô dụng của con người đó ta đây không thiếu.”
“Mau mau, đừng đánh nhau với hai tên điên kia nữa, ở đằng kia có loài người bán cái gì ngon lắm.

Chỉ cần viên đá màu là có thể đổi một tô, đá càng trong suốt đổi càng được nhiều.”
“Con người cũng biết nấu ăn ư?”
“Ta nghĩ tên đó là ngoại lệ, ngửi mùi hương tỏa ra từ đó kìa.

Nước miếng ta không ngừng chảy, cơ bắp của ta không ngừng nhốn nháo, chỉ ngửi thôi ta đã phấn khích đến thế.

Nếu ta ăn được một miếng, ta có thể đẩy ngã được bảy tám thằng như ngươi cùng lúc.”
“...”
Ma Tùng Quân không ngờ rằng mấy tên Orc này lại cuồng ăn hủ tiếu, có điều hắn hơi cảm thấy khó hiểu.

Sau khi ăn xong, bọn chúng luôn phát điên và đánh nhau.

May mà không đánh hắn, ban đầu còn hơi đề phòng bọn chúng, nhưng dần dần hắn cũng quen.

Việc của hắn là chuyên tâm bán hủ tiếu cho bọn này là được.
Do chúng không phải là con người, bán hủ tiếu cho chúng với giá cao, Ma Tùng Quân không có cảm giác tội lỗi mấy.

Một viên ma tinh thạch bằng một tô hủ tiếu, thì đúng là giá trên trời mà.
“Cho ta mười tô.”
Bỗng có một giọng nói vừa nữ tính, vừa nam tính vang lên.

Ma Tùng Quân ngẩng đầu liền bắp gặp một High Orc giống cái, cao chừng 4m, có cặp đồi núi lớn đến ná thở, cơ bắp cuồn cuộn không kém gì Ma Tùng Quân hắn.

Gương mặt thì dễ nhìn hơn mấy tên Orc khác một chút, so với thẩm mỹ loài người thì Orc này giống ông hàng thịt, bà hàng cá.

High Orc kia đặt xuống bàn Ma Tùng Quân cái túi nhỏ, nhìn sơ qua cái túi đó, không thể nào đủ 10 tô hủ tiếu được.

Bất quá hắn vẫn nhận lấy, dù sao High Orc kia có lực chiến khá cao, không nên chọc điên nó.

Muốn buôn bán yên bình ở đây, không cống nạp chút gì sao được.
Nghĩ thế, tâm trạng Ma Tùng Quân thoải mái hẳn.

Hắn nhận lấy túi tiền, chẳng thèm kiểm tra mà ném thẳng vào trong túi đồ hệ thống.
“Có giò hay không giò? Giò nạc hay giò mỡ? Nhiều hành phi hay không?”
Vừa làm Ma Tùng Quân vừa hỏi một loạt, High Orc kia nghe đến chóng mặt hoa mắt.

Ả ta bèn nói:
“Mỗi tô một loại.”
“Đây, chuẩn bị cho ngươi một bàn đặc biệt.

Ngồi đó ăn đi, gia vị ở trên bàn, thích ăn thế nào thì cho vào.”
Ma Tùng Quân hướng dẫn qua một lần, High Orc có trí tuệ không thua kém con người.

Rất nhanh ả ta đã hiểu cách ăn.

Bất quá vẫn ăn một cách hoang dã nhất, một tô hủ tiếu cứ thế đổ thẳng vào miệng, không nhai không nuốt.
“Ực...!NGON!!!!!!!!!”
Ả High Orc gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, khiến cả mặt đất rung chuyển nhẹ một cái.

Hai lỗ tai của Ma Tùng Quân cũng lùng bùng theo, hắn sớm đã quen với việc này rồi mới phải.

Mấy tên Orc lâu la kia, đứa nào cũng la ó như vậy, khiến hắn nhức hết cả đầu.

Nhưng sức hét của ả High Orc này lại nằm ở một đẳng cấp khác, may mà hắn kịp thời bịt tai lại, nếu không lủng luôn màng nhĩ.
Hét xong, ả High Orc kia mới ngồi xuống đất, từ từ thêm gia vị các thứ vào mỗi tô hủ tiếu.


Cứ ăn xong một tô, Ma Tùng Quân lại nghe tiếng tim của ả ta đập thình thịch lên một cái, làm tim hắn cũng đứng theo.
Có điều còn kinh dị hơn nữa, khi ả High Orc ăn xong tô hủ tiếu thứ 10 của hắn.

Mọi chỉ số sức mạnh bằng một cách nào đó tăng lên gấp rưỡi so với thông thường, cơ thể của ả ta liền phình to lên.
“Con người!”
Đột nhiên ả ta quay sang hét vào mặt Ma Tùng Quân, khiến cho hắn giật nảy mình.

Không phải do sợ, mà do hắn đang tập trung đánh giá chỉ số sức mạnh của ả ta, để biết đường ả nổi điên hắn còn chạy kịp vì thế nên mới bị dọa cho giật mình.

Chỉ số sức mạnh này, hắn có dội cả tạ boom vào cũng không nổ chết được.
“Ngươi nấu ăn ngon! Ngươi có bạn tình chưa?” - Ả Orc ngại ngùng hỏi Ma Tùng Quân.
Rùng mình một cái, Ma Tùng Quân cảm thấy toàn thân lạnh toát khi chứng kiến gương mặt thẹn thùng của ả High Orc kia.

Cái gì vậy? Thẹn thùng là sao? Tại sao lại thẹn thùng? Đừng...!tuyệt đối đừng.
Ma Tùng Quân gào thét trong đầu, nhưng bên ngoài hắn lại rất điềm tĩnh nói: “Ta có bạn gái rồi.”
“Ý ngươi là ngươi đã có bạn tình? Ta muốn khiêu chiến với ả ta, ả đó là ai?” – High Orc kia gầm một tiếng.
Mặt mũi Ma Tùng Quân tái đi, cho dù hắn không thích ai đi chăng nữa thì cái gu của hắn cũng không thể nào mặn như vậy được.
“Ta, ta cũng không biết nàng đang ở đâu.” – Ma Tùng Quân nhún vai nói.
“Cái gì mà không biết? Có phải ngươi chê ta tướng mạo xấu xí không giống loài người các ngươi đúng không? Gì chứ? Đúng là...!ta nghĩ người nấu ăn ngon như ngươi chỉ để ý tâm hồn.

Đây chỉ là diện mạo của giống loài đã tiến hóa chúng ta, nếu muốn diện mạo nguyên thủy...!còn đẹp gấp vạn lần con người.”
Ả ta còn chưa nói xong, cơ thể bắt đầu vang lên tiếng xương cốt giòn tan.

Chiều cao dần hạ xuống, cơ bắp trên người cũng bắt đầu thu nhỏ lại, gương mặt cũng trở nên thanh tú hơn, giống hệt với vẻ đẹp của các nàng Elf.
Đúng rồi, tổ tiên của Orc chính là Elf, việc bọn họ có thể trở về nguyên trạng cũng là điều hiển nhiên.

Chừng vài giây sau, ả High Orc biến thành một nữ nhân cao chừng 1m8, thân hình đẫy đà, rắn chắc, có thể nhìn thấy rõ sáu múi bụng nhưng không hề kệch cỡm như lúc nãy.

Thay vào đó là một vóc dáng rất khỏe mạnh, một vẻ đẹp khiến cho phái mạnh khó mà cưỡng lại được, đây có thể gọi là vẻ đẹp của người phụ nữ lực điền.
Mái tóc màu đen, làn da đỏ nhạt, cộng thêm các hình xăm trải dài cơ thể, đặc biệt là hai đường xăm trải dọc ngực của nàng ta.


Nó được giấu dưới lớp vải lông thú, không biết có phải vô tình hay cố ý, khi thu nhỏ lại, áo lông thú của nàng ta tất nhiên không thu nhỏ theo, do đó nó tuột xuống làm lộ ra cặp đồ núi căng mọng.

Cảnh xuân đập vào mắt Ma Tùng Quân, khiến hắn đứng hình mất vài giây, ngay sau đó hắn quay mặt đi chỗ khác.
“Kéo...!kéo lên đi.”
“Con người, ngươi đang ngại ngùng?”
High Orc ngạc nhiên hỏi Ma Tùng Quân.
“Che lại đi, ở đây chúng tôi không khoe hàng.” – Ma Tùng Quân nhắm tịt mắt lại nói.
Nghe thế High Orc thản nhiên cúi người kéo áo lên, sau đó tạo ra những cây đinh nhọn bằng đá, dùng chúng đâm xuyên qua quần áo lông thú, làm cố định chúng để có thể khoác lên trên người.
Được Phiền Bỏ Mẹ thông báo rằng đối phương đã mặc đồ xong xuôi thì Ma Tùng Quân mới mở mắt ra nhìn kỹ diện mạo của nàng High Orc trước mắt thêm lần nữa.

Vẻ đẹp không hề thua kém các mỹ nữ tộc Elf mà Lưu Béo hay xem trên mạng.

Có thể nói vẻ đẹp của nàng ta rất đặc biệt, giống như mỹ nữ chân yếu tay mềm, nhưng lại vừa mạnh mẽ và cá tính.

Điều khác biệt duy nhất so với Elf và con người chính là màu da và hình xăm.
Kèm thêm vóc dáng mê người của mình, High Orc trước mắt Ma Tùng Quân có một nét đẹp riêng biệt.

Các bó cơ thu nhỏ lại, nhưng vẫn lộ ra, trông chúng vừa bé bé xinh xinh mà vừa thon gọn đầy sức sống.
Nói chung là Ma Tùng Quân không thể nhìn thêm được nữa, dù gì bản thể vẫn là một loài mặt lợn, đô con gấp mấy lần hắn, cao hơn gấp đôi hắn.

Hắn có người trong mộng rồi, tất nhiên điều đó được thể hiện qua ánh mắt kiên định.
High Orc kia thấy được điều đó trong mắt Ma Tùng Quân, nàng ta tiến đến bấu lấy vai của hắn mà nói:
“Ta muốn biết người đàn bà kia ở đâu.

Có phải là con người như ngươi không?”
“Hình như không phải người.” – Ma Tùng Quân gãi má nói.
“Cùng loài với ta?”
“Tất nhiên là không, gu ta không mặn đến thế.”
“Vậy ả ta ở đâu?”
“Ta không biết, ngươi hỏi làm gì.

Dù sao ta cũng có người thương rồi, không liên quan đến ngươi.

Tình cảm không thể quyết định bằng nắm đấm, quy tắc của Orc các ngươi khác với quy tắc của ta.


Ăn xong rồi thì đi chỗ khác đi.” – Ma Tùng Quân đẩy High Orc kia ra một bên nói.
“Ta bao hết chỗ này, những kẻ khác đến đây ăn đều do ta trả tiền.

Còn không ngươi đừng hòng bán.” – Nàng High Orc đập ngực rống to một tiếng.
Âm thanh vang vọng khắp khu rừng khiến cho trận chiến của Long Nguyên Giáp và Huyết Phong phải khựng lại một chút.

Các Orc thống lĩnh cũng dừng lại nhìn về phía Ma Tùng Quân.
“Giọng nói đó...”
“Ta cứ có cảm giác quen quen.”
“Ta cũng vậy.”
“Không thể nào đâu, nàng ta không thể nào ở đây được.”
“Đúng đúng, ta nhớ ả điên đó bị bắt rồi cơ mà?”
Để xác minh suy nghĩ trong đầu, một tên Orc hiếm hoi sử dụng hệ Phong nhảy lên bầu trời nhìn về hướng Ma Tùng Quân.

Phát hiện ra một High Orc hình người đang đôi co với Ma Tùng Quân, từ năng lượng tỏa ra cho thấy thì đúng là người các Orc thống lĩnh đang nghĩ đến.
Tên Orc thống lĩnh hệ Phong hạ xuống mặt đất với gương mặt ngưng trọng, hắn gật đầu nói với những tên đồng bọn bên cạnh.
“Là ả điên đó, ả ta đang nói chuyện với con người.

Mùi hương thức ăn là từ tên con người đó.

Chúng ta đến đó xem sao?” – Gã ta nói.
“Còn hai con người kia thì sao?”
“Để cho chúng đi.

Dù gì đánh cũng không chết liền được.”
Khi vài tên Orc thống lĩnh định rời đi thì đột nhiên Huyết Phong phát điên, hắn lao điên cuồng về phía những tên Orc thống lĩnh đang định rời đi kia.

Có vẻ như Huyết Phong nhận ra rằng chúng đang định tiến về phía Ma Tùng Quân nên muốn cản lại để giải tỏa áp lực cho ca ca của mình.
Vạn lần Huyết Phong không ngờ rằng, Ma Tùng Quân chẳng những không áp lực gì, ngược lại còn đang vui vẻ bán hủ tiếu vì có người bao trọn quán.

Càng vui hơn nữa khi nhận ra bên trong túi ma tinh thạch mà nàng High Orc đưa cho hắn trước đó là một loại túi không gian, bên trong có rất nhiều ma tinh thạch các loại.

Đừng nói là tiền nàng ta đòi bao trọn quán, chỉ riêng ma tinh thạch trong một túi trước đủ bằng tổng số ma tinh thạch Ma Tùng Quân phung phí suốt thời gian qua.

Đúng là gặp được phú bà, cả đời không cần cố gắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui