Đêm hôm đó, do không thể khai báo được ra họ của mình nên Đại Cathay bị đưa vào diện nghi ngờ.
Nếu không phải Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả đã tìm được xác của kẻ bỏ chạy khỏi hố xác thì có lẽ giờ Đại Cathay đã bị xích lại.
May cho hắn, hắn cũng không phải người cô đơn.
Ngoài hắn ra cũng có một vài Mạo Hiểm Giả không đủ điều kiện để vào trong thành.
Hỏi ra mới biết được phải tùy khâu nhiệm vụ mới được gia hạn huy hiệu Mạo Hiểm Giả, còn không chỉ nhận được vài đồng bạc lẻ.
Vậy có nghĩa là thằng ăn cướp kia làm nhiệm vụ không gia hạn huy hiệu Mạo Hiểm Giả, nên hắn mới cướp của Đại Cathay.
Càng nghĩ càng tức, Đại Cathay hắn đã muốn làm người lương thiện, nhưng hắn không có quyền công dân ngoài việc làm Mạo Hiểm Giả.
Bà nội cha thằng kia, có chết hắn cũng phải đợi được thằng khốn đó rời khỏi tòa thành này.
Vì cũng có nhiều người không thể vào thành nên bọn họ bắt đầu đắp tuyết lại để xây một cái lều tuyết.
Đại Cathay vốn nghĩ đám người này bị điên, dùng tuyết để xây lều thế kia thì khác nào ở trong cục băng đâu?
Nhưng khi có người hỏi hắn, hắn cũng cho rằng làm như vậy cũng chẳng bớt lạnh hơn.
Tới khi hắn vào thử một cái lều tuyết, quả thật trong này ấm hơn bên ngoài rất nhiều.
Thế là hắn cũng đắp một cái lều tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Làm xong hắn chui vào thử bên trong, đào một cái hố nhỏ rồi chất củi lên để nhóm lửa.
Sau khi tìm được một chỗ nghỉ ngơi thích hợp, Đại Cathay cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc yên bình.
Hắn vứt mọi muộn phiền và thắc mắc ra sau đầu, ngủ một phát đến tận sáng mai.
Khi tỉnh dậy hắn thấy vài người không thể vào thành bắt đầu đứng ngoài thành buôn bán này nọ, có thịt có cá, có bán cả vũ khí.
Thấy thế Đại Cathay thở dài một tiếng, hắn chẳng có gì trong người ngoài mấy viên ma tinh thạch hệ thủy và hệ hỏa cướp được của tên hắn giết.
Hai thứ đó đều rất quan trọng, hắn cũng không thể dùng chúng để đổi lấy thức ăn.
Thế là hắn dựa vào ký ức của Chu Tước, bắt đầu xuống núi để tìm bắt thú hoang.
Mùa rét này cũng chỉ có thể bắt cá và heo rừng con lạc mẹ.
Hắn cũng không dám bắt heo rừng trưởng thành, lần trước bắt một con, bị nó húc gãy hết mấy khúc xương, nếu không có tấm thân bất tử có lẽ giờ hắn đã chết rồi.
Vừa xuống núi vừa đi săn, Đại Cathay cảm thấy hơi vô lý ở chỗ.
Nếu hắn đã là bất tử, vậy làm thế quái nào hắn lại thấy đói cơ chứ? Trước kia Chu Tước cũng hay ăn, hắn ăn rất nhiều, thậm chí là kén ăn là đằng khác.
Bất tử thế này cũng vô dụng quá, mang tiếng bất tử, bị đói chết thì quá nhục rồi.
Mất nửa ngày trời, Đại Cathay săn được một con thỏ lớn bằng bắp đùi.
Hắn tìm một khe suối để lột lông, rồi xé bụng bóc hết bộ lòng ra.
Xong xuôi hết thảy, hắn vác con thỏ đã được làm sạch trở về cái lều tuyết để nướng nó lên.
Nhưng khi vừa về đến nơi, thì hắn thấy có mấy người đang chui ra chui vào cái lều của hắn.
Hắn đi tới và nói:
“Xin lỗi nhường đường, cái lều này của ta.”
“Của ngươi? Chúng ta vừa đắp nó lên, ngươi nói là của ngươi?” – Có kẻ đứng lên hất mặt với Đại Cathay.
“Con mẹ chúng mày, thích kiếm chuyện đúng không?” – Đại Cathay vứt con thỏ xuống, đưa tay lên bẻ khớp vài cái kêu lên âm thanh răng rắc.
“Mày mới là thằng kiếm chuyện ở đây.
Khôn hồn cút chỗ kh-...”
Gã trước mắt còn chưa kịp nói xong đã ăn nguyên một cú đá tạt ngang của Đại Cathay ngay huyệt thái dương.
“Rầm!!!”
Lực mạnh đến nỗi khiến cho cả người tên kia bay sang một bên, cùng lúc hai tên khác phá tan cái lều băng của Đại Cathay, chúng rút kiếm ra xông tới chém Đại Cathay.
Thấy thế Đại Cathay không những không lùi lại mà còn tiến đến, một tay chặn lại cổ tay của tên bên trái, còn chân phải đưa ra đạp thẳng vào bắp đùi của gã bên phải, khiến gã ta té cắm đầu xuống đất.
Tiếp đó hắn giữ chặt cổ tay của gã bên trái, rồi dùng tay phải đấm liên tục vào đầu đối phương.
Do mải đấm tên kia, nên lưng của Đại Cathay để lộ sơ hở, gã vừa bị gạt chân chớp lấy cơ hội lao lên chém mấy nhát lên lưng Đại Cathay.
Nén đau, Đại Cathay giật kiếm của tên bên trái rồi quay lại chém thẳng vào đầu của gã sau lưng.
Vừa chém được một nhát, định chém thêm nhát nữa thì tay chân của hắn đột nhiên bị thứ gì đó trói lại.
Đại Cathay liếc mắt sang thì thấy con mặt thộn nào đó dùng ma thuật hệ Mộc để tạo ra dây leo trói hắn lại.
Đại Cathay hừ lạnh một tiếng, hai tay của hắn xuất hiện ra ngọn lửa, đốt cháy dây leo trói tay, rồi dùng kiếm chặt phăng dây leo đang trói hắn lại.
Lúc này Đại Cathay lao tới vung kiếm chém về phía con ả kia, nhưng lại bị một cây thương đỡ lấy.
Không biết từ khi nào có hàng chục quan binh cầm thương vây chặt lấy hắn và những kẻ kia.
“Không được đánh nhau ở đây, chỗ này không chứa chấp các ngươi.
Nếu không vào thành được thì cút đi tìm thị trấn nào đó mà ở.”
Quan binh kiếm của Đại Cathay quát lên một tiếng.
Nghe thế trong lòng Đại Cathay thở ra một hơi, hắn cứ nghĩ là sẽ bị bắt nhưng chỉ đuổi đi.
Nửa tiếng sau, Đại Cathay vác theo con thỏ xuống núi.
Lục lọi trong ký ức hắn mới biết được là, ngoài thành trì ra thì còn thị trấn.
Thành trì bảo mật rất nghiêm ngặt để khi có việc xảy ra còn kiểm soát được.
Ở các thị trấn nhỏ thì không như thế, không có tường thành, không có người kiểm tra giấy thân phận gì đó.
Các Mạo Hiểm Giả cấp thấp đều sinh sống qua lại tại các thị trấn nhỏ đó, ở đấy cũng có phân nhánh của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả để giao nhiệm vụ.
Thường thì các nhiệm vụ cấp 1 – Satu có hai loại nhiệm vụ.
Nhiệm vụ phần thưởng và nhiệm vụ duy trì huy hiệu Mạo Hiểm Giả.
Nhiệm vụ phần thưởng sẽ không duy trì huy hiệu Mạo Hiểm Giả, nhưng tiền nhận được sẽ nhiều hơn.
Nhiệm vụ duy trì huy hiệu vẫn sẽ nhận được phần thưởng, nhưng ít hơn, đồng thời chỉ duy trì được 15 ngày cho huy hiệu.
Đặc quyền của huy hiệu Mạo Hiểm Giả cấp Satu chỉ như một tờ giấy thông hành ra vào cửa thành hoặc tham gia các phiên chợ, buôn bán, đấu giá...
Hiểu được mấy thứ này trong ký ức của Chu Tước, Đại Cathay biết mình phải làm gì tiếp theo.
Hắn sẽ chọn một cuộc sống yên bình vậy, việc hắn giỏi nhất chính là đánh nhau, thế thì hắn sẽ trở thành Mạo Hiểm Giả.
Làm nhiệm vụ, chu du khắp nơi, bất quá trước đó hắn phải đợi thằng khốn ăn cướp kia rời khỏi thành Phù Sương.
Vốn hắn dự định xuống núi luôn, nhưng nghĩ lại, nếu muốn vào Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả thì phải thi lại từ đầu.
Nghe nói kỳ thi đó phải lập đội các thứ, rất là mệt mỏi, hiện tại Đại Cathay hắn đã sống lại.
Nhưng cái cảnh bị đàn em đâm chết, bị bà thần linh gì đó đầu thai nhầm chỗ xuống cái thế giới còn loạn lạc hơn thế giới của hắn, đã thế còn bị lừa cho một vố đau đớn khiến hắn không muốn tin tưởng ai nữa chứ đừng nói là kết đội với kẻ khác để làm nhiệm vụ.
Dưới dãy núi sương này chỉ có một cái trấn nằm chắn ngang dãy núi, gọi là trấn Lạc Sơn.
Đường đi lên thành Phù Sương chỉ có một đường, chính là đi qua cái trấn Lạc Sơn kia.
Bất quá từ thành Phù Sương, muốn rời khỏi thành còn có thể đi con đường phía Bắc, nhưng cách thị trấn gần nhất đến 5 ngày đi đường.
Vào thời chiến thì người ta mới đi xuyên qua dãy núi Lạc Sơn, đi qua thành Phù Sương để tiến công về phía trước.
Nhưng đây là thời bình, rất nhiều người ngại đi qua dãy núi Lạc Sơn lạnh giá này, vì thế người ta chọn đi đường vòng nhiều hơn.
Xung quanh dãy núi có rất nhiều thị trấn lớn nhỏ, nhưng chỉ có đi qua trấn Lạc Sơn mới có thể đi lên thành Phù Sương.
Chỉ mất khoảng hơn 1 ngày đường để đi, còn ngược lại nếu đi từ hướng Bắc phải mất 5 ngày.
Theo như Đại Cathay dự đoán thì cái nhiệm vụ tìm kiếm người ở núi, chắc chỉ gia hạn được 15 ngày.
Hắn chỉ cần phục kích ở gần trấn Lạc Sơn để bắt tên kia là được.
Trừ phi hắn chọn đi đường xa, rời thành từ cổng Bắc đi đến thị trấn tiếp theo.
“15 ngày, mày đợi đấy.
Thể nào ông mày cũng tóm được mày.” – Đại Cathay cay cú nói.
Sau đó Đại Cathay đi qua dãy núi, hắn dừng lại ở một con đường mòn, từ đây có thể nhìn thấy được trấn Lạc Sơn ở dưới.
Nhưng hắn không vào trấn, thay vào đó tìm mấy cây thân gỗ, bắt đầu tước vỏ cây làm dây, rồi cột dây lại với hai viên đá ở mỗi đầu.
Hắn xếp dây ra đường mòn, cứ hơn chục mét lại có sợi dây chắn ngan đường.
Cái này không dùng để gạt chân người ta, mà dùng để đánh dấu.
Chỉ cần có người đi qua sẽ mắc phải sợi dây, khiến hai viên đá rời khỏi vị trí ban đầu.
Đại Cathay không thể lúc nào cũng canh ở đây được, hắn còn phải đi săn bắn để kiếm thức ăn.
Hắn đặt nhiều dây như vậy là để phòng hờ động vật hoang dã đi ngang qua làm hỏng.
Ước lượng từ vị trí đặt dây cho đến trấn Lạc Sơn mất khoảng hai ba tiếng, cứ cách một khoảng thời gian đó Đại Cathay sẽ quay lại kiểm tra một lần.
Chỉ cần phát hiện người đi qua là tên kia thì sẽ đuổi theo.
Trời không phụ lòng người, vừa hết một tuần, Đại Cathay cuối cùng cũng đợi được.
Hắn chạy đi kiểm tra kẻ xuống núi, thấy bóng lưng quen thuộc liền đuổi theo.
Tên kia thấy có tiếng bước chân ở đằng sau, vừa quay đầu lại nhìn thì ăn nguyên một cú đá ngay giữa mặt, khiến cho hắn lăn mấy chục vòng xuống núi.
Chỉ dừng lại khi đập lưng vào một gốc cây bên đường.
Còn chưa kịp ú ớ câu gì thì đã thấy Đại Cathay xuất hiện ngay trước mặt, nắm đấm rực lửa cháy bừng bừng trên tay gã liên tục đấm vào mặt tên ăn cướp.
“Từ từ, nghe ta giải thích.”
“Bốp.”
“Thích thích con gái mẹ mày.”
“Đừng đánh nữa...”
“Con bà nhà mày, tao đợi mày lâu lắm rồi.”
“Bốp bốp bốp!!”
“Ăn cướp này!”
“Bốp bốp!!”
“Mấy dạy với ông mày.”
“Bốp!”
“Dòng thứ chó cắn nhà mày, nôn cái huy hiệu ra?”
“Bốp bốp!”
Vừa chửi Đại Cathay vừa đấm vào mặt đối phương, đấm đến mức cả xương hàm lẫn sống mũi đều lõm cả vào trong.
Máu không chảy ra nổi vì bị lửa đốt cho cháy khét.
Xương hàm bị vỡ nên chẳng ú ớ được câu gì.
Tay hắn ta run lên bần bật, lấy cái huy hiệu Mạo Hiểm Giả đưa cho Đại Cathay nhưng lại cầm không vững khiến cho huy hiệu rớt xuống.
Thấy thế Đại Cathay càng đấm đáp điên dại hơn nữa, đánh đến mức tên ăn cướp chỉ còn nửa cái mạng thì mới dừng lại.
Hắn lấy được huy hiệu Mạo Hiểm Giả liền cất vào túi, sau đó lục lọi khắp cơ thể tên cướp lấy ra được một túi tiền, bên trong có mười mấy đồng bạc và vài viên ma tinh thạch thông dụng.
Xong xuôi Đại Cathay phủi đít, sảng khoái rời đi, trước khi đi còn không bỏ lại câu đe dọa đối phương:
“Mày nhớ cho kỹ mặt tao, tao thấy mày bén mảng đến trấn Lạc Sơn thì mày coi chừng mạng chó của mày.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...