Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới


Đại Cathay ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, cuối cùng chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Hắn hoàn toàn không hiểu vị thần linh kia nói cái gì? Đánh trúng một cái, là đánh ai? Ở đây chỉ có tên trần chuồng đứng trước mặt, à, bản thân hắn cũng trần chuồng từ khi nào không hay.
“Ta hiểu rồi, chỉ cần giết ngươi trong đây là ta có thể trở thành chủ nhân chính thức của cơ thể này.

Chỉ là một cơ thể yếu đuối, thế mà vẫn còn ý chí.” – Chu Tước nhìn chằm chằm Đại Cathay nói.
“Hả?” – Đại Cathay hả một tiếng.
Chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy một quả cầu lửa đập thẳng vào người, trực tiếp đánh nát cơ thể của hắn, chỉ chừa lại mỗi hai cái chân còn đang đứng.
“Bụp!”
Một cái chân ngã xuống, cứ thế Đại Cathay hoàn toàn chết đi.
“Yếu vậy?” – Chu Tước ngạc nhiên nói.
Nhưng ngay sau đó hắn phải nuốt lại lời mình vừa nói.

Bởi vì Đại Cathay lại xuất hiện ở một nơi khác với bộ dáng ngơ ngác giống hệt như ban nãy.
“?” – Chu Tước nhíu chặt hàng lông mày nhìn Đại Cathay.
Còn Đại Cathay thì lại nhìn hai cái chân vừa bị biến mất kia, hắn ngẩng đầu lên trời nói:
“Thần linh à, cho ta bộ đồ mặc được không?”
“Được thôi, ngươi muốn đồ gì? Cổ trang, hiện đại, hay là quân phục?”
“Cứ cho ta mặc bộ đồ ở kiếp trước là được.” – Đại Cathay cười khổ nói.
Vừa rồi trong khoảnh khắc bị quả cầu lửa nuốt chửng kia, Đại Cathay không cảm nhận được đau đớn, mùi vị tử vong ập đến hắn cực kỳ chóng vánh.

Nếu mà chết thế này, hắn cũng chẳng quan tâm mấy so với lần đầu chết, vừa uất ức vừa đau đớn.
Bất quá Đại Cathay cũng hiểu được một chút rồi, hắn không biết vì sao, nhưng hắn phải đánh bại cái kẻ trước mắt kia.

Gã ta có phải là thần không vậy? Làm thế nào có thể bắn ra được một cục lửa to tổ chảng như thế?

“Thế giới người chết thật thú vị mà.” – Đại Cathay nở nụ cười.
“Thích ứng nhanh đấy, bộ đồ này được không?”
Giọng nói của nữ thần vang lên trong đầu Đại Cathay, ngay sau đó cơ thể hắn xuất hiện một bộ quần áo thời thượng của kiếp trước.

Trên mặt còn xuất hiện một cặp kính râm, cổ đeo dây chuyền vàng, ngón tay thì đeo nhẫn đầu rồng đính ngọc bích.
Bất quá hắn lại tháo nhẫn và dây chuyền đặt sang một bên, chỉ giữ lại mắt kính.
“Luật chơi là đánh trúng thằng đó một cái đúng không thần linh?” – Đại Cathay cười hỏi.
“Đúng, đánh trúng hắn là ngươi thắng.

Nhưng hơi khó à nha, ngươi chỉ là người bình thường, còn hắn là Ma Pháp Sư đó.” – Nữ thần trả lời Đại Cathay.
Đại Cathay cũng không biết Ma Pháp Sư là cái gì, nhưng có một việc là hắn biết, chính là bản thân hắn giỏi đánh nhau.

Chỉ là còn chưa kịp làm gì thì lại có thêm một cục lửa lao đến, ngay lập tức Đại Cathay nhảy sang một bên né tránh.

Phản xạ của hắn rất nhạy, ban nãy là do hắn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Vừa lăn sang một bên, Đại Cathay mới ý thức được rằng mình đang đứng trên một đống lửa, nhưng kì lạ là hắn không hề cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa dưới mặt đất.

Bất quá hắn không có thời gian để thắc mắc, bởi vì trên đầu hắn lại xuất hiện thêm hai quả cầu lửa, chúng gào thét nện xuống chỗ hắn.
“Phừng!!”
Lần nữa Đại Cathay nhảy sang một bên, ngọn lửa đập xuống mặt đất khiến cho lửa phà sang hai bên làm cháy mất cái áo mới vừa mặc của hắn.

Thấy thế, Đại Cathay đột nhiên tức giận, hắn ném luôn cả mắt kính đeo trên mặt, sau đó bật dậy lao thẳng đến tên ném lửa vô tội vạ kia.
Vừa áp sát được đối phương, Đại Cathay tung ra một cú đấm bằng tay trái, tức thì có một tia lửa bắn ra từ vai của Chu Tước cắt đứt luôn cả cánh tay trái của Đại Cathay.


Hắn đau đớn nhăn mặt một cái, nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười điên đại, bởi cú đấm bằng tay phải của hắn sắp sửa chạm được đến người đối phương.
Ngay thời khắc tưởng chừng như ăn chắc đó toàn thân Đại Cathay bấy giờ mọc ra vô số ngọn lửa nhọn như gai.

Lửa tan đi chỉ sau vài giây, Đại Cathay gục xuống, khắp người hắn xuất hiện những lỗ hổng bị cháy khét, cả giữa đỉnh đầu cũng có một lổ thủng.
Hắn không cảm thấy đau đớn, nhưng ý thức vẫn còn đó.

Từ từ mắt của Đại Cathay nhòe đi, hắn đổ gục xuống, cứ thế mà chết.

Thấy Đại Cathay đã chết, Chu Tước chẳng những không thả lỏng mà còn căng thẳng hơn, tên trước mắt này quá quái dị, linh hồn của hắn là bất diệt hay là tái sinh? Vừa giết một hồn lại hiện lên một hồn khác?
Lúc Chu Tước thắc mắc thì hắn lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy về phía mình, Đại Cathay từ khi nào đã xuất hiện ngay bên phải hắn, chưa kịp nhìn rõ thì Đại Cathay đã ném cái áo sơ mi của mình lên che khuất tuần nhìn của Chu Tước.
“Bốp!!!!!”
Đại Cathay tung quyền, một đấm đấm lên cả áo đấm thẳng mặt Chu Tước khiến hắn văng ra xa.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Ha ha, tôi thắng rồi đúng không thần linh?” – Đại Cathay siết chặt nắm đấm cười lên ha hả.
“Tay không, là tay không cái tên ngốc này.

Ngươi phải đánh trúng hắn bằng tay trần của ngươi.

Đánh quá lớp áo hắn không chết được đâu.” – Nữ thần thở dài một tiếng nói.
“Hả? Còn có chuyện như thế nữa?” – Đại Cathay than một tiếng.
Sau tiếng than của hắn, thì đột nhiên trời đất quay cuồng.


Hắn cảm giác thân mình nhẹ bẫng đi, rồi rơi một cái bịch xuống đất.

Trước mắt hắn là một cái xác không đầu và tên sử dụng lửa kia ở ngay bên cạnh, trên tay của hắn ta đang cầm một cây kiếm lửa.
Chỉ một hơi thở sau Đại Cathay lại xuất hiện ở một nơi khác, những cái xác kia của hắn vẫn còn đó.

Xác thì còn mỗi hai cái chân, xác thì lủng lỗ như tổ óng, xác thì bị mất đầu.

Dù kiếp trước hắn có giết người nhiều cách mấy đi chăng nữa, thì cũng không tài nào nhìn nổi cảnh bản thân chết như thế được.
Cố nén cơn khó chịu lại trong người, Đại Cathay bình tĩnh đánh giá lại đối thủ trước mắt.

Hắn vốn đã chết rồi, nếu các vị thần muốn hắn chiến đấu thì chắc chắn hắn sẽ không có đường để rời khỏi đây, chỉ có cách chiến thắng đối phương rồi hỏi xem chuyện gì đang diễn ra.
Kẻ trước mắt quá mức kì lạ, sao hắn có thể sử dụng lửa như cái súng phun lửa thế kia? Cả cây kiếm lửa đó nữa, người hắn trần chuồng, hắn móc kiếm từ đâu ra? Chẳng lẽ từ đít?
“Ngươi là thứ quái gì vậy?” – Chu Tước nhìn chằm chằm Đại Cathay hỏi.
Bản thân Chu Tước cũng không ngờ sẽ gặp phải một kẻ địch có linh hồn biến thái như này, giết ba lần cả ba lần đều hồi sinh lại, đã thế những cái linh hồn chết đi kia đều là thật, không phải giả.

Thế tại sao hắn vẫn có thể tái sinh?
“Tao hỏi mày mới đúng, làm sao mày bắn ra được lửa?” – Đại Cathay hất mặt nói.
“Tên điên.” – Chu Tước không trả lời, chỉ chửi hắn một tiếng.
Tự dưng bị chửi, trên trán Đại Cathay nổi lên vài cọng gân xanh, hắn siết chặt nắm đấm lại rồi lao đến tấn công.

Chu Tước vung kiếm chém xuống một cái nhưng bị Đại Cathay né được, sau đó hắn xoay người tầm thấp, chân đạp ra một cái đá thẳng vào mắt cá chân Chu Tước.
Mất thế, Chu Tước ngã về phía trước, nhưng trên người hắn lại đột nhiên mọc ra đôi cánh lửa, đôi cánh đó cắt hai đường hình chữ X, trực tiếp biến Đại Cathay thành bốn khúc.

Một lần nữa Đại Cathay chết đi, vừa được tái sinh hắn đã phi nước rút tiếp cận ngay sát bên cạnh Chu Tước.
Đấm chưa kịp tung ra thì đã bị ngọn lửa trên người Chu Tước nuốt chửng.
Hồi sinh ở lần tiếp theo, Đại Cathay vừa chạy đến vừa chửi: “Tao coi mày giết tao được bao nhiêu lần!!”
Sau đó hắn lại chết rồi hồi sinh: “Tao là bất tử, mày tiếp tục đi, coi thằng nào trâu bò ...”

Chưa dứt lời lại chết, hồi sinh lên hắn lại mắng tiếng: “Thằng súc vật trần chuồng, tao móc ruột mày ra.”
“Chó má nhà mày, đừng để tao đấm được mày, ông bà mày có gánh cũng không gánh nổi mày đâu.”
“Mày có ngon đứng đánh tay đôi với tao.”
“Vứt con kiếm mày xuống?”
“Có ngon tắt lửa đi tao xem?”
“Ha ha ha, ông mày là bất tử, mày có mạnh hơn cũng không giết nổi ông mày đâu thằng cởi chuồng.”
“...”
Cứ mỗi một câu chửi là Đại Cathay lại chết một lần, một ngày trôi qua, tinh lực của Đại Cathay vẫn rất dồi dào.

Hắn không ngần ngại mà lao lên mỗi khi bị giết, hắn dường như đã quá quen với cảm giác bị chết rồi.

Thay vì sợ hãi, hoảng loạn thì hắn càng lúc càng thích thú chuyện này, chết cũng chẳng đáng sợ mấy.

Chết vẫn được hồi sinh, vẫn được đấm vào mặt thằng kia, chỉ là tới giờ vẫn chưa đấm được.
Đã không biết bao lâu rồi, Đại Cathay mới được thoải mái thế này, chỉ việc đánh mà không sợ bị thương hay để lại hậu quả gì, có chết cũng được, không đáng lo ngại chút nào.

Với sự điên loạn của Đại Cathay, Chu Tước càng đánh càng cảm thấy sợ hãi.
Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, trên đó đã chết được vài trăm lần, thế mà hắn vẫn còn sung sức như thế? Tinh thần của nó làm bằng thứ quái quỷ gì thế? Đã vậy cái miệng của hắn không ngừng chửi người, buông ra lời lẽ tục tĩu còn hơn Chu Tước hắn gấp mấy lần.
“Ê con chó lửa, đến đây cắt cổ tao này? Cổ đây này? Há há, không dám sao? Hay là mày sợ rồi hả thằng oắt con? Muốn gặm xương không? Còn vài cục xương của tao kia kìa, ra đấy mà tha.” – Đại Cathay lên hắc hắc, hắn vỗ đôm đốp lên cổ mình để khiêu khích Chu Tước.
Chu Tước không hề phản ứng, hắn đang âm thầm tích trữ lại sức mạnh linh hồn đã tiêu hao suốt một ngày qua.

Đại Cathay phải nói là rất yếu, yếu đến mức đáng thương.

Cả một ngày mà vẫn không thể chạm được vào người Chu Tước hắn, tuy nhiên hắn lại có khả năng tái sinh vô hạn.

Trận đấu kéo dài suốt một ngày, đừng nói là linh hồn của Đại Cathay, đến cả tinh thần cũng không suy sụp một chút nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui