Tứ Giới Lục Thần - Bốn Thế Giới - Sáu Vị Thần [countryhumans]

Japan giật mình, cảm giác lạnh sống lưng đột nhiên dâng lên.

Mặt trời đã lên từ lâu nhưng JE và Nekomi vẫn chưa trở về, xem ra gã phải đi một lượt để tìm rồi.

"Chủ nhân."

"....."

JE toàn thân ướt nhẹp, trên người còn có một vài nốt mẩn đỏ khiến người ghê rợn, Nekomi ở bên cạnh xem ra cũng không khá hơn gì.

"Các ngươi đi chọc tổ ong ở đâu đấy?"

"......" Chọc cái đầu ngài!!!

Hắn tức tối đem Nekomi đang nằm ườn trên vai vứt qua một bên, cô nhóc miêu quái ngay lập tức biến thành hình dáng một chú mèo trắng, quẫy người tự làm khô chính mình.

May mắn là sau khi bọn họ chạy được một đoạn thì tìm thấy một suối nước nhỏ, nếu không hẳn đã bị cái đống đó chọc cho tới chết rồi.

Nhưng kì thực có gì đó rất rất lạ, đám ong bướm ấy đuổi theo hai người họ chưa tới canh giờ liền biến mất, bù lại cấu trúc của khu rừng đã bị thay đổi giống như đang cố gắng che giấu thứ cái gì đó.


Là Vietnam chăng?

Nhưng mà là "Vietnam" chứ không phải "Việt Nam" sao?

Nekomi nhìn lên chủ nhân của mình, đôi mắt mèo khẽ co lại, một suy nghĩ đột nhiên lướt qua đầu khiến cô run rẩy.

Việt Nam đã bị Tử giới nuốt chửng rồi, kẻ kia không thể nào là y được.

"Vậy Vietnam đâu? Các ngươi không đưa cậu ấy đến được?"

"Vâng? Cậu ta có vẻ đã luôn phòng bị từ trước nên sau khi phát hiện ra thân phận của chúng tôi thì đã trốn đi, cấu trúc rừng cũng bị thay đổi."

"Vậy thì đốt đi."

"?!"

JE cùng Nekomi kinh hãi nhìn gã.

Từ từ đã, chắc chắn là bọn họ nghe nhầm thôi!!

"Các ngươi không nghe nhầm đâu. Đốt đi."

Japan chậm rãi lập lại, đôi mắt kiên định nhìn về phía khu rừng lớn trước mắt.

Nơi đây không phải lãnh thổ Bách Việt nhưng Vietnam lại có thể tự do như vậy thay đổi cấu trúc của khu rừng chứng tỏ anh đã ở đây không dưới năm năm. Nếu như không nhanh chóng trấn định lại chủ quyền lãnh thổ thì mọi chuyện sẽ loạn mất.

"Bỏ đi. Các ngươi không dám thì ta sẽ nhờ những yêu quái khác làm."

"Yêu quái? Ngài muốn dùng lửa của yêu quái?!"

Nekomi lúc này mới hớ ra.


Lửa yêu quái khác với những ngọn lửa thông thường, chúng chỉ thiêu rụi linh hồn chứ không thiêu rụi các sinh vật khác.

Bọn họ hiểu nhầm chủ nhân của mình mất rồi.

"Vậy ngài không cần tìm đâu, mặc dù sẽ hơi tốn thời gian nhưng bọn tôi có thể làm được."

JE vuốt mái tóc ướt sũng của mình ra sau, khẽ thở dài một hơi đáp lại.

Trước tiên, hắn cần phải tắm rửa cái đã.

----------------


Đêm xuống, JE lại cùng Nekomi bước vào khu rừng tối.

Cấu trúc khu rừng thay đổi theo từng giờ, lửa yêu quái lại khó lan hơn lửa thông thường rất nhiều nên bọn họ cần phải tìm kiếm xung quanh để xác nhận trung tâm của khu rừng đã, tiện thể cũng coi như tìm kiếm Vietnam luôn.

Japan cũng bước vào trong rừng từ lâu nhưng những thuật pháp của gã lại không hiệu nghiệm, linh hồn của khu rừng đã từ chối sự cộng hưởng linh lực, xem ra đã sớm coi Vietnam như chủ nhân mới rồi.

Tách!

Âm thanh tách giòn giã vang lên giữa những kẽ tay, gã dựa theo hướng âm thanh vọng lại, bắt đầu di chuyển, không mất tới một canh giờ đã tìm được tới trung tâm khu rừng.


JE và Nekomi vẫn chưa tới, xem ra khi về gã cần phải dạy lại bọn họ rồi.

Là một người lớn lên trong chiến tranh, Japan cảm thán bản thân quả thực đã quá già rồi, nếu không phải sau khi bị USA đập cho một trận rồi thay tên đổi họ thì chắc giờ gã đã cho rằng bản thân lớn tuổi hơn cả British Empire rồi mất.

Thôi kệ đi, hiện tại việc tìm kiếm Vietnam vẫn quan trọng hơn.

Ở giữa trung tâm khu rừng là một căn nhà sàn bằng gỗ lim đúng như đặc trưng phong của người Bách Việt nhưng bao quanh ngôi nhà này là vô số những dã thú to lớn chẳng khác gì con gấu mà gã từng vác về trước đó.

Trên thực tế con gấu đó so với những con ở khu vực khác to hơn gấp đôi, mà những dã thú này lại càng to hơn nữa.

"Nhận chủ mới xong liền tiến hóa không biết trời trăng. Nếu sống lâu thêm chút nữa chắc thành tinh luôn rồi."

Japan cảm khái mà vẩy vẩy chân, ngay khi những dã thú kia xông tới liền lấy đà nhảy lên thân chúng, không mất bao nhiêu sức lực liền đã lên tới tầng hai của nhà sàn.

"Ngu ngốc."

Dã thú dù có to lớn tới mấy cũng chỉ là dã thú mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận