Tứ Giới Lục Thần - Bốn Thế Giới - Sáu Vị Thần [countryhumans]

WHO bất ngờ nhìn China, gần như không thể tin được.

Chờ đã, lẽ nào bên trong khu họp thường niên không có nơi nào an toàn nữa sao?!

"Này China, ngươi quen hắn à?"

"A?"

WHO khẽ ngước mắt lên nhìn liền phát hiện dáng người quen thuộc vô cùng, cứ như vậy, theo thói quen.

"Ngài Việt Nam."

Lãnh thổ Bách Việt vốn được trời sinh phú cho cái gọi là nhân tài khắp chốn, mỗi năm đều đào tạo ra hàng ngàn nhân tài, số lượng người đi du học hay thậm chí là đạt giải quốc tế so với thế giới hầu như có chút nhỉnh hơn kha khá.

Mặc dù nói bọn họ về cơ bản không hẳn quá xuất sắc nhưng chuyên môn nào cũng có người giỏi cả.

Đặc biệt về y tế, lãnh thổ Bách Việt cũng sở hữu vài người khiến anh không nể cũng chả được.


Nhưng cái tên kia vừa được thốt ra, mi tâm của WHO liền đã chau lại.

Không phải, ngài Việt Nam sớm đã bị nhấn chìm bởi Tử giới rồi, chẳng thể xuất hiện ở đây đâu.

[Ngài ấy không hề bị nhấn chìm]

"?!!!"

WHO giật mình ôm đầu.

Lúc, lúc nãy là 1803?!!

Nhưng tại sao... không, vấn đề là 1803 đã phủ nhận việc ngài Việt Nam bị nhấn chìm bởi Tử giới kìa!

Vậy người trước mặt anh là thật?

Vietnam bị anh nhìn chằm chằm thì có chút khó chịu, nhanh chóng bắt lấy chiếc mặt nạ của bản thân rồi đeo lên mà lúc này China cũng đỡ WHO ngồi lên ghế cạnh hắn.

"Trước hết giải thích cho ta lí do tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây đã nào."

"À, cái đó thì là do khu họp thường niên của chúng ta bị đám Nhân giới ném bom nguyên tử rồi."

"......"

Không gian tĩnh lặng trôi qua, khuôn mặt của China dần tái mét hét lớn.

"Phu xe! Quay xe cho ta!!!!"

----------------


Bên này, tại sảnh phòng họp thường niên cũng chẳng khá khẩm hơn gì.


Mặc dù bình linh khí đã được kích hoạt nên mọi người đã không còn mệt mỏi như trước nhưng thời điểm này cũng không thể dùng sức mạnh tùy tiện được.

"Để tránh việc linh khí bị phân tán quá nhiều tại một nơi, mong mọi người hãy cẩn thận và trở về phòng của chính mình. Chúng tôi sẽ cho người tới bảo vệ mọi người nếu muốn."

UN cố gắng nói lớn.

Bình thường, y sẽ sử dụng sức mạnh để truyền đi âm thanh nhưng hiện tại linh khí khan hiếm nên dù muốn y cũng không dám làm.

America nhìn quanh phòng, đôi mày chau lại nhìn qua phía của nam nhân quen thuộc đang điềm tĩnh ngồi uống trà kia.

Đợi tất cả mọi người rời đi hết, chỉ còn lại bản thân và Russia cùng người kia, hắn mới chậm rãi tiến lại.

UN sau khi sắp xếp xong cho những người khác sẽ sớm quay trở về để nói chuyện với bọn họ về việc sử dụng đống linh khí ít ỏi này như nào thôi nên phải giải quyết nhanh.

"Cậu định giải thích thế nào về vụ này đây India?"

"Thật xin lỗi nhưng tôi không hiểu ý của ngài đây lắm."

India nở nụ cười nhẹ thường nhật hướng về phía hắn, đôi mắt màu xanh lục ươm đỏ khẽ hiện lên tia giảo hoạt không ai ngờ tới.

"Ngươi..."


"Đủ rồi USA."

Russia nhanh chóng bắt lấy cánh tay suýt nữa đã động thủ của hắn lại, sau khi chắc rằng hai bên không xảy ra xung đột nữa mới thôi.

"Dựa vào tiếng nổ khi nãy, tất cả chúng ta đều biết đó là tiếng của bom nguyên tử và cũng biết NK là người đã sử dụng cổng dịch chuyển toàn bộ chúng ta đi rồi nhưng thông thường người đầu tiên nhận ra nguy hiểm phải là anh chứ không phải NK hay ai khác mà đúng không?"

"Phải, thông thường sẽ là tôi."

India thở hắt ra một hơi khó chịu, cơ thể cũng có chút run lên không rõ.

"Tôi không biết tại sao nhưng sau khi tới đây, tôi luôn có cảm giác sức mạnh của mình bị ngăn trở bởi thứ vì đó giống như một bức tường lửa vậy. Sau đó mãi tới khi khả năng của NK phát triển ra và bao chùm toàn bộ nơi này tôi mới thoát khỏi nó."

Năng lực của India chính là Cảm nhận.

Cảm nhận bằng tất cả giác quan, sự giác ngộ và tín ngưỡng.

Nghe thì có vẻ yếu ớt nhưng năng lực này chính là một trong những nguyên do khiến cho lãnh thổ Ấn Độ bọn họ có thể khai sinh ra vô số thần đồng toán học đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận