Tứ Giới Lục Thần - Bốn Thế Giới - Sáu Vị Thần [countryhumans]

Bên trong phòng cấp cứu, nam nhân với nước da lam nhạt đang cố gắng mở cửa kho ẩn ra.

Vốn dĩ, trước kia anh sợ đám Nhân giới sẽ tiến vào đây và phá hủy bình linh khí nên mới sử dụng loại khóa mạnh thế này nhưng giờ nó cũng gây không ít rắc rối cho anh đây.

《WHO! WHO!

Nghe rõ trả lời!!》

Đột ngột, âm thanh từ bộ đàm bên túi áo của anh vang lên.

Là tiếng của UN.

"Boss, xin lỗi ngài nhưng tôi đang rất không ổn đây."

WHO khó khăn lên tiếng, với lấy bộ đàm bên trong túi áo.

《Hiện tại cậu đang ở đâu?!

Chúng tôi cần cậu khởi phát bình linh khí ngay lập tức》


"Haha... tôi cũng đang cố gắng làm điều đó đây nhưng tôi cần chút sự trợ giúp đấy."

Lời của anh vừa dứt, phía đầu dây bên kia liền im lặng, mãi sau mới có tiếng đáp lại.

《Tôi đã cử WIPO tới chỗ cậu

Đừng có chết đấy》

"Vâng, vâng, tôi biết mà. Tôi sẽ khômg chết sớm vậy đâu."

WHO chậm rãi cười nhẹ, nơi thái dương có chút cảm giác mát lạnh kì dị.

"WIPO đã tới rồi nè."

Vừa dứt lời, WHO liền ngắt bộ đàm rồi ném thẳng qua góc tường, mặc kệ khuôn mặt nhăn nhó của người kia.

Hưm, dù sao ta cũng chả muốn để ý tới cảm nhận của ngươi đâu WIPO.

Kẻ phản bội tráo trở.

"Ngươi muốn giết ta sao? Bằng thứ kim loại rẻ rách đó?"

"Ta không nghĩ một loại súng có thể giết một con voi trong một phát bắn có thể là rẻ rách đâu."

WIPO chậm rãi đàm thoại, những kí tự không rõ nghĩa bay lơ lửng quanh cơ thể gã như thể đang chứng minh lấy sự cường đại kia.

Những kí tự ấy chậm rãi tạo thành các dãy chữ, đi xuyên qua cánh cửa khóa bình linh khí.

Cứ như vậy, cánh cửa khóa liền chậm rãi mở ra.

"Ngươi có vẻ không mấy bất ngờ."

"Dĩ nhiên, với thực lực của ngươi thì ai chả biết ngươi có thể làm được điều ấy chứ. Chẳng qua họ không ngờ được ngươi sẽ phản bội lại bọn ta thôi."


"Phản bội? Nghe thật nực cười."

WIPO cười gằn, ánh mắt nhìn xuống WHO lại càng thêm vẻ giễu cợt.

"Xin lỗi nhé. Nhưng ngay từ khi bắt đầu, ta đã không phải cùng một guộc với các ngươi rồi."

Vì lí tưởng vĩ đại của chủ nhân, gã cho dù chết cũng sẵn sàng.

"Bình linh khí này ta sẽ mang tới Nhân giới như phân phó ban đầu. Còn về mạng sống của ngươi, vẫn theo phân phó ban đầu...."

Vừa nói, gã vừa tiến lại gần anh, khuôn mặt hiện lên vẻ dã man kinh tởm.

"Đừng lo, vì ngươi là nhân tài nên ta đương nhiên sẽ tận tâm đối xử với ngươi thật tốt."

"Cút!"

M* kiếp!

Là một người gần như dành cả đời chỉ để nghiên cứu về các căn bệnh cũng như chữa trị chúng, WHO khảng khái chính là loại người hiểu rõ nhất về tâm can con người.

Countryhumans thì sao chứ? Tổ chức liên kết thì là cái thá gì chứ? Dù sao từ đầu đến cuối cũng sở hữu thất tình lục dục như nhau thôi, đến cả thần phật cũng không tránh khỏi say tình cơ mà.

Thế nên anh luôn thoải mái tư vấn tâm lí cho mọi người nhưng ngoại trừ gã, ngoại trừ duy nhất một kẻ điên như World Intellectual Property Organization!!


Chỉ cần nhìn sơ qua, WHO hoàn toàn có thể nhận ra, dưới lớp kính dày kia của gã chính là một đôi mắt biết nói đang không ngừng bày tỏ tình yêu với anh.

Thứ tình yêu duy nhất anh cho rằng đó là một căn bệnh!

Một căn bệnh không cách nào chữa khỏi!!

Anh thật sự mệt mỏi với nó, với thứ tình yêu điên rồ này, cho dù anh đã cố gắng giữ lấy khoảng cách thì gã vẫn cứ tiếp tục sáp lại.

"Đừng lo, tôi nhất định sẽ đối xử với em thật tốt mà."

WIPO nhẹ nhàng ôm lấy anh vào lòng nhưng chính lúc này, một cảm giác tê dại liền lướt qua gáy cổ của gã.

WHO nhẹ nhàng đẩy gã ra, hơi thở của anh có chút mệt nhọc nhưng rất nhanh liền trầm ổn trở lại.

Gã nhìn lên WHO, đôi mắt không tin tưởng nổi muốn bắt lấy anh nhưng cơ thể gã lại không cách nào cử động nổi.

An thần, một liều vừa đủ để khiến ngươi chìm vào giấc ngủ say.

"Trước hết thì, cảm ơn ngươi vì đã mở khóa cửa kho giúp ta nhé. Ngủ ngon, tên phản bội."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận