Tứ Giới Lục Thần - Bốn Thế Giới - Sáu Vị Thần [countryhumans]

Japan ngồi đối diện với America trước bàn trà, chán nản thở dài một hơi.

"Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi. Ngài có thể buông tha cho tôi được chưa?"

"Chưa thể."

America lật lật mấy tờ công văn trước mặt, tiếp tục làm việc của mình.

Thông tin mà Japan đưa ra đủ nhiều, thậm chí là thừa nhưng vấn đề là nó quá nhiều điểm nghi vấn.

Hắn đã đấu với Việt Nam trong trận chiến tranh giành lãnh thổ thời gian trước, hiển nhiên có chút hiểu nhiều hơn những kẻ chỉ biết về y khi hòa bình như Japan.

"Kể lại từ đầu đi."

Âm thanh nhàn nhạt vang lên vọng vào tai của Japan khiến gã chán ghét.

Câu nói này của hắn đã được lặp lại hơn chục lần từ nãy tới giờ, nếu không phải hắn là cấp trên của gã thì chắc giờ đã bị gã đã điên tiết dùng kiếm xiên rồi.

Japan ôm mặt bất lực, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của chính mình.

Thôi được rồi, ai bảo hắn là cấp trên của gã chứ.

"Vậy chúng ta bắt đầu lại từ..."

"Ngươi đã từng hỏi JE và Nekomi về tên đó chưa?"


"......" F*ck!

Bảo người ta kể mà cuối cùng cũng ngắt lời!!

Thứ độc tài chết tiệt!!!!!!(ノ`Д´)ノ彡┻━┻

Cố gắng điều chỉnh hơi thở của bản thân lần nữa, Japan thật sự tức tới muốn lật bàn rồi.

"Tôi chưa hỏi."

America nhận được lời đáp, khẽ liếc lên liền thấy gã đang nắm chặt cạnh bàn của mình.

"Ngươi lật xong thì giúp ta làm đống công văn này luôn nhá."

"Dạ thôi ạ."

Trên đời này không có chuyện ai làm không công đâu thưa ngài.

Cạch!

Âm thanh mở cửa vang lên, một nam nhân da xanh chậm rãi bước vào.

"Ngài USA, tôi tới báo cáo tình hình thực nghiệm ở Tử giới, vùng lãnh thổ của ngài Việt Nam."

America nghe rõ, nhanh chóng ra hiệu cho nam nhân kia rời đi.

Hắn sẽ nghe trực tiếp chốc nữa sau.

"Ngươi có thể đi rồi."

"Ngài không muốn tôi nghe thấy thông tin đó?"

"Ừm."

Tiếng tặc lưỡi vang lên trong căn phòng, Japan đẩy mạnh ghế rồi rời đi.

Nếu biết kết quả thành ra vậy gã nhất định sẽ tự tay tìm tên khốn giả mạo kia rồi giết luôn.

Còn giờ thì hay rồi, America thay vì tìm tên đó lại đi chăm chú vào Tử giới, mọi người chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì mấy vụ thực nghiệm này.

"Chủ nhân, ngài xong rồi?"


"Ừm."

Japan vừa bước vào phòng làm việc thấy Nekomi đang ôm cứng lấy South Korea cũng chả buồn tức giận nữa.

Nói thật gã và JE cực kì ghét SK nhưng cô nhóc này lại yêu thích tới phát sợ.

Dù sao cũng là "công xưởng thần tượng" thế giới, không trách được.

(Những người lớn tuổi ở Nhật Bản đều không thích người Hàn, thậm chí là ghét nhưng giới trẻ Nhật Bản lại cực kì yêu thích những nhạc phẩm và idol Hàn:v)

"America gọi cậu tới đó có chuyện gì à?"

"Không hẳn, chỉ là hỏi về chuyện của tên khốn giả mạo kia thôi."

"Tại sao cậu lại nghĩ rằng kẻ đó là giả mạo?"

South Korea nghiêng đầu khó hiểu, tay còn khẽ đẩy Nekomi đang ôm eo mình ra.

Không có tiếng trả lời, có lẽ gã cũng đang bối rối.

Mặc dù gã đã đinh ninh rằng kẻ đó là giả mạo nhưng America lại luôn gật đầu, thậm chí là tin tưởng rằng Việt Nam đã trở lại.

À, còn có một việc nữa.

"JE, Nekomi, hai người nghĩ liệu tên đó có phải kẻ giả mạo không?"

Câu hỏi chầm chậm được thốt ra, kéo theo khuôn mặt có chút lúng túng của Nekomi, cô nhóc khẽ liếc qua JE như cầu cứu.

"Chủ nhân, có chuyện này trước hết tôi phải xin lỗi ngài nhưng... tôi không nghĩ rằng kẻ đó là giả mạo đâu."


Mỗi một người khi sinh ra đều sẽ có một linh hồn riêng biệt và mỗi linh hồn đó khi lớn lên sẽ lưu trữ một mùi hương đặc trưng.

Thứ đó được yêu quái bọn họ gọi bằng một cái tên...

《Linh vị》

Linh hồn của con người đối với yêu quái chính là một mỹ thực nên thuở sinh thời bọn chúng đã gọi nó như một loại thực phẩm linh hồn có được thông qua việc tước đoạt hồn phách khỏi những tử thần.

Vậy nên những yêu quái thông thường rất sợ chết, bởi vì khi chết đi những thần chết sẽ không buông tha cho bọn họ dễ dàng.

Mà người Bách Việt mặc dù có thể trạng khỏe khoắn cùng với mùi vị linh hồn đặc biệt, mùi thơm cũng rất thanh khiết nhưng khi ăn vào lại rất khó nuốt nên JE và Nekomi về tương đối rất ghét Việt Nam.

Thấy được, ngửi được nhưng lại không thể ăn, hiển nhiên là ai mà chẳng ghét.

Không ăn được nho nên chê nho xanh.

Đơn giản.

Nhưng chính vì sự đặc trưng khó quên đó nên ngay lúc nhìn thấy Vietnam tại khu rừng kia bọn họ đã ngay lập tức xác nhận.

Người này không thể là giả mạo!

"Mùi linh hồn của kẻ đó rất giống với mùi hoa gạo, mùi của Việt Nam. Chủ nhân, ngài biết rõ mà, không thể có sự trùng hợp nào như vậy được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận