Tứ Đại Ma Nữ và Tứ Đại Ác Ma
Mười năm trước...
Vào một puổi sáng đẹp trời. Nắng xen kẽ qua từng tán lá nhỏ,dịu dàng chiếu xuống mặt đất.
Nó lúc ấy chỉ là một cô nhóc sáu tuổi. Nó ngây ngô chạy nhảy trên ngọn núi gần nhà.
-Mi-chan! Em dám đi lên đây một mình à!
Hai cậu nhóc song sinh khoảng bảy tuổi đứng nhìn nó.
-A!!! Anh Kyo,anh Kan! Chào puổi sáng ạ!
Nó ngồi pệt xuống thảm cỏ. Ra hiệu cho Kyo và Kan tới ngồi chung.
-Anh sẽ mách pa em việc em lên đồi một mình nhé!-Kyo cười gian xảo
-Em hông sợ!
Nó lẽ lưỡi nhưng chợt khựng lại. Nó im lặng nhìn Kỹ Kan và Kyo. Chốc lát rồi lại lắc đầu.
-Này! Mặt anh dính gì à? Em nhìn ghê thế?-Kan thắc mắc
-Em hỏi chút? Hai anh á,ai là Kan ai là Kyo dạ? Em nhìn hoài mà hổng ra!
Nó thản nhiên trả lời. Nghe nó hỏi mà anh em Kyo nhà ta muốn té rật ra đất.
-Anh là Kyo đây này!
-Anh mới là Kan!
-E hèm! Ai pảo hai anh giống nhau quá làm gì! Hehe!
Nó nhe răng cười rồi đứng dậy chạy đi. Một puổi sáng ấm áp,pa con cùng dí nhau lon ton trên thảm cỏ.
Xoạt!!!
-Mi-chan cẩn thận!-Kan hét lên
Nó trược chân rơi xuống vách đá. Nhưng may là nó nắm được nhánh cây nên chưa rơi xuống hẳn. Kan và Kyo hốt hoảng chạy tới vách đá.
-Anh Kan! Giúp em với!-nó nói rồi òa khóc
-Em pình tĩnh đi! Đưa tay cho anh! Kyo,anh đi gọc pác Shino nhanh!
Kyo chạy đi với tốc độ nhanh như gió. Kan ở lại cố cúi xuống nắm lấy tay nó.
-Em sợ... hức... quá!!!
-Đừng sợ! Có anh ở đây! Giờ thì lên nào!
Kan đưa tay xuống. Nó nắm chặt lấy tay Kan,cố pám chân vào vách đá để trèo lên.
Xoạt...
Nó pước lên một phiến đá nhỏ để trèo lên. Nhưng không may nó lại trượt chân. Kan cũng mất đà mà rơi xuống luôn với nó.
Nó khóc thét lên,Kan ôm chặt nó vào lòng che chắn cho nó.
(còn nhỏ mà tình củm ghê nhờ! JunMin ta đây pái phục pé Kan! )
RẦM!!!!!
Nó và Kan rơi mạnh xuống vách đá.
Đôi mắt màu rêu từ từ hé ra. Nó ngạc nhiên vì ở dưới đây thật đẹp.
Có một căn nhà gỗ nhỏ,xung quanh là một vườn hoa đào và oải hương.
-Này! Em định đè lên người anh đến chết à?-Kan nhăn nhó
-A! em xin lỗi!hềhề! Mà anh không sao chứ?
Nó đứng dậy,quay lại nhìn Kan. Kan hệt như thiên thần đang ngồi trên đồng hoa oải hương. Nó nhìn Kan không chớp mắt.
Kan ngồi đó,cố gắng cử động cái chân trái của mình. Nhưng có lẽ không được. Cứ mỗi lần Kan cử động thì cái cảm giác đau lại hiện lên.
Kan đành ngồi luôn không đứng dậy. Gương mặt vẫn pình thản không để nó lo.
-HAI NGƯỜI KIA! ĐỊNH HÁI TRỘM HOA CỦA TA À!
Một cậu nhóc cũng pảy tuổi từ trên cây phóng xuống. Cậu có đôi mắt màu xanh xám đẹp lạnh lùng. Mái tóc tím lòa xòa nhìn cực cute.
-Ủa? Kan, là mày hả?
Cậu nhóc chạy lại pên cạnh Kan. Kan ngẩn mặt nhìn cậu nhóc ngạc nhiên.
-Jin sao mày ở đây? Anh mày đâu? Mà đây là đâu?
Kan nói lớn khiến Jin phải pịt tay lại. Rồi ra hiệu cho Kan đừng nói nữa.
-Ai vậy anh Kan?-nó đần mặt ra
-Pạn anh với Kyo!-Kan khẽ cười
-Anh tên Jin!-Jin nói với nó rồi quay sang Kan-Đây là chỗ pí mật của tao. Anh tao ngồi đằng kia kìa.
Jin nói rồi chỉ về phía một cây nhãn. Lại một cậu nhóc pảy tuổi,cậu có mái tóc hung đỏ hệt như anh em Kyo. Đôi mắt xám tro chăm chú vào quyển sách.
Cậu im lặng như một cái póng. Khiến Kan và nó không để ý.
-Anh hai! Lại đây có chút chuyện!
Nghe Jin gọi,cậu pỏ quyển sách xuống. Đi về phía Jin,nó và Kan.
-Min! Chào puổi sáng!-Kan vẫy tay
(giờ gọi típ là hắn đi! À! Mà hắn vs Jin cũq là ae sog sinh ấy!có điều là k giống nhau như ae Kyo vs Kan thôi!)
Hắn chẵng trả lời. Chăm chú đứng nhìn Kan. Khẽ lắc đầu.
-Chân mày pị gì à?
-hehe!-Kan cười trừ
-Cười gì! Tao thấy mày gãy xương là chắc rồi. Từ trên đó rơi xuống mà!-hắn thở dài
-Mày thấy hả?-Kan ngạc nhiên
-Ừh! Mà tao mới gọi Kyo! Nói nó pít!
-Ồhhhhh!!! Xử lí nhanh thiệt!-Jin,Kan và nó đồng thanh
-Không có gì ngạc nhiên hết! Jin, em với con nhóc đó đỡ Kan vào nhà đi!-hắn nói rồi quay lưng pỏ đi
-Anh hai!đi đâu vậy?-Jin kéo hắn lại
-Dẫn Kyo xuống! Nó không piết đường!
Hắn nói rồi pỏ đi một mạch.
Jin và nó đỡ Kan vào nhà một cách khó khăn.
Pên trong căn nhà gỗ nhỏ,tất cả đều rất đơn giản. Chỉ có một pộ pàn ghế và hai chiếc giường nhỏ. Đèn dầu được treo ở pốn gốc nhà.
Để Kan ngồi lên ghế. Jin chạy ra ngoài tìm vài thứ. Nó thì chạy lon ton đi hái hoa cho Kan.
(đúng là mấy đứa con nít ranh! Nhỏ mà khôn thí sợ!)
Kan ngồi trong nhà nhìn nó. Kan rất yêu nó,nó luôn khiến Kan cười những lúc puồn.
Kan ngẩn ngơ ngồi đó cười như thằng ngốc.
Jin từ pên ngoài pước vào nhìn.
~o0o~
tối Min viết tiếp! Giờ có hẹn r!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...