Tứ Đại Ma Nữ và Tứ Đại Ác Ma

Thế là một ngày học cũng kết thúc.Tiếng chuông reng lên,học viên từ lớp ùa ra như ong vỡ tổ.Chỉ có vài người vẫn thản nhiên mà chầm chậm pước.Đó là tụi nó và pọn hắn.
Pọn hắn đợi cho tụi nó về hết rồi mới về.
-Jin này!gia đình thằng Kyo hạnh phúc he-Kiwa nhìn xe của tụi nó đi khuất hỏi Jin
Dường như Kiwa không để ý thái độ của Jin.Jin khẽ liếc nhìn Kiwa,không nói gì mà pước đi.
Còn hắn thì nhìn Jin đi mà ánh mắt dịu puồn.
Hắn hiểu vì sao Jin như vậy.Từ nhỏ hắn và Jin lớn lên trong giàu sang phú quý.Ai cũng nghĩ anh em hắn sung sướng.
Nhưng đâu ai piết được ngoài cái vẻ lạnh lùng của Jin sâu thẳm trong tâm hồn đó là một khoảng trống rất lớn.Khoảng trống đó là do thiếu tình thương.Lúc nhỏ mẹ của hắn và Jin vì sinh ra anh em hắn nên mới mất.Cũng từ đó,gia đình pên mẹ anh em hắn xem anh em hắn như kẻ thù,chỉ có ba là luôn iu thương,lo lắng cho anh em hắn.
Để giờ đây trái tim Jin và hắn đã nhuốm đen pởi sự cô độc,lạnh lùng.Nhưng hắn khác Jin,hắn có thể giấu nó đi.
Hắn nhìn Jin,khẽ nhắm mắt,khi đôi mắt màu xám tro mở ra thì tất cả đã khác.

Mặt hắn không còn vui vẽ như lúc nãy nữa mà thay vào đó là vẻ lạnh như păng.
Thế rồi cả hai im lặng pước ra xe rồi phóng mất dạng.Để lại đó là Kiwa và Kaz nhìn nhau mà chẳng hiểu gì rồi cũng về luôn.
Gió nhẹ nhàng thổi,hoa anh đào rơi lác đác khắp nơi...
@.@ Tại piệt thự Watase...
Hắn và Jin pước vào.Trước cổng có 4 vệ sĩ mặt áo vest đen và 10 cô hầu gái cuối đầu chào.
-Thiếu gia đã về!!!!
Jin và hắn chẳng nói gì pước thẳng vào trong.
Ngoài trời lại mưa,từng giọt mưa lạnh nhưng chẳng lạnh lẽo và cô đơn như căn nhà này.
Trời cũng đã tối,Jin đang ngồi đó,nhấm nháp vị đắng của cafe.Khuôn mặt Jin lúc im lặng rất đẹp nhưng vẻ đẹp ấy lại man mác puồn.

-Jin!em uống cafe à?-hắn pước ra hỏi
Không nói gì,Jin chỉ khẽ gật đầu.Hắn ngồi pên cạnh Jin pật TV để căn nhà pớt lạnh lẽo hơn.
-Thằng nhóc này!sao em kiệm lời với anh quá vậy!-Hắn nói rồi lấy tay xoa xoa đầu Jin
-Pỏ cái tay xuống!Làm cứ như em với anh là Gay không pằng!-Jin liếc nhìn hắn rồi cười
Đây là lần đầu Jin cười với hắn suốt 10 năm.Hắn cũng cười rồi ngả người ra sofa.
""nếu lúc nào em cũng cười thì tốt...
Anh không thích em lạnh như vậy...""-suy nghĩ của hắn
Ngoài papa ra,người mà hắn iu thương nhất là Jin.
Hắn hiểuu Jin hơn ai hết,không phải về việc là anh trai của Jin nên hắn mới hiểu.
Hắn hiểu Jin vì hắn cũng như Jin,đang chịu đau khổ,sự ghẻ lạnh của gia đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận