Hắc, anh ta nghĩ đây là nhà anh ta? Thật không lễ phép! A Hổ nghĩ.
“Cố thiếu!” ĐOan Mộc Nam lạnh lùng lên tiếng, nghe không ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ đã biết từ lâu.
“Nam thiếu, đã lâu không gặp!” Cố Nguyên Thượng lộ ra vẻ tươi cười, nhìn thấy Đoan Mộc Nam không có gì kinh ngạc cũng không muốn nghĩ Đoan Mộc Nam này thật sự không phải người thường, sóng to gió lớn kiểu gì, anh vẫn ở đây lặng yên không tiếng động!“Cố thiếu?” Thanh Thanh hơi ngạc nhiên, sao anh ta có thể ở đây?“Thanh Thanh?” Người đàn ông trên ghế sô pha, nhìn thấy cô đứng bên cạnh Đoan Mộc Nam khẽ gọi một tiếng.
“Cố thiếu, sao anh lại ở đây?” Thanh Thanh lẩm bẩm hỏi! Ở trong mắt Thanh Thanh, hai anh em bọn họ luôn luôn xuất quỷ nhập thần, đột ngột xuất hiện trước mặt cô.
Cố Nguyên Thượng nhìn Thanh Thanh, cô mặc một chiếc áo sơ mi cổ điển đơn giản, kết hợp với một chiếc váy nhẹ nhàng làm nổi bật dáng người có lồi có lõm của cô, đôi chân thon dài trắng nõn như ẩn như hiện!Từ lần bị bắt cóc, anh ta và cô lâu như vậy chưa gặp lại, lần này gặp nhau, cô lại ở bên cạnh Đoan Mộc Nam, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn và hạnh phúc, đây là dáng vẻ anh ta chưa từng thấy khi cô bên cạnh anh ta!Giống như năm năm trước, anh ta say rượu nhìn thấy ĐOan Mộc Nam đen cô đi trước mặt anh ta, anh ta còn do dự có phải anh ta thích cô hay không, cho đến khi cứu cô thì anh ta lại đè nén tình cảm của mình, lừa gạt chính mình là anh ta chỉ coi cô là công cụ mà thôi, sau này thuộc hạ của anh ta muốn trừ khử cô, tổn thương cô, anh mới phát hiện mình gấp gáp như vậy, thậm chí liều lĩnh như vậy, quên hết thân phận của chính mình muốn đi cứu cô!Bây giờ, anh ta thấy cô dựa vào bên cạnh Đoan Mộc Nam, trái tim anh ta đau đớn không thể giải thích được …“Thanh Thanh, em không sao chứ?” Cố Nguyên Thượng nhìn chằm chằm vào Thanh Thanh, anh ta cũng không biết chính mình có bao nhiêu dịu dàng và tình cảm trong câu nói này.
Câu hỏi như vậy khiến cho Đoan Mộc Nam cảm thấy khó chịu vô cùng!Đặc biệt là ánh mắt anh ta đang nhìn chằm chằm vào Thanh Thanh, anh thực sự muốn đục khoét tròng mắt của anh ta ngay lập tức.
“Vợ tôi không khỏi hoài niệm tới Cố thiếu!” Đoan Mộc Nam chậm rãi nói.
A Hổ nheo mắt!Vội vàng dẫn Đoan Mộc Nam ngồi lên ghế sô pha bên cạnh Cố Nguyên Thượng!“Không biết Cố Thiếu tại sao lại đột nhiên tới chơi? Sao không nói trước một tiếng?”ĐOan Mộc Nam nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, kéo Thanh Thanh lên đùi, ôm eo cô!Giống như việc tuyên bố với anh ta rằng đây là người phụ nữ của anh, vậy nên đừng suy nghĩ ý đồ xấu xa gì!Thanh Thanh nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người, mà cô đang ngồi trên đùi anh như vậy có chút xấu hổ và mất tự nhiên, nhưng cô cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ trên người Đoan Mộc Nam tản ra, nên ngoan ngoãn ngồi yên!Cô nhìn thấy Đoan Mộc Nam đối với Cố Nguyên Thượng giống như sư tử đang tranh giành đồ ăn với đối thủ!Cô nhìn thấy Tiểu Niên đứng cúi đầu cách mình không xa, thấy cô ấy nở nụ cười với cô, sau đó lại sợ hãi cúi đầu.
Cố Nguyên Thượng nhìn thấy Đoan Mộc Nam đang ung dung nắm tay Thanh Thanh một cách tự tin như vậy, nét mặt thì cao ngạo, khiến anh ta cảm thấy có một chút thất bại.
Anh ta hừ lại một tiếng, hôm nay anh ta đến chính là muốn xé bỏ mặt nạ kiêu ngạo kia của anh, để xem còn ngụy trang được đến khi nào!“Cho cậu một niềm vui bất ngờ, được không?” Vẻ mặt Cố Nguyên Thượng âm trầm, âm thanh có chút ma mị, nói là bất ngờ nhưng đúng hơn là kinh hãi!“Cố thiếu tới mà Dịch Tuấn cũng không nói với tôi sớm một chút?” Đoan Mộc Nam liếc mắt nhìn Dịch Tuấn hỏi.
“Anh, em … em còn chưa kịp! Em còn tưởng rằng anh trở về … em còn ra nghênh đón một chuyến!”Dịch Tuấn không biết giải thích thế nào, sáng sớm anh ta còn gọi điện cho Đoan Mộc Nam hỏi lúc nào đến, anh ta vội vàng dậy sớm để nghênh đón, nhưng không ngờ là Cố Nguyên Thượng!Cố Nguyên Thượng không chỉ đến một mình mà còn mang theo một đám người!Nhìn những cao thủ mà hắn ta mang đến, Dịch Tuấn biết rằng lần này anh ta thật quá thất trách rồi!Điều làm anh ta không ngờ nữa là hắn còn tặng cho anh ta một món quà, món quà kia đúng là kinh người, anh ta còn không dám nói cho Đoan Mộc Nam.
Hiện tại sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi, còn khó nhìn hơn ăn mướp đắng.
“John, dâng trà!” Đoan Mộc Nam quát to một tiếng.
Anh nhìn sắc mặt xám xịt của John thì ra lệnh một tiếng! John dường như bừng tỉnh sau một nỗi sợ hãi khủng khiếp vội vàng đáp lại và lui ra ngoài, đồng thời mang theo mấy người giúp việc đi cùng.
“Trà thì không cần, tôi đến đây để lấy một món đồ!” Cố Nguyên Thượng nở một nụ cười âm trầm.
“Ồ? Không biết Cố thiếu muốn lấy đồ gì?” Đoan Mộc Nam nghe thấy hắn nói lời này, trong lòng không khỏi hồi hộp một chút, chẳng lẽ hắn đã sớm biết năm năm qua anh ở ẩn như vậy là vì cái gì?“Haha, chính là thành quả năm năm qua của cậu!” Khi câu này nói ra, trong lòng Minh Dịch và Vân Lôi đều run lên, hắn ta có biết kế hoạch ngầm này không?Đoan Mộc Nam hít vào một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới hắn ta biết sớm như vậy.
Thứ hắn ta muốn chính là bằng chứng mà anh và anh em của anh đã thu thập được trong năm năm qua, không quản ngại hi sinh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...