La Thành khẽ thưa dạ, cười làm lành nói:
- Tôi nhất định sẽ chuyển lời của ngài. Tôi chỉ làm ăn nhỏ lẻ, ngài đừng tức giận với tôi làm gì.
Không ai còn chú ý tới Tôn Đăng Khoa nữa. Người này tức giận vì không được ai nhìn tới, cũng cầm một chiếc gạt tàn thuốc lá, nện phịch xuống đất. Sau khi hấp dẫn ánh mắt mọi người, Tôn Đăng Khoa hơi vỗ tay, đang định nói một câu hoành tráng thì bị một ánh mắt âm độc của Dương Phàm nhìn lại, trong lòng y run lên mạnh mẽ, lời định nói ra khi tới miệng lại chuyển thành một câu không mặn không nhạt:
- Ném đồ thì ai mà chẳng biết?
Nhận thấy mình bị một ánh mắt của Dương Phàm hù dọa, Tôn Đăng Khoa càng cảm thấy mất mặt. Trời đất bao la, thể diện vẫn là lớn nhất. Tôn Đăng Khoa cảm thấy dù mình không có tiền đồ cũng không thể để mất mặt Tôn gia.
- Là tôi coi trọng Tần tiểu thư, có chuyện gì cứ nhắm vào tôi đây này.
Tôn Đăng Khoa quả nhiên trúng kế của La Thành, còn tưởng rằng nguyên nhân chủ yếu là vì tranh đàn bà, cũng không biết được nguyên nhân chủ yếu là vì Trần Xương Khoa và La Thành đào hố cho Dương Phàm nhảy vào. Tôn Đăng Khoa chỉ cảm thấy mấy người La Thành khá tử tế, đã giúp mình tán gái, ngay cả người mạnh mẽ như vậy cũng dám đắc tội.
Có gan xuất đầu, Tôn Đăng Khoa tự nhiên cảm giác khá lên rất nhiều, tự nhận là mình cũng không kém, tốt xấu gì ông nội mình cũng đang ngồi trên vị trí phó quốc. Lửa giận ngập trời của Dương Phàm đang không biết giải phóng ở đâu, kết quả là Tôn Đăng Khoa tự đưa tới cửa.
La Thành phát hiện Tôn Đăng Khoa trúng kế, trong lòng âm thầm vui vẻ, trên mặt cười nói:
- Nhị vị đại gia, đều nể mặt tôi một chút, đừng tức giận.
Chút tiểu xảo ấy của La Thành, đương nhiên Dương Phàm chỉ nhìn chút là thấy ngay, cũng hiểu được La Thành đang thay đổi cách thức để khuyên mình: vẫn còn lăn lộn lâu dài trong nhà nước, đừng vì một người đàn bà mà xảy ra mâu thuẫn không cần thiết.
Không thể không nói thủ pháp khuyên nhủ này của La Thành rất cao minh, nhưng La Thành thật sự không biết thái độ của Dương Phàm đối với phụ nữ. Trong mắt La Thành và Trần Xương Khoa, có lẽ Tần Hinh chỉ là một con hát, chơi chút là xong, nhưng trong tâm Dương Phàm, bất cứ người phụ nữ nào, nhất là người phụ nữ như Tần Hinh, chỗ dựa duy nhất có lẽ chính là đàn ông. Nếu ngay cả mình là chỗ dựa duy nhất cũng không để ý tới cô nữa, vậy có khác gì trời sụp đâu? Lặng lẽ gìn giữ cho người đàn ông đó từ trước tới giờ có ý nghĩa gì?
Từ trước tới giờ, chỉ cần người phụ nữ không có lỗi với mình, Dương Phàm sẽ không bao giờ coi thường vứt bỏ. Điểm này khác hẳn với những người đã lăn lộn lâu năm trong vòng giải trí như La Thành và Trần Xương Khoa. Mặc kệ xuất phát điểm ban đầu của Tần Hinh là mục đích gì, nhưng sau khi đi theo Dương Phàm, Tần Hinh vẫn rất giữ bổn phận, không hề đòi hỏi này nọ như những người đàn bà khác.
Mặc dù đã sắp tới mức bùng nổ lửa giận nhưng Dương Phàm vẫn rất kiềm chế cảm xúc của mình. Hắn chậm rãi cầm lấy bật lửa, thu hồi thuốc lá, đứng lên kéo tay Tần Hinh nói:
- Chúng ta đi.
Thái độ này không thể nghi ngờ chính là không thèm ở lại vô nghĩa với mấy kẻ ở đây nữa, đồng thời đây cũng là một sự bất đắc dĩ. Dù sao cũng dính cả Trần Xương Khoa trong chuyện này, Dương Phàm cũng không thể làm căng quá. Nể mặt Trần Xương Khoa, Dương Phàm quyết định xóa bỏ như vậy. Bạn đang đọc truyện được tại
Nhưng, người khác không nghĩ như vậy! Thằng nhóc ăn nói khó nghe lúc trước lại nghĩ rằng Dương Phàm chịu thua, đứng bên cạnh Tôn Đăng Khoa đắc ý dào dạt nói:
- Thằng ranh, không có bản lãnh thật sự thì đừng ăn to nói lớn như vậy. Tôn ca mới chỉ nảy sinh chút ý nghĩ đã sợ sao? Muốn chuồn à?
Lần này, xem như điểm hỏa vào cơn giận của Dương Phàm. Toàn bộ cơn giận trong lòng Dương Phàm lập tức bộc phát. Trước mặt bảy, tám người, Dương Phàm mặt mũi tái xanh, cầm lấy một chiếc ghế dựa, ném thẳng vào thằng ranh đó trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Cũng may thằng ranh đó né tránh rất nhanh, chiếc ghế dựa rơi xuống đất cái rầm.
Không đánh trúng người, Dương Phàm tự nhiên không cam lòng, cầm lấy ấm trà trên bàn ném tiếp. Thằng ranh đó ôm đầu trốn sau lưng Tôn Đăng Khoa. Tôn Đăng Khoa vừa thấy Dương Phàm dám đánh người mình mang tới, lập tức nổi giận, nhảy dựng lên lớn tiếng hô:
- Động thủ, dạy dỗ cho thằng ranh này.
- Dừng tay!
Lúc này, một thanh âm uy nghiêm truyền đến. Tất cả mọi người đều dừng lại, dõi mắt ra nhìn. Người xuất hiện ở cửa là Trần Xương Khoa. Phát hiện thấy cục diện hơi không khống chế được, Trần Xương Khoa cũng không thể nấp mãi được.
- Lão Tứ, sao phải thế? Chẳng phải chỉ là…
Trần Xương Khoa hơi nén giận cười nói. Một ánh mắt như hàn băng của Dương Phàm lập tức khiến Trần Xương Khoa câm miệng.
Tiếp theo Dương Phàm làm một việc mà tất cả mọi người đều không thể ngờ tới, chậm rãi đi tới trước mặt Trần Xương Khoa, hung hăng nện một quyền vào bụng y. Trần Xương Khoa kêu thảm một tiếng, hai tay ôm bụng ngồi xổm xuống đất. Dương Phàm nhẹ nhàng vỗ tay, thản nhiên nói:
- Về sau đừng có xảy ra loại chuyện thế này nữa. Đừng nói tôi không nể tình người nhà.
Không chỉ Trần Xương Khoa không ngờ bị đánh mà ngay cả Tôn Đăng Khoa cũng trở nên thành thật, trên mặt hiện ra một tia bối rối. Tôn Đăng Khoa dù hoành tráng cũng không cho rằng Trần gia không bằng Tôn gia. Chọc phải một kẻ mà ngay cả Trần Xương Khoa bị đánh cũng không dám hó hé, đây còn là phiền toái nhỏ sao? Xem ra Dương Phàm rất quen thuộc với Trần Xương Khoa, người ta đánh một quyền liền quên đi. Còn mình không quen Dương Phàm, sau này tính sổ chẳng lẽ còn ít chuyện sao? Bên ngoài càn quấy thế nào không sợ, chỉ sợ gây ra phiền toái lớn trong nhà, đây chẳng phải là chuyện gì sáng suốt cả.
- Lão Tứ, chú cũng quá ác độc đó.
Trần Xương Khoa không hề có ý tức giận, chậm rãi bám vào bàn đứng dậy. Trần Xương Khoa không tức giận, nhưng thật ra một cô gái trẻ đi theo phía sau lại tức giận, tiến lên giơ tay đẩy Dương Phàm nói:
- Sao anh lại đánh người? … Ơ, Tần tỷ cũng ở đây à!
Dương Phàm và Trần Xương Khoa đồng thời đưa tới ánh mắt âm lãnh, khiến cô gái trẻ này vừa giơ tay ra đã rút về. Cũng may cô ta phản ứng khá nhanh, vừa thấy Tần Hinh liền vội vàng đổi giọng. Lời đồn Tần Hinh có người bao không phải mới chỉ truyền đi một, hai ngày. Cô bé này cũng biết chuyện Tôn đại thiếu gia coi trọng Tần Hinh. Lần này Trần Xương Khoa mượn Tần Hinh tới để làm việc, cô ta cũng không coi chuyện của Tần Hinh là gì. Vừa rồi cô chỉ muốn thể hiện một chút, kết quả phát hiện Trần Xương Khoa dường như không hề có ý tứ so đo với Dương Phàm, lập tức hiểu được rằng người đàn ông đứng sau lưng Tần Hinh trong lời đồn đang ở trước mặt mình, cho nên cô bé này sáng suốt lựa chọn lấy lòng Tần Hinh.
- Quản lý đàn bà của anh cho tốt.
Dương Phàm lạnh lùng bỏ lại một câu, quay đầu lại gật đầu với Tần Hinh. Ngày thường Tần Hinh vốn cao không thể với tới đối với mọi người, giờ phút này ngoan ngoãn cầm lấy áo khoác của Dương Phàm trên giá, lặng lẽ đi theo Dương Phàm chuẩn bị rời khỏi.
Thằng ranh nhảy ra nói chuyện vừa rồi run lẩy bẩy, đứng không vững, vừa lúc Dương Phàm quét ánh mắt tới. Thằng ranh đó lập tức thông minh liên tục tự vả vào miệng mình, nói:
- Ngậm cái mồm lại này!
Thằng ranh này vừa nhìn là biết thuộc loại chuyên đi theo bợ đỡ cho kẻ mạnh, mồm miệng đỡ tay chân, động tác đổi hướng gió cũng cực nhanh. Động tác tự vả vào mồm mình không thể nói là không nặng nhưng Dương Phàm vẫn thản nhiên như không thấy. Kỳ thật, trong lòng Dương Phàm cảm thấy đè ép bọn người kia như vậy là được rồi.
- Chuyện tối nay, nếu sau này nghe thấy bên ngoài nói ra một chữ, tôi sẽ cho cả nhà các người biết cảm giác không có một ngày bình yên.
Dương Phàm nói rất bình tĩnh, làm cho người ta cảm giác giống như đang đứng một mình trong căn nhà xưởng trống trải, ngẫu nhiên gặp phải một trận gió lạnh thổi qua làm nổi da gà.
Tần Hinh nghe xong cảm thấy trong lòng nóng lên, ánh mắt bất giác mờ đi, khẩn trương quay đầu dụi dụi. Trần Xương Khoa nghe xong cau màu lại, thầm thở dài lắc đầu. Nhìn từ góc độ của Trần Xương Khoa, Dương Phàm ra sức xuất đầu vì Tần Hinh như vậy, thật sự không phải cử chỉ sáng suốt.
Ra khỏi hội sở, một trận lạnh gió thổi tới khiến Dương Phàm rùng mình. Hắn quay đầu lại nhìn Tần Hinh vẫn lặng lẽ đi theo, mỉm cười ngây ngô nhìn mình. Dương Phàm đứng lại cười hỏi:
- Làm sao vậy? Vui quá à?
Tần Hinh hơi hơi lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói:
- Em cao hứng!
Trong lòng Dương Phàm có thể lý giải tâm tình của Tần Hinh lúc này, nhưng nói ra thì không còn ý nghĩa gì nữa. Phía trước đột nhiên chợt lóe lên, một người giơ cameras đột nhiên nhảy ra, Dương Phàm không ngờ sẽ phát sinh chuyện thế này. Tần Hinh sắc mặt hơi đổi. Lúc này chợt xuất hiện một cảnh tượng kịch tính: hai người ăn mặc âu phục màu đen đột nhiên từ một góc nhảy ra, một trái một phải tóm lấy kẻ cầm máy ảnh kia. Chỉ một chốc đã đoạt lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số, thuần thục tìm tới chiếc ảnh mới chụp. Một người mặc âu phục màu đen cầm lấy máy ảnh đưa đến trước mặt Dương Phàm, cúi đầu khom lưng nói:
- Ngài nhìn một cái, tôi sẽ xóa cái này. Còn thằng nhãi kia, ngài xem xử lý thế nào ạ? Muốn bẻ một chân hay mấy ngón tay nó? Ngài chỉ cần nói một câu.
Rất rõ ràng đây là một kẻ săn ảnh. Hai người này khẳng định là vệ sĩ của hội sở. Dương Phàm quay đầu lại theo bản năng, quả nhiên La Thành cười ha hả đi đến trước mặt đến, thấp giọng giải thích:
- Nơi này thường xuyên có bằng hữu trong vòng giải trí đến chơi, cho nên tôi phòng bị nghiêm mật một chút, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...