Ván cờ bắt đầu, Trần Chính Hòa được quân đen nên đi trước, đi chưa được mười mấy nước, Trần Chính Hòa liền chủ động đổi sang phong cách trầm ổn như trong sách, chủ động khơi mào trận chiến. biến hoá này làm cho Dương Phàm cảm thấy rất ngạc nhiên, hắn có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Trần Chính Hòa, thu hồi tâm trạng chú ý đến cục diện bàn cờ. Dương Phàm vừa tỉnh táo lại liền phát hiện một vấn đề, vừa nãy có một nước cờ hạ xuống vị trí khá thuận tay, sau đó bị Trần Chính Hòa nắm chặt không tha, mạnh mẽ cắt ngang thế trận.
- Con không tập trung tinh thần rồi đó.
Trần Chính Hòa cười nói, nhẹ nhàng bưng chén trà lên, từ từ nhấp một ngụm ra vẻ tình hình của mình rất tốt.
Dương Phàm gặp khó khăn liền khơi dậy ý chí chiến đấu, sau một phen cẩn thận tính toán, hắn quyết định buông tha mấy quân bị cắt ngang.
Bốp, đặt mạnh một quân cờ xuống, trong mắt Dương Phàm bốc lên ngọn lửa chiến đấu mạnh mẽ. Phản ứng này rơi vào trong mắt Trần Chính Hòa, lão không khỏi mỉm cười có chút đắc ý. Cái chết của Chu Minh Đạo làm cho Dương Phàm bị đả kích không nhỏ. Thêm cả bố trí của Trần lão gia tử làm cho Dương Phàm lưu lại, không muốn cho Dương Phàm bị cuốn vào cuộc tranh đấu. Điều này làm tâm trạng của Dương Phàm bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Mặc dù Dương Phàm biểu hiện thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trên thực tế đã khá sa sút. Trần Chính Hòa thấy rõ nên khá lo lắng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hành động này của Trần lão gia tử là gì, Trần Chính Hòa không muốn suy nghĩ. nguyên nhân trong đó dựa theo ý của lão gia tử nói là làm cho Dương Phàm tự mình suy nghĩ, nói thẳng ra là không có ý nói ra. Trần Chính Hòa muốn làm là thông qua một biện pháp làm đó làm cho Dương Phàm phát tiết buồn bực trong lòng. Bây giờ xem ra bàn cờ này có hiệu quả rồi.
Trần Chính Hòa đánh cờ hiển nhiên không cao như Dương Phàm, vì ăn vài quân chết kết quả bị Dương Phàm liên tục đánh cho, chỉ vài nước đã hình thành thế công mãnh liệt. Sau một hồi tranh đấu, Trần Chính Hòa đúng là than thở nhìn bàn cờ trước mặt, thực ra Trần Chính Hòa đang không ngừng lén quan sát phản ứng của Dương Phàm. Trần Chính Hòa phát hiện vẻ mặt của Dương Phàm đã làm mình hài lòng, đã giống như trước kia, bình tĩnh và tự tin. Trần Chính Hòa cầm một nắm quân vứt nhẹ lên bàn, rồi vung tay nói:
- Bố thua.
Trên thực tế ván cờ này chưa đánh đến cuối, nhưng mục đích của Trần Chính Hòa đã đạt được, tự nhiên không việc gì phải chịu tôi. Đánh cờ với Dương Phàm, ở tình huống có ưu thế còn có thể đánh, tình huống xấu đúng là không thể chiến đấu được, đánh tiếp chỉ là tự chịu tội.
Dương Phàm lặng lẽ thu dọn quân cờ, sau khi thu xong mới bình tĩnh nói:
- Con định ngày mai đến Chu gia, bắt đầu sửa lại ghi chép của lão gia tử, sau đó mang về thành phố Uyển Lăng ở một tháng, bình tĩnh sửa lại tác phẩm cuối cùng của lão gia tử, coi như là hoàn thành di nguyện của người.
- Di thư của Chu lão sau này có thời gian thì sửa lại cũng được. nếu phải quay về Uyển Lăng, không bằng nhân cơ hội tìm và sửa lại sách của ông ngoại con đi. Mẹ con nhiều lần nhắc đến rồi, nói muốn về sửa nhưng không có thời gian.
Dương Phàm gật đầu đứng lên chào rồi xuống lầu, vừa lúc Dương Lệ Ảnh bưng trà đi vào. Dương Lệ Ảnh thấy tâm trạng Dương Phàm có vẻ tốt hơn liền cười nói:
- Đừng đi vội con, người một nhà ngồi nói chuyện với nhau một lúc, mẹ đi gọi Tư Tề lên đây.
Đề nghị này của Dương Lệ Ảnh, Dương Phàm một lần nữa không thể từ chối, bình thường cũng không có nhiều thời gian chơi với người nhà mà. Dương Phàm ngồi xuống ghế không lâu sau Dương Lệ Ảnh và Trương Tư Tề ôm hai đứa bé đi lên. Sau một phen trêu chọc hai đứa bé, người một nhà hiếm khi vui vẻ với nhau như vậy.
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau Dương Phàm gọi điện đến xin nghỉ phép với Đảng ủy Khu tự trị, quá trình rất thuận lợi. Sau khi xử lý xong, Dương Phàm ra khỏi nhà đi đến Chu gia. Chu gia không còn Chu Minh Đạo nữa, điều này làm cho trong mắt Dương Phàm lại lộ ra vẻ thương tâm.
Vợ chồng Chu Quý Bình không có ở nhà, chỉ có một mình Chu Dĩnh ngồi trong phòng khách. Bảo mẫu mở cửa cho Dương Phàm đi vào, trên khuôn mặt tái nhợt của Chu Dĩnh mới có chút nụ cười. Lớn như thế này, Chu Dĩnh ở bên Chu Minh Đạo còn nhiều hơn thời gian sống bên bố mẹ. Tình cảm giữa hai ông cháu rất sâu, Chu Minh Đạo qua đời là đả kích rất lớn đối với Chu Dĩnh.
Giờ phút này gặp nhau, hai người tuy cười nhưng khá miễn cưỡng. Trên mặt Chu Dĩnh lộ ra vẻ nũng nịu của một cô gái, nhỏ giọng nói:
- Anh đừng cười, cười còn khó coi hơn cả khóc.
Dương Phàm thu hồi vẻ tươi cười đi lên nhẹ nhàng nắm tay Chu Dĩnh, cố gắng thông qua động tác này, truyền lực lượng của mình để nhắn nhủ cho Chu Dĩnh:
- Có thể cười nhiều là tốt, khó coi cũng phải cười mà.
Chu Dĩnh bị nói xong muốn cười lại không cười nổi, trừng mắt nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Đáng ghét, biết rõ trong lòng người ta khó chịu. Không nói cái này, đi theo em vào phòng làm việc, các thứ đã dọn xong, không thiếu gì cả.
Văn bản và bản thảo mà Chu Minh Đạo để lại để đầy hai rương, được đặt ở giữa phòng. Dương Phàm ngồi xổm xuống mở ra, lấy một bản ra xem. Bản thảo là viết tay, vừa nhìn đã nhận ra là chữ viết của Chu Minh Đạo, mà không phải bản thảo ra lệnh cho người khác viết. Thấy bản thảo này, Dương Phàm mơ hồ thấy Chu Minh Đạo đeo kính lão viết bút như bay dưới ánh đèn. Tinh lực cả đời Chu Minh Đạo đều đặt vào khoa học. Dương Phàm đi theo Chu Minh Đạo mấy năm khá đặc biệt, khi đó Chu Minh Đạo dành nhiều tinh lực để dạy bảo Dương Phàm.
Mang đồ lên xe, Chu Dĩnh đứng ở cửa nhỏ giọng nói:
- Anh sẽ đi sao?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Anh sẽ ở Viện khoa học xã hội Bắc Kinh chủ trì công tác. Thầy lưu lại một ít công trình nghiên cứu, có lẽ không yên tâm giao cho người khác. Ý lão gia tử nhà anh coi như an ủi cho ông bạn già một chút.
- Gần đây anh có tính toán gì không?
Chu Dĩnh hỏi tiếp. Dương Phàm nói ra suy nghĩ của mình. Chu Dĩnh nghe xong gật đầu nói:
- Em cũng định ở nhà, không đi nữa.
Chuyển xong các thứ ra xe, Dương Phàm ngồi nói chuyện với Chu Dĩnh một lát. Chu Dĩnh đột nhiên thở dài một tiếng mà nói:
- Lại sắp hết năm rồi.
Những lời này là nhắc nhở Dương Phàm, năm cũ sẽ qua, mấy ngày này bận quá bận nên đầu óc quay cuồng, Dương Phàm quên cái này mất rồi.
- Mùa xuân năm này em cùng anh về Uyển Lăng đi, dù sao anh cũng đang trong kỳ nghỉ.
Suy nghĩ này là đột nhiên hiện ra, sau khi Dương Phàm nói ra, Chu Dĩnh ngẩn ra một chút, mở to hai mắt cẩn thận nhìn Dương Phàm một phen, nhỏ giọng nói:
- Tốt quá, cùng đến Uyển Lăng, coi như thư giãn.
Nói xong Chu Dĩnh nhoẻn miệng cười làm cho căn phòng đang âm u đã sáng lên.
Mùa đông có ánh nắng thì rất thoải mái. Khi đi ra sân bay, Chu Tử Dương đã sớm chờ ở đó liền vươn hai tay ra đi tới rồi nói:
- Chào mừng về nhà.
Chu Tử Dương cười rất chân thành, hai người ôm chặt lấy nhau, Dương Phàm nhìn Chu Tử Dương một chút thấy người béo hơn, thở dài một tiếng rồi nói:
- Xem ra cuộc sống của anh khá tự tại, xem anh kìa, béo lên rồi đó.
Trên mặt Chu Tử Dương lộ ra vẻ uể oải, cười hắc hắc rồi nói:
- Không có biện pháp, sau năm 35 tuổi, thịt trên người liền mắt khống chế. Lúc trước dáng người tiêu chuẩn, bây giờ đã tăng lên nhiều.
Vừa nói Chu Tử Dương nhìn một chút hai người Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đứng sau lưng Dương Phàm, không khỏi cười nói:
- Xấu hổ quá, chậm trễ hai cô em dâu.
Chu Dĩnh và Trương Tư Tề lại không hề xấu hổ giống như im lặng thừa nhận cách gọi này, cười cười đi lên bắt tay Chu Tử Dương.
Lúc này Tề Quốc Viễn lảo đảo chạy tới, thấy Dương Phàm liền nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, đến chậm. Đỗ xe quá phiền phức, sân bay này quản lý quá kém.
Dương Phàm cười cười bắt tay Tề Quốc Viễn rồi nói:
- Đừng khách khí, bạn cũ lâu ngày rồi mà.
Một hàng đi đến bãi đỗ xe, theo yêu cầu của Dương Phàm, một chiếc xe tư nhân đã được chuẩn bị. Đám người Dương Phàm lên xe, Chu Tử Dương cười khổ nói:
- Sao không ở lại tỉnh thành một đêm? Đi liên tục như vậy sẽ mệt đó.
Dương Phàm biết bọn họ muốn hết tấm lòng địa chủ, không khỏi cười nói:
- Không cần, đầu tiên về thu xếp đã. Tôi ở đây một tháng, còn sợ không có cơ hội tụ tập sao.
Chu Tử Dương cười ha hả mà nói:
- Như vậy không miễn cưỡng nữa, mau lên đường thôi.
Biệt thự Thành Tây đã có nhiều năm không ai ở, chẳng qua Lưu Thiết vẫn thường xuyên phái người đến đây quét dọn. Năm đó Dương Phàm rời đi, biệt thự này không bán. Dương Phàm giữ lại để ngày nào đó về thì vào đây ở.
Một lần nữa khi đứng trước cửa biệt thự, ánh mắt Dương Phàm có chút mệt mỏi, nhìn sân được quét dọn sạch sẽ. Hai cây mai lúc trước Dương Phàm trồng bây giờ đã cao quá đầu, hoa ở trong mùa đông thật chói mắt. Trương Tư Tề thấy hoa mai không nhịn được cười mà nói:
- Hì hì, hoa mai nở.
Dương Phàm thản nhiên quay đầu lại nhìn hai người phụ nữ một chút rồi nói:
- Vô ý tranh xuân
Chu Dĩnh ở bên cạnh cười nói.
- Em thấy không yên bình được đâu.
Dương Phàm sửng sốt một chút, sau đó nhìn theo ánh mắt của Chu Dĩnh ra phía xa xa, một đội xe đang chạy đến, sợ là có bảy tám chiếc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...