Đúng là bởi vì Trần Chính Hòa nhìn thấu ý đồ của Triệu Việt, lúc này mới có cách làm khiến cho Khương gia khẽ cúi đầu ngậm bồ hòn làm ngọt. Đương nhiên còn có một ý khác, Khương gia bây giờ đang rất bận, đó chính là đấu với đám tài phiệt Sơn Tây. Loại chuyện tốt này, Trần Chính Hòa tự nhiên là rất vui mừng, đồng thời coi như là phối hợp với cấp trên về chiến lược toàn cục. Một kích thành công, đây là suy nghĩ của Trần Chính Hòa. Mặc dù Trần Chính Hòa không rõ ràng lắm Dương Phàm có thể nhìn thấy rõ toàn bộ hay không, nhưng Trần Chính Hòa hy vọng Dương Phàm thấy rõ hoàn toàn nên mới đồng ý ở lại Bắc Kinh.
Dương Phàm đáp ứng dứt khoát như vậy, Trần Chính Hòa tự nhiên hiểu rõ thành phố Hải Tân đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay Dương Phàm, cho nên mới cười cười tự hào.
Sau khi xuống lầu, Trương Tư Tề mặt đầy lo lắng đi lên ôm tay Dương Phàm, dịu dàng ngẩng đầu cười cười nhìn Dương Phàm mà nói:
- Không có việc gì chứ anh? Em cảm thấy bố sẽ không giận anh mà. - .
Dương Phàm lắc đầu hỏi lại một câu:
- Con đâu?
- Mẹ mang vào trong phòng ngủ, vừa nãy con còn ngồi đó, thật đáng yêu.
Trương Tư Tề nghĩ đến hai đứa bé thật đáng yêu không khỏi mỉm cười, trên mặt lộ ra sự dịu dàng.
- Đi chơi với con thôi.
Hai vợ chồng vào phòng ngủ, chỉ thấy hai đứa bé đang ngồi trên giường, Dương Lệ Ảnh và bảo mẫu đang trông chừng. Chơi với con, Dương Phàm lập tức gia nhập vào trong đó. Nhìn hai đứa bé mũm mĩm và trắng nõn, trong lòng hắn rất yêu thích.
Đáng tiếc hai đứa bé chơi không được bao lâu đã đòi Trương Tư Tề. Trước mặt Dương Phàm, Trương Tư Tề còn có chút xấu hổ, đầu tiên ôm con trai xoay người cho bú. Bé gái không được cho ăn tự nhiên không chịu, khóc rống lên làm loạn. Cũng may bảo mẫu kịp thời ôm nó, cởi áo rồi xoay người sang bên cho bú. Bé được cho ăn mới không làm loạn nữa.
Dương Phàm đứng bên cạnh nhìn không biết làm gì, cười khổ một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- Con gái ngoan, mẹ con trọng nam khinh nữ, đây là quan niệm cổ hủ. Cho em trai ăn mà không cho con ăn, lát nữa bố dạy lại mẹ con.
Trương Tư Tề nghe thấy không khỏi buồn cười, quay đầu lại nói một câu:
- Đáng ghét, anh nói gì thế? Người ta có mỗi từng đó sữa, sao đủ cho hai con bú?
Lúc nói chuyện quay đầu lại, một chiếc vú trắng nõn lộ ra. Có lẽ là do sữa nên có thể thấy rõ gân xanh bên dưới vú.
Cho con bú xong, hai đứa bé ngủ thiếp đi. Dương Lệ Ảnh mắt không rời khỏi hai đứa bé, khoát tay nói với hai vợ chồng Dương Phàm:
- Hai đứa sang phòng bên đi, đừng ở đây làm ồn cháu của mẹ.
Hai vợ chồng vào trong phòng, cuối cùng coi như đã có không gian riêng của mình. Dương Phàm đi đường mệt mỏi ngã xuống giường. Trương Tư Tề không hề có giác ngộ vợ chồng đã lâu, lại còn có chút xấu hổ cười cười, giơ hai tay ra với Dương Phàm, từ từ ngồi xuống dựa vào lòng hắn.
Một tay theo thói quen đặt lên bộ ngực lo đủ, khi Dương Phàm cách quần áo cầm lấy một bên vú nhẹ nhàng vân vê một chút, tay Trương Tư Tề như nước chảy cầm lấy tay của người đàn ông, trong miệng còn hừ một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Ngoan đi nào, đừng làm loạn.
Dương Phàm có chút kỳ quái, mở mắt nhìn Trương Tư Tề nằm trong lòng mình, cười ha hả nói:
- Sao thế, lâu rồi không ở bên nhau, em cũng không nghĩ đến anh sao?
Trương Tư Tề linh hoạt xoay người lại, né tránh một bàn tay đang muốn tiến vào mông mình. Xoay người nằm ngửa mặt nhìn người đàn ông:
- Đừng, không tiện mà.
Nhìn Trương Tư Tề mặt đỏ hồng đến tận cổ đang nhắm mắt lại, Dương Phàm liền hiểu ra. Tính thời gian giống như mấy ngày này, Trương Tư Tề ... Dương Phàm thở dài một tiếng, nghiêng người ngã về phía sau. Trương Tư Tề nghe thấy rõ ràng, khẽ mím môi đưa tay sờ xuống.
- Đừng nghịch, ngủ một giấc.
Dương Phàm kịp thời đưa tay ra bắt. Trương Tư Tề kinh ngạc nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Dương Phàm, không khỏi cảm thấy đau lòng, tiến tới gần người đàn ông ôm chặt cổ rồi hôn mạnh một chút, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Hay là cùng đi tắm một chút, tắm xong rồi cho anh nghịch, cho anh giải quyết.
- Được rồi, không cần vì sung sướng cho anh mà làm hại em.
Dương Phàm nói xong nằm thẳng cẳng để Trương Tư Tề dựa vào mình thoải mái hơn. Trên mặt Trương Tư Tề hiện ra vẻ nhẹ nhàng bình yên, trong tiếng hô hấp nhẹ nhàng dần dần ngủ say. Có lẽ giải thích về hạnh phúc của người phụ nữ có đôi khi chính là dựa vào lòng người đàn ông mình yêu rồi ngủ.
Mặc dù mệt mỏi nhưng đầu óc lại đang trong trạng thái hưng phấn, Dương Phàm quay đầu lại nhìn vợ đang ngủ ngon bên cạnh.
Không biết từ lúc nào Dương Phàm bị Trương Tư Tề lây con sâu ngủ, mí mắt cũng từ từ hạ xuống.
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Trương Tư Tề nằm bên cạnh Dương Phàm đã không ở trong phòng. Hắn thoải mãi ưỡn lưng ngồi dậy. Ngoài cửa liền được nhẹ nhàng đẩy ra, Trương Tư Tề thò đầu vào, tươi cười nói:
- Anh dậy rồi sao? Anh mau đi rửa mặt, đồ ăn vẫn còn nóng.
Dương Phàm vội vàng rửa mặt rồi đi ra, bên ngoài sân truyền đến tiếng kêu của con trẻ. Dương Lệ Ảnh và bảo mẫu đang ôm hai đứa bé mà chơi. Dương Phàm nhìn một chút rồi cười cười. Trương Tư Tề trong phòng bếp đang bê đồ ăn ra.
- Anh mau ăn đi, tối còn có một hoạt động cần tham gia.
Dương Phàm đang cầm bát cơm sửng sốt một chút, thuận miệng hàm hồ hỏi một câu:
- Hoạt động gì?
- Một bạn học hồi cấp ba tổ chức party. Bạn học liên lạc với em qua QQ, gần đây luôn hẹn ra ngoài chơi. Trong nhà làm ăn khá lớn, không lấy chồng, cả ngày bận rộn làm việc. Trước kia quan hệ cũng được, sau này em vào trong đoàn văn công quân đội, cô ấy ra nước ngoài học đại học, sau đó không liên lạc nữa.
Dương Phàm nuốt một miếng cơm vào bụng, mở to mắt nhìn Trương Tư Tề rồi nói:
- Em ngay cả thói quen nói chuyện kèm thêm từ tiếng Anh cũng bị cô ta lây bệnh sao? Cái tốt thì không học, tiếng Trung mới là ngôn ngữ nhiều người dùng nhất. Anh không đi đâu, nhất là không muốn gặp kẻ chưa nói được mấy câu đã đánh rắm phương Tây.
- Đi đi mà, em đã đồng ý với người ta rồi. Cùng lắm thì tối nay em giúp anh.
Vừa nói Trương Tư Tề khe khẽ chu cái miệng đỏ hồng lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh trên đôi môi đỏ mọng một chút, vẻ mặt này đơn giản là làm chết người. Dương Phàm hít sâu một hơi, cười khổ một tiếng nhỏ giọng nói:
- Được rồi, coi như anh sợ em. Nhưng anh nói trước đó, quần áo không được mặc như con công đâu đấy.
Trương Tư Tề nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, nhỏ giọng nói:
- Anh muốn mặc như vậy em cũng không cho. Em chỉ đi xem một chút thôi. Ông xã em đẹp trai như vậy, ăn mặc một chút còn không tạo ra vô số mưa bão sao Bạn học của em không biết chúng ta làm gì, em chỉ nói với cô ta em ở nhà nghỉ sinh em bé, anh làm việc ở tỉnh ngoài.
- Có ai tự biên tự diễn không nhỉ?
Dương Phàm cười cười nói một câu rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Mặc dù nói không ăn mặc quá kiểu cách, nhưng cũng không thể mặc qua loa được. Một chiếc áo màu xanh xám hợp người, thấy như thế nào thì Dương Phàm cũng là một thanh niên phong lưu tiêu sái. Trương Tư Tề mất nửa tiếng mới thu dọn xong, từ trong phòng đi ra. Trên người mặc chiếc áo tình nhân chung cặp với Dương Phàm, màu sắc giống nhau, chẳng qua đây chỉ là một chiếc váy. Không giống như Dương Phàm nghĩ là Trương Tư Tề sẽ mặc đồ dạ hội.
- Anh nhìn gì đó? Đẹp không? Quần áo này là em cố ý đặt đó.
Hai người chào hai con rồi ra ngoài. Xe vẫn là xe Audi, chẳng qua đã đổi lại thành xe A6, biển rất bình thường. Trương Tư Tề giải thích rằng xe này bình thường nàng hay lái đi ra ngoài. Ở trong Trần gia, vấn đề dùng xe của Trương Tư Tề đã được Dương Phàm cải tạo thành chỉ cần có xe đi là được.
- Bữa tiệc từ thiện tối nay rốt cuộc là như thế nào?
Dương Phàm vừa lái xe vừa cười nói. Trương Tư Tề nói:
- Hình như là bán đấu giá tranh gì gì đó, không phải là đồ cổ, chỉ là của nhà nghệ thuật hai mươi năm qua. Em nói với anh một chuyện buồn cười. Có lần ở chỗ bạn học, em thấy một họa sĩ sắp năm mươi rồi, vậy mà còn xưng là nhà nghệ thuật thanh niên, còn cột tóc đuôi ngựa nữa chứ?
- Trâu già mà thích giả ghé con.
Dương Phàm trực tiếp đưa ra lời bình như vậy. Trương Tư Tề che miệng cười hì hì một lát, một lúc sau mới cười mắng:
- Thiếu đức. Tối hôm nay toàn bộ đều là nhân sĩ gì gì đó trong giới văn nghệ sĩ, còn có các nhà văn. Em đã thấy một lần, ở trước mặt em bọn họ nói khoác lác một trận, ý chính là bọn họ là nhất.
Dương Phàm nghĩ đến lúc ở Vĩ Huyền gặp phải đám người làm báo rồi chạy đến xã Thỏ Lĩnh lừa một khoản tiền để tuyên truyền, viết bài hộ. Nghĩ đến chuyện đó nên trong lòng Dương Phàm không có ấn tượng gì với đám nhà văn, nhà báo. Trong lễ mừng năm mới ở tỉnh Thiên Nhai, Dương Phàm chạy qua chạy lại hầu hết các cơ quan nhà nước trong thành phố, chỉ là không vào bên hiệp hội nhà văn và tòa soạn báo.
Khi còn trẻ, Dương Phàm thực ra cũng viết vài bài báo, cũng từng hy vọng thành tác giả, sau đó lại thích lên mạng đọc sách. Có lần Dương Phàm thấy trang web dùng tiền mời tới một ít tác giả, rồi ở hoạt động thu tiền người ta, ăn cơm của người ta. Kết quả khi phóng viên phỏng vấn vẫn như thường kể khổ trang web, nói không có một chỗ tốt nào. Dương Phàm hoàn toàn thất vọng với loại người như vậy. Thầm nói mình nếu làm tác giả thì lương tâm cũng không phải đến mức đi cho chó chứ?
Một người vì lợi ích cá nhân mà vô sỉ một chút thì có thể chấp nhận. Nắm người tay ngắn, ăn thịt người miệng ngắn. Nhưng cái loại chẳng những vừa cầm vừa ăn, kết quả miệng còn quay lại kể khổ người khác, như vậy không thể dùng từ vô sỉ để hình dung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...