- Tin tức của anh nhanh nhạy thật đó, anh đến chỗ tôi không sợ người khác nói chúng ta là bè đảng sao?
Dương Phàm cười cười trêu một câu. Đinh Duệ lập tức cười ha hả nói:
- Người khác không nói chúng ta sẽ không phải là bè đảng hay sao? Hôm nay bè đảng còn ít hay sao? Mượn tỉnh Thiên Nhai mà nói, đám quan viên người tỉnh Giang Nam mấy năm nay không phải có xu thế lên chức sao? Đồng hương, đồng học, chiến hữu, chỉ cần có chút quan hệ, không phải đều nghĩ biện pháp tiếp cận với nhau sao. Tài nguyên cùng hưởng không phải từ chuyên dùng trên mạng, các bậc tiền bối trong chốn quan trường đã sớm làm như vậy.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không cho rằng Đinh Duệ đến đây ngồi không mà thôi. Vì thế Dương Phàm mời Dương Phàm một điếu thuốc, châm cho Đinh Duệ rồi cười nói:
- Chị không đi theo, anh một mình không quen hả?
- Quen hay không là một chuyện, tôi bây giờ đang ở trong một căn phòng ở nhà khách tỉnh ủy. Cậu thì sao, em dâu không phải đang sống ở Bắc Kinh sao?
Đinh Duệ hỏi lại một câu, hai người mỗi người hỏi một câu, nói mấy chuyện không liên quan. Bạn đang đọc truyện được tại
Điện thoại di động của Đinh Duệ vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Đinh Duệ nhìn số máy liền đứng dậy đi ra ngoài nghe điện, một lát sau mới quay về nói:
- Có người mời khách, cậu có đi hay không?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Không đi, không có ý nghĩa.
Đinh Duệ gật đầu nói:
- Bỏ đi.
Trước khi đi ra ngoài, Đinh Duệ đột nhiên cười cười đứng lại nói:
- Anh trai Chương Vũ Ninh có một công ty xây dựng ở tỉnh Giang Nam, quy mô không lớn cũng không nhỏ.
Dương Phàm ngầm hiểu ý cười nói:
- Tôi biết rồi. Đi làm việc của anh đi, đừng ở đây quấy rầy tôi nghỉ ngơi nữa đi.
Đinh Duệ xua tay nói:
- Có người còn hy vọng cậu hồ đồ đứng dậy chống đối ai đó, không ngờ cậu đột nhiên lại im hơi lặng tiếng, bọn họ có chút ứng phó không kịp.
Đinh Duệ vừa nói liền đi ra ngoài. Dương Phàm biết Đinh Duệ đến đây thực ra là vì nói chuyện này.
Đừng nhìn Khương Thanh Bình trước mặt Dương Phàm là mềm đi, nhưng ở cách huyện, thành phố khác có ai dám rõ ràng đấu với Khương Thanh Bình? Công trình xây dựng chính quyền thành phố và sửa đường, cho tới bây giờ đều là lợi ích rất lớn, bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào đó. Rất nhiều người còn tưởng rằng giữa Dương Phàm và Khương Thanh Bình sẽ dẫn đến cuộc đấu tranh đẫm máu, một mất một còn, điều này sẽ là cuộc đấu về quyền lên tiếng của hai người trong tương lai. Hơn nữa Dương Phàm còn là bị động ứng chiến mà.
Nói trắng ra chính là Khương Thanh Bình muốn mau chóng gây dựng uy tín, đáng tiếc hắn ta đã tìm sai mục tiêu. Có lẽ lúc mới đầu Khương Thanh Bình không cho rằng Dương Phàm sẽ ứng chiến. Bởi vì chuyện này ở trình độ rất lớn là do chính quyền thành phố làm. Nhưng ai ngờ rằng tên Dương Phàm này lại có tính cách cứng rắn như vậy. Mày mò tiền có thể, mày muốn lấy tiền từ túi của tao là điều không thể.
Làm người thắng, Dương Phàm thực ra cũng vô cùng bất đắc dĩ. Khi chuyện này đâm lên trên dẫn đến cuộc thỏa hiệp của hai nhà, Dương Phàm cũng có thể có thể nhân nhượng một chút mà thôi. Mà nhân nhượng này ảnh hưởng đến lợi ích của thành phố Hải Tân. Dương Phàm mặc dù không cam lòng nhưng không có biện pháp nào khác.
Về phần đám người như Hoàng Đạo Hoàng, bọn họ hy vọng Dương Phàm tiếp tục chiến đấu nữa, ở trình độ rất lớn là vì lợi ích bản thân, điều này khác hẳn so với Dương Phàm. Chương Vũ Ninh nhiệt tình giúp như vậy, mục đích tự nhiên cũng rất rõ ràng.
Chuyện cấu kết trong chốn quan trường, Dương Phàm cũng làm. Nhưng Dương Phàm có một điều kiện kiên quyết là hai bên đều có lợi. Người làm ăn kiếm tiền, lợi ích kinh tế của thành phố Hải Tân cũng được giữ gìn.
Dương Phàm đứng trên hành lang đưa mắt nhìn Đinh Duệ rời đi, Lý Thắng Lợi ở phòng bên cạnh mở cửa đi ra, sau đó cậu ta đi theo Dương Phàm vào phòng rồi cười nói:
- Vừa nãy tôi hỏi thăm một chút, thị trưởng Tào và thư ký Lưu sau khi tan hội vẫn chưa trở về.
Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Trong dự tính. Hầu hết người đến tham gia hội nghị, thì thời gian nghỉ ngơi càng bận hơn lúc họp.
- Mã Hủy nói, đảng ủy cục Bảo vệ môi trường tỏ vẻ muốn đề bạt cô ấy làm chánh văn phòng, hỏi tôi nên xử lý như thế nào?
Lý Thắng Lợi cười hắc hắc, có chút xấu hổ nhỏ giọng nói. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng rồi nói:
- Cậu cũng thấy đó, xã hội chính là như vậy. Chuyện này tôi không thể tỏ thái độ. Tôi không thể ngăn cản Mã Hủy tiến bộ. Quan trọng là giữa hai vợ chồng cậu phải phối hợp cho tốt.
Lý Thắng Lợi gật đầu cười nói:
- Tôi về phòng.
Dương Phàm càng lúc càng hài lòng với Lý Thắng Lợi, rất có vẻ giống như sử dụng Lâm Đốn năm đó. So sánh với Lâm Đốn, Lý Thắng Lợi có vẻ trầm ổn cẩn thận hơn nhiều. Lý Thắng Lợi ở trước mặt Dương Phàm xa xa không bằng Lâm Đốn thi thoảng mang theo một cảm giác thân thiết nho nhỏ.
Lý Thắng Lợi về phòng không khỏi cau mày. Dương Phàm rốt cuộc là có ý gì, Lý Thắng Lợi phải muốn dành thời gian ra suy nghĩ. Rất rõ ràng, Dương Phàm ám chỉ người cục Bảo vệ môi trường đang muốn lấy lòng người bên cạnh bí thư thị ủy, dụng tâm nhìn một cái là thấy rõ.
Do dự một chút, Lý Thắng Lợi cuối cùng gọi điện cho Mã Hủy:
- Chuyện đó, em từ chối đi.
Đưa ra quyết định này là do tính cách của Lý Thắng Lợi. Một người từng rơi vào cảnh rất bi thảm càng quý trọng cơ hội hơn những người bình thường khác.
Ngày thứ hai hội nghị phân tổ thảo luận. Một tổ của Dương Phàm có thường vụ tỉnh ủy là trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Đinh Duệ và bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán phụ trách. Khi Dương Phàm đi vào, có người đang dựa lưng vào ghế sô pha, có người đang ngửa cổ lên trời mà ngáp, có người nhân lúc trước khi hội nghị bắt đầu mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Sự xuất hiện của Dương Phàm làm cho tinh thần của tất cả những người đến trước đó hơi chấn động. Sau một phen khách khí, mọi người đều ngồi xuống.
Đinh Duệ và Lý Xán đến làm cho không khí lại náo nhiệt hơn. Thảo luận tiếp theo lại không hề kích thích gì cả, hầu hết thời gian đều là nói chuyện, dăm ba câu không rời đi lãnh đạo tỉnh ủy.
Hội nghị buổi chiều chủ yếu do bí thư đảng ủy công an các thành phố và huyện tham gia, nghe Lý Xán báo cáo việc thống nhất thực hiện hành động chống phần tử xấu trong phạm vi toàn tỉnh, bí thư đảng ủy và lãnh đạo chính quyền không cần tham gia.
Sau khi bữa cơm trưa kết thúc, mọi người đều tự mình tan đi. Dương Phàm dọn dpej một chút rồi chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ dưới lầu có một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi gọi Dương Phàm lại rồi nói:
- Bí thư Dương, bí thư Triệu tìm ngài.
Người này là thư ký mới của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt. Dương Phàm đã nghe đến tên của người này, hình như gọi là Tân Lực.
- Thư ký Tân.
Dương Phàm khách khí bắt tay. Tân Lực cười cười một tiếng, có chút kiêu ngạo rồi nói:
- Bí thư Triệu đang nghỉ ngơi ở trong khu nhà phía tây, anh đi theo tôi.
Thằng ranh này không ngờ từ đầu đến cuối không trực tiếp nhìn Dương Phàm. Lý Thắng Lợi đi theo phía sau Dương Phàm không khỏi sa sầm mặt lại. Có lẽ chỉ cần Dương Phàm khẽ gật đầu, Lý Thắng Lợi liền dám đánh cho tên Tân Lực này một trận.
Dương Phàm ít nhiều có chút giật mình vì thái độ này của Tân Lực. Dương Phàm thầm nói tên này kém Chương Vũ Ninh nhiều, Triệu Việt nghĩ như thế nào mà dùng một thư ký như vậy chứ?
Dương Phàm không tin thằng ranh Tân Lực này không biết tình huống của mình. Nếu như hiểu rõ còn dám bất kính với mình như vậy sao? Xem ra thằng ranh này thời gian gần đây được người ta nịnh bợ quá nhiều nên có vẻ đắc ý quên mình là ai.
Dương Phàm không nói gì đi theo Tân Lực từ từ đi tới, vào trong một khu nhà riêng biệt. Bên trong Triệu Việt đang cười cười nói chuyện với một người đàn ông trung niên, cùng đi chính là trưởng ban thư ký tỉnh ủy Dung Xương Ninh.
Thấy Dương Phàm đi vào trong sân, Triệu Việt lập tức cười cười đứng lên nói:
- Được rồi, bài đã chia xong.
- Chào bí thư Triệu, chào trưởng ban Dung.
Dương Phàm khách khí bắt tay, sau đó dừng lại trước mặt người đàn ông xa lạ, cười cười nhìn đối phương.
- Vị này chính là Đỗ Vĩnh Phúc tiên sinh đến từ tỉnh Bắc Giang – chủ tịch tập đoàn Anh Hoa.
Triệu Việt không ngờ tự mình giới thiệu. Trên mặt Dương Phàm tự nhiên khách khí hơn nhiều:
- Chào Đỗ tiên sinh. Dương Phàm.
Sau một phen khách khí, Đỗ Vĩnh Phúc cười nói với Triệu Việt:
- Lão Triệu, Tân Lực ở bên cạnh lão làm lão thêm phiền phức.
Khi Đỗ Vĩnh Phúc nói lời này, Tân Lực vừa lúc bưng mân và bài tới, Tân Lực nghe thấy thế không khỏi nhếch miệng lên, cười có chút đắc ý.
Triệu Việt nhíu mày không rõ cho lắm, rất nhanh liền cười nói:
- Tân Lực có năng lực rất mạnh. Dù cho không ở bên cạnh tôi thì cũng sẽ rất khá. Hơn nữa có lão huynh giúp cơ mà.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng. Đỗ Vĩnh Phúc này không biết có quan hệ gì với Triệu Việt, không ngờ lại ra sức giúp Tân Lực như vậy. Hơn nữa Triệu Việt cũng rất cho mặt mũi. Giữ Tân Lực ở bên cạnh làm thư ký còn chưa tính, hơn nữa trong lời nói này của Đỗ Vĩnh Phúc căn bản là ám chỉ với Dương Phàm và Dung Xương Ninh.
- Đánh bài đi, rút thăm hay là chơi theo cặp?
Dương Phàm rất không hài hòa nói một câu, một chút đổi đề tài.
Đỗ Vĩnh Phúc hình như ý thức được lời của mình không đúng cho lắm, kịp thời cười nói:
- Đánh bài đánh bài, vẫn theo quy củ cũ, tôi và lão Triệu là một cặp.
Dương Phàm có chút kỳ quái. Xem ra quan hệ giữa Triệu Việt và Đỗ Vĩnh Phúc không bình thường. Sao Triệu Việt gọi mình đến đánh bài, nhưng lại không giới thiệu một chút mình là ai chứ?
Lúc này Dung Xương Ninh mới từ từ nói:
- Tân Lực không nói với Đỗ tiên sinh về tình hình của Dương Phàm sao? Dương Phàm đang là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, trẻ tuổi có năng lực.
Dung Xương Ninh vừa nói xong, Triệu Việt và Đỗ Vĩnh Phúc cùng làm một việc đó là dùng ánh mắt nghiêm khắc liếc nhìn Tân Lực một cái.
- Chia bài, chia bài.
Dương Phàm cười cười cầm lấy bộ bài, chia mấy quân rồi nói với Dung Xương Ninh:
- Tôi và trưởng ban thư ký Dung chơi, bí thư Triệu và Đỗ tiên sinh bạn cũ gặp nhau muốn nói chuyện nhiều hơn.
Dương Phàm ngắt lời như vậy làm cho ánh mắt của Đỗ Vĩnh Phúc đối với Dương Phàm đã thay đổi, mơ hồ lộ ra một tia thưởng thức và kính phục.
Bài chia xong, Dương Phàm và Dung Xương Ninh lần đầu tiên cộng tác, bẩy quân đầu không phải là tốt, bảy quân sau thua không ít điểm. Ván thứ tám kết quả lại giữ được, sáu quân Mai Hoa Thiết gọi là Thất Mai Hoa.
Dương Phàm ngồi ở đó, sau khi chia bài liền ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng tìm được một con đường coi như có thể, đánh ra một quân giống như là ép sát. Kết quả Đỗ Vĩnh Phúc đã phạm sai lầm, làm cho Dương Phàm thành công.
Đánh xong quân thứ 8 rồi một lần nữa chia bài, Đỗ Vĩnh Phúc cười cười nhìn Tân Lực đang đứng bên cạnh xem rồi nói:
- Bí thư Dương trẻ tuổi có tài, rất được rất được. Tân Lực cố gắng đi theo học chút bản lãnh.
Triệu Việt ở bên cạnh thản nhiên nói:
- Lời này của lão Đỗ tôi tán thành. Thanh niên bây giờ có thể trầm ổn như Dương Phàm đây đúng là quá hiếm thấy.
Tân Lực mặt hơi trắng bệch lại, cả người có chút không được tự nhiên giãy dụa một chút. Dương Phàm thấy coi như không thấy, cười nói với Triệu Việt:
- Bí thư Triệu quá khen rồi.
Triệu Việt lắc đầu cười nói:
- Dương Phàm cũng đừng khiêm tốn. Sau khi cậu đến thành phố Hải Tân nhận chức, biến hoá của thành phố Hải Tân mọi người đều thấy rõ ràng, nói là khác nhau như mặt trăng mặt trời cũng không hề quá đáng. Gần đây sở Giáo dục tỉnh làm chuyện một đao cắt đứt các giáo viên hợp đồng, Trần Khiết đi tìm cậu nói chuyện rồi chứ?
- Tin tức của bí thư Triệu thật nhanh nhạy, đúng là có chuyện như vậy.
Dương Phàm không đổi sắc nói một câu. Triệu Việt nghe xong không khỏi cười nói:
- Đồng chí này, cậu biết bên ủy ban nhân dân tỉnh người ta truyền về cậu như thế nào không? Bọn họ nói cậu là Nam Phách Thiên của thành phố Hải Tân, là hoàng đế thành phố Hải Tân. Chuyện ngoại giao, sở Giao thông tỉnh, sở Giáo dục tỉnh đều phải mềm đi trước mặt cậu. Còn nói thành phố Hải Tân căn bản là kim đâm không vào, nước đổ không thấm.
Dương Phàm nghe xong không khỏi một cái nói:
- Bí thư Triệu cảm thấy bọn họ nói có lý hay không?
Triệu Việt hơi sa sầm mặt lại, đưa tay lên vuốt vuốt đầu. Lúc này Tân Lực đứng bên cạnh trên mặt lộ ra một tia ê ẩm, có chút khẩn trương.
Triệu Việt hạ tay xuống, khẽ thở dài một tiếng mà nói:
- Tôi cảm thấy thế nào không quan trọng. Quan trọng là tất cả bí thư đảng ủy các thành phố, các huyện trong tỉnh Thiên Nhai ai cũng có thể dồn hết tâm sức vào việc xây dựng kinh tế như cậu, mạnh mẽ túm lấy đội ngũ cán bộ bên trên, đầu tôi không biết chết bao nhiêu tế bào đây.
Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm kinh hãi trong lòng. Lời này của Triệu Việt quá cao, lúc ngã xuống tự nhiên càng đau hơn.
Đỗ Vĩnh Phúc kịp thời nói mọi người tiếp tục đánh bài, hóa giải khốn cảnh khó có thể trả lời của Dương Phàm. Đánh xong 16 quân bài thì đã là hơn 3 giờ chiều. Triệu Việt không có ý tiếp tục nữa mà phân phó rút lui.
- Lão Đỗ, chuyện lần trước như thế nào rồi? Có hứng thú đến tỉnh Thiên Nhai đầu tư hay không?
Dương Phàm vểnh tai lên mà nghe, lặng lẽ ngồi bên cạnh nghe. Đỗ Vĩnh Phúc cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, chậm như rùa nói:
- Bạn học cũ, không phải tôi không cho lão mặt mũi. Tôi là chủ tịch thì đúng, nhưng nếu muốn đến thành phố Hải Tân đầu tư thì cần phải thông qua hội đồng quản trị.
- Vậy lão sớm triệu tập hội đồng quản trị đi, đến Thiên Nhai xây dựng nhà máy thực phẩm của lão. Tỉnh Thiên Nhai có nhiều cảng khẩu như vậy nhưng sản lượng không đủ, lão không cần phải lo lắng vấn đề vận chuyển hàng hóa.
Triệu Việt cười nói, Đỗ Vĩnh Phúc lại lộ ra vẻ suy nghĩ.
Dương Phàm cảm thấy cứ đợi như vậy không có ý gì, vì thế cười cười đứng lên nói:
- Bí thư Triệu, trưởng ban thư ký Dung, Đỗ tiên sinh, tôi phải đi.
Sau một phen khách khí cáo từ, Dương Phàm rời đi. Ba người còn lại trong sân không hẹn mà cùng dùng ánh mắt nhìn theo Dương Phàm rời đi.
- Người thanh niên này rất lợi hại.
Đỗ Vĩnh Phúc thản nhiên nói một câu. Triệu Việt mặt không đổi sắc mà nói:
- Quả thật là rất lợi hại. Thời gian gần đây làm ủy ban nhân dân tỉnh lăn qua lăn lại. Thẳng thắn mà nói, nếu ông bạn muốn đầu tư vào tỉnh Thiên Nhai, tôi đề nghị lão đến thành phố Hải Tân.
- Xin chỉ giáo?
Đỗ Vĩnh Phúc không khỏi nghiêm mặt lại mà nói.
- Không phải lưu hành một lý luận kinh doanh JQK sao? Đầu tiên là chỗ tốt để lưu lão lại, sau đó Q là đầu tư, cuối cùng là từ từ K. Trên tỉnh thành cũng có không ít xí nghiệp đến đầu tư, nhưng hai năm nay quy mô đầu tư đang dần dần giảm xuống. Tên Dương Phàm này mặc dù bá đạo, chẳng qua cậu ta xuất thân từ kinh tế, là người rất giỏi làm kinh tế. Tôi cảm thấy có cậu ta ngồi ở thành phố Hải Tân, lợi ích đầu tư có thể đảm bảo.
Triệu Việt cười cười giải thích một chút. Dung Xương Ninh ở bên cạnh đột nhiên nói tiếp:
- Vấn đề là cậu ta có thể làm ở tỉnh Thiên Nhai bao lâu?
Triệu Việt nhíu mày nói:
- Đúng vậy, đó là một vấn đề.
Tân Lực đứng bên lúc này mới cười nói:
- Dương Phàm có bao nhiêu bản lãnh khó mà nói. Chẳng qua sự báo đạo của người này đã quá nổi tiếng. Người ta bối cảnh quá sâu, có thói quen hoành hành bá đạo, mặt mũi của ai cũng dám không mua.
Dung Xương Ninh lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn mọi người một chút.
Đỗ Vĩnh Phúc lập tức biến sắc, nghiêm mặt trừng mắt nhìn Tân Lực mà nói:
- Câm mồm. Cậu kém xa so với Dương Phàm.
Triệu Việt chỉ khẽ cười cười một tiếng, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Đỗ Vĩnh Phúc không nói gì.
Dung Xương Ninh lại đang cười lạnh một tiếng trong lòng. Thằng ranh Tân Lực bây giờ chẳng qua chỉ tạm thời ở bên cạnh bí thư tỉnh ủy Triệu Việt vài ngày mà thôi, đây còn là vì hắn ta có quan hệ với Đỗ Vĩnh Phúc. Không ngờ thằng ranh Tân Lực chưa ngồi ấm chỗ mà cái đuôi đã vểnh lên trời rồi. Ngay cả Dương Phàm cũng dám xem thường, còn tự cho rằng mình là thông minh đi nhận xét Dương Phàm này nọ, đúng là không biết sống chết là như thế nào.
Thấy tình hình không đúng Dung Xương Ninh liền tìm cớ rời đi. Sau khi ra khỏi sân, Dung Xương Ninh liền rút điện thoại di động ra, cười hì hì gọi cho Dương Phàm rồi nói:
- Dương Phàm, tối có về không vậy, tôi mời khách.
Không nằm ngoài suy đoán, Dương Phàm khéo léo từ chối lời mời của Dung Xương Ninh, lấy cớ họp quá mệt, nên muốn nghỉ sớm một chút. Dung Xương Ninh cũng không hy vọng Dương Phàm đồng ý, đây chỉ là làm cho có mà thôi.
Trước khi dập máy, Dung Xương Ninh cười nói:
- Vừa nãy tên Tân Lực nói vài câu không nên nói, có lẽ vị trí thư ký không ngồi được rồi.
- Tự chuốc lấy họa. Ha ha.
Dương Phàm cười cười dập máy, nhắm mắt lại dựa đầu vào ghế. Không lâu sau Dương Phàm đã ngủ thiếp đi.
Sau khi nói chuyện xong với Dương Phàm, Trần Khiết có động tác rất nhanh, lập tức triệu tập một hội nghị, kết quả tự nhiên là thành phố Hải Tân được tiếng tăm, các thành phố, huyện khác lại kêu khổ cả ngày.
Chẳng qua chuyện này nếu như là thành phố Hải Tân hưởng ứng lời hô hào của ủy ban nhân dân tỉnh, các đơn vị bên dưới cho dù giả vờ cũng phải giả vờ ra việc gì đó. Trần Khiết mặc dù không quá mạnh mẽ nhưng vẫn là phó chủ tịch tỉnh mà.
Tiếp theo Nhật báo Thiên Nhai đã đăng lên trang bìa về hành động này của thành phố Hải Tân, hung hăng tuyên truyền một trận. Hầu Tiếu Thiên trong hội nghị công tác của ban thường trực ủy ban nhân dân tỉnh, cũng đã cao độ tán dương hành động lần này của thành phố Hải Tân. Cuối cùng chuyện này đã được đưa ra hội nghị thường ủy tỉnh ủy một chút, xác định đáng giá đẩy mạnh học tập trong phạm vi toàn tỉnh. Sở Giáo dục tỉnh cần phải tổng kết kinh nghiệm rồi báo cáo lên Bộ Giáo dục.
Dương Phàm về thành phố Hải Tân, hắn vừa mới vào nhà khách thị ủy thì Trầm Ninh đã cười cười đi tới cửa. Thằng ranh này vừa vào cửa đã cười nói:
- Nghe nói mày đã đánh cho Trần Khiết một cú?
- Lời này sao truyền nhanh như vậy chứ?
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng, mời Trầm Ninh ngồi xuống rồi nói:
- Lưu Đông Ba từ trên tỉnh họp về rồi đó, không tổ chức bọn mày học tập tinh thần chống phần tử xấu sao?
- Hắn ta vẫn chưa về. Thành phố Hải Tân muốn chống phần tử xấu còn chưa đến lượt hắn ta chỉ tay chỉ chân.
Trầm Ninh khinh thường nói một câu như vậy, cầm lấy điếu thuốc Dương Phàm đưa cho rồi nói thêm:
- Gần đây có rất nhiều lời đồn đại về mày. Nói mày là Nam Phách Thiên.
Dương Phàm lần thứ hai nghe thấy lời nói như vậy, không khỏi sửng sốt một chút rồi nói:
- Lời nay bắt đầu truyền ra từ bao giờ?
Trầm Ninh cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Là từ mấy ngày nay. Chủ yếu là từ trên tỉnh truyền xuống. Nghe nói sớm nhất là từ miệng người nào đó ở thành phố Hải Tân truyền ra. Hắn ta đến cục Thuế tỉnh làm vụ án, khi ăn cơm với người ta liền nhắc đến mày, nói mày là hoàng đế của thành phố Hải Tân, là Nam Phách Thiên của xã hội mới.
Trầm Ninh ám chỉ ai, điều này Dương Phàm lập tức rõ ràng. Dương Phàm sửng sốt một chút rồi nói:
- Tống Đại Thành sẽ không lỗ mãng như vậy chứ? Người này có tâm cơ rất sâu mà.
Trầm Ninh nói:
- Vụ án ở cục Thuế kia tao nghe nói làm không thuận lợi cho mấy, trong tỉnh có mâu thuẫn rất lớn, không chịu hợp tác. Tống Đại Thành bị tức nên khi uống rượu với bạn đã uống khá nhiều, sau đó không giữ được mồm miệng. Hơn nữa thành phố Hải Tân gần đây rất chói mắt. Nhất là mày đó. Đầu tiên là đối đầu với sở Giao thông tỉnh, sau đó là làm cho Trần Khiết mất mặt, hơn nữa còn có cả chuyện trước kia nữa, bây giờ trong tỉnh cũng nói như vậy mà? Chuyện của thành phố Hải Tân, các sở trên tỉnh về cơ bản đều đi đường vòng.
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng rồi nói:
- Không nghiêm trọng như vậy chứ?
Trầm Ninh cười nói:
- Tao thấy mày bây giờ hơi nương tay rồi đó. Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba ư, để đó cho tao.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không đơn giản như vậy đâu, có lẽ là có người xúi giục ở sau lưng bọn họ.
Lúc này xuất hiện loại lời đồn đó hiển nhiên là có ý đồ. Rốt cuộc là ai xuất phát từ mục đích mà làm như vậy, Dương Phàm cũng khó có thể khóa trúng mục tiêu. Chẳng qua chuyện này Dương Phàm cũng không để ở trong lòng. Dù nói như thế nào thì muốn rung chuyển địa vị của Dương Phàm là rất khó. Về phần Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba, Dương Phàm không cho rằng vào lúc này hai người đó còn dám nhảy ra gây chuyện.
Trầm Ninh thăng quan chẳng những không béo lên mà còn gầy đi rất nhiều. Có thể thấy sau khi lên chức phó thị trưởng, cuộc sống Trầm Ninh như thế nào? Vẻ ngày xưa không còn nữa, Trầm Ninh mặc dù trước mặt Dương Phàm vẫn lộ ra một tia thân thiết, nhưng ngồi ở đó lộ ra một tia nghiêm chỉnh, biến hoá đang lặng lẽ diễn ra.
- Chuyện ở cục Công an, là do ai phụ trách chính vậy hả? Toàn tỉnh thống nhất hành động chống phần tử xấu, mày có suy nghĩ gì không?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Sau khi phát hiện thái độ của Trầm Ninh có chút biến hoá, Dương Phàm liền dựa lưng vào ghế sô pha một chút, cố ra vẻ tùy ý. Dương Phàm cố gắng tìm về cảm giác hai thằng thường xuyên chơi đùa với nhau như trước đây.
- Trương Hạc đã được đề lên làm phó cục trưởng thường trực, Lưu Đông Ba về có lẽ muốn họp. Mày cảm thấy có nên phối hợp với hắn ta hay không?
Trầm Ninh tìm đến Dương Phàm tự nhiên không đơn thuần là đến ôn chuyện xưa.
- Với tình hình trước mắt cứ để cho hắn được ra vẻ vài ngày đi. Chờ chuyện lớn của thành phố Hải Tân xong, cần động tất nhiên sẽ động. Nhiều nhất một năm nữa mày chuẩn bị tiếp nhận chức bí thư đảng ủy cục Công an đi.
Dương Phàm đưa ra lời hứa như vậy, Trầm Ninh tự nhiên hiểu rõ thành phần tin tưởng trong đó. Trong lòng mặc dù có chút kích động, nhưng trên mặt Trầm Ninh vẫn lộ ra vẻ lo lắng mà nói:
- Mày còn có thể làm ở tỉnh Thiên Nhai bao lâu?
Câu hỏi này của Trầm Ninh, Dương Phàm đúng là không tiện trả lời, bởi vì hắn cũng không thể xách định. Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Vấn đề này của mày quá khó khăn, ở giữa có quá nhiều ẩn số. Chẳng qua cho dù đi cũng không ai dám dễ dàng đụng đến mày. Thành phố Hải Tân thăng cấp, cấp bậc của mọi người đều tăng lên, tất cả mọi người đều còn trẻ, còn lâu mới đến lúc về hưu. Trên tỉnh không phải có nhiều vị trí cấp sở cho bọn mày sao?
Ý của Dương Phàm là gì, Trầm Ninh đã nghe ra. Sau này dù là bí thư mới xuất hiện, nếu như muốn rung chuyển pháo đài kiên cố mà Dương Phàm xây dựng, trừ phi là điều chỉnh từ trên tỉnh xuống. Nếu là điều chỉnh trong thành phố, nhiều nhất chỉ là điều ngang cấp mà thôi. Đương nhiên Trầm Ninh cũng hiểu rất rõ nếu thật sự ngày nào đó Dương Phàm được điều đi, trong tỉnh không động đến vấn đề nhân sự ở thành phố Hải Tân mới là việc lạ.
Khi hai người đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc. Dương Phàm ra mở cửa thì thấy là Lý Thắng Lợi và Tùng Lệ Lệ đứng ngoài đó.
- Bệnh tim của Đàm Tuyết Ba tái phát, đã được đưa đến bệnh viện cứu chữa.
Tùng Lệ Lệ vội vàng nói.
- Đừng có gấp, cô từ từ nói.
Mặt Dương Phàm hơi trầm xuống, trong lòng có chút giật mình. Đàm Tuyết Ba mặc dù đến từng tuổi đó, nhưng lúc ngồi trên vị trí thì sức khỏe vẫn tốt mà, cả ngày ánh sáng đầy mặt, sao nói bệnh là bệnh ngay được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...