Sỹ Đồ Phong Lưu
Tin tức truyền đi rất nhanh chóng. Bên cục Xây dựng tỉnh thành vừa nghe tin lập tức hành động nên cũng đều kéo tới. Cái này cứ gọi là cảnh tưởng náo nhiệt. Lúc đầu trong lòng hai vợ chồng Mai Tử Sơn còn cảm thấy tủi thân vì còn cảm thấy con gái xuất giá không lớn lắm. Ai ngờ hôm nay thật sự là vẻ mặt rạng rỡ. Mai Anh thì lại càng kích động tới mức tim gan nhảy loạn lên. Lần lượt thu được những phong bì dày cộp. Cầm nhiều cũng hơi nặng tay, phỏng chừng cũng phải hơn trăm ngàn.
Đêm tân hôn, đôi vợ chồng trẻ đếm tiền lì xì mà hạnh phúc đến chết. Thu được hơn ba trăm ngàn tiền mừng. Đây thật sự là kết quả mà nằm mơ cũng không nghĩ tới. Lúc bắt đầu tiền mừng của khách khứa cũng không nhiều lắm, hai vợ còn lo lỗ vốn nữa.
Ngày thứ hai sau khi hôn lễ kết thúc. Thang Nhân Minh liền đến thành phố Hải Tân nhậm chức. Mấy giấy tờ, thủ tục hiển nhiên không có vấn đề. Căn bản không cần phòng Tổ chức cán bộ tỉnh ủy báo cho biết. Chỉ cần một mệnh lệnh điều động từ trên thành phố Hải Tân là xong cả.
Hôm Thang Nhân Minh nhậm chức thì Dương Phàm không có ra mặt. Bên thị ủy vì tỏ vẻ coi trọng liền để trưởng ban bí thư thị ủy Tùng Lệ Lệ đưa Thang Nhân Minh đến nhậm chức. Bên chính quyền thành phố thì có Lam Hòa. Cách thức nghi lễ như này không hề kém. Thể hiện mức độ coi trọng của thị ủy lẫn chính quyền thành phố trong việc phát triển xí nghiệp quốc doanh.
Hôm nhậm chức có nảy sinh một nốt nhạc đan xen. Những công nhân lâu năm của xí nghiệp Hồng Tinh vừa nghe nói Thang Nhân Minh trở về đảm nhiệm giám đốc liền tự tổ chức nghênh đón Thang Nhân Minh trở về. Lam Hòa ở đây nhìn thấy đám công nhân bồn chồn, hồi hộp lại còn ra đón cách nhà máy năm dặm. Trong lòng không rõ có mùi vị gì.
- Khi Thang Nhân Minh nhậm chức thì nhà máy mới còn đang xây dựng. Tuy nhiên liền tới ban lãnh đạo để ưu tiên giải quyết vấn đề nhà ở cho công nhân. Ngài xem, đám công nhân hoan nghênh hắn đến cỡ nào này.
Khi Tùng Lệ Lệ báo cáo với Dương Phàm có phần hơi cảm khái. Lúc đầu khi Thang Nhân Minh mới tiếp nhận chức giám đốc. Việc đầu tiên làm chính là cho sửa chữa 5 tòa nhà ở dành cho công nhân.
- Đem tiền dùng cho việc phát triển để lấy lòng công nhân. Nói đơn giản không phải bộ máy lãnh đạo trước đây thiển cận sao?
Tâm tình Dương Phàm khá tốt. Hỏi ngược lại một câu. Tùng Lệ Lệ bĩu môi khinh thường nói:
- Ngài đi mà xem toàn nhà ở của công nhân thì sẽ biết. Có một tòa đã rất nguy hiểm rồi. Những người này thật to gan lớn mật.
- Quyền lợi mất đi giám sát. Lãnh đạo chủ quản lại không làm. Hiện giờ có không ít người làm như vậy. Người thực sự làm việc thì không nhiều lắm. Tôi tốn nhiều công sức với Thang Nhân Minh như vậy. Chính là hy vọng có thể mượn xí nghiệp Hồng Tinh tạo thành một cơ hội thay đổi hiện tượng hoang vắng về công nghiệp của Hải Tân. Hy vọng bên chính quền thành phố có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.
Dương Phàm nói xong không khỏi thở dài. Ngày hôm qua khi nói chuyện với Tào Dĩnh Nguyên thì lão cũng nói tới vấn đề này.
Đang nói thì Thắng Lợi gõ cửa tiến vào nói:
- Bí thư Dương. Cục trưởng Tân của cục Giao thông tới.
- Để đồng chí ấy vào đi.
Chuyện chỉnh đốn cục Giao thông đến nay vẫn còn đang dang dở. Liễu Diệp và Tân Cầu Quân mặc dù có sự ủng hộ của Dương Phàm nhưng bên tài chính thành phố lại vẫn cứng đầu không chịu nhả khối tiền đang cắn ra.
Đầu đầy mồ hôi nhưng Tân Cầu Quân vẫn bước vào với vẻ mặt tươi cười. Vừa qua cửa liền khẽ nói:
- Bí thư Dương. Thành phố Thập Thông đã xảy ra chuyện rồi. Thị trưởng Thạch Hạo đã mất tích ba ngày nay.
Dương Phàm sau khi nghe xong liền kinh ngạc quay sang nhìn Tùng Lệ Lệ. Ý tứ có thể hiểu được là chuyện này sao cô lại không có một chút tin tức nào thế? Mặt Tùng Lệ Lệ hơi hơi đỏ lên nói nhỏ:
- Tôi đi toilet một chút.
Dương Phàm quay lại tỉnh bơ nói với Tân Quân:
- Mấy tin tức kiểu này đừng có loan truyền loạn lên. Chờ tới khi chứng thực thì nói sau. Không có việc gì nữa. Anh về trước đi.
Trong lòng Tân Cầu Quân thực ra rất buồn bực, thầm nói đây là chuyện tốt mà, sao bí thư Dương không khen ngợi lấy một câu. Tuy nhiên Cầu Quân nhanh chóng chú ý tới vẻ mặt xấu hổ của Tùng Lệ Lệ thế là lập tức hiểu ý, liên tục gật đầu lui ra ngoài.
Tùng Lệ Lệ ở trong toilet gọi điện thoại một lúc mới đi ra. Trên mặt đỏ bừng, vội vàng khẽ nói:
- Thạch Hạo đã chạy trốn rồi. Ủy ban Kỷ luật tỉnh kỷ luật một hơi mười mấy cán bộ của cục Tài chính và Giao thông của thành phố Thập Thông. Nghe nói cùng bỏ chạy với Thạch Hạo còn có một nữ sinh viên đại học.
Dương Phàm nghe xong tâm tình rất phức tạp. Chuyện này đối với thành phố Hải Tân ở dưới mà nói thì là chuyện tốt nhưng mà đối với cả tỉnh Thiên Nhai bên trên thì chắc chắn là một đả kích trầm trọng.
Lúc này điện thoại vang lên. Dương Phàm lấy di động ra nhìn thì thấy số của Chương Vũ Ninh gọi tới liền lập tức nghe máy.
- Bí thư Dương. Thành phố Thập Thông đã xảy ra chuyện lớn rồi. Tình hình cụ thể thì khó mà nói trong điện thoại. Lãnh đạo tỉnh ủy đang họp để nghiên cứu biện pháp xử lý. Tôi cúp máy đây.
Chương Vũ Ninh vội vội vàng vàng tắt máy. Hắn mượn cớ đi ra nhà vệ sinh liền gọi điện thoại.
Lúc trước, khi nhìn thấy tập tài liệu photo ở trong tay Tùng Lệ Lệ là Dương Phàm đã có cảm giác rằng sẽ có ngày như vậy. Tùng Lệ Lệ có thể làm được tài liệu cơ mật đến như vậy thì người khác hiển nhiên cũng có thể. :
Điện thoại lại vang lên. Bên trong truyền tới giọng nói của Hầu Phương Minh:
- Xin chào bí thư Dương. Ha ha. Không làm phiền công việc của ngài chứ.
Hầu Phương Minh hấp thụ rất sâu nền giáo dục trước kia. Giọng điệu trong điện thoại hết sức là khách khí.
Đối với Hầu Phương Minh thì Dương Phàm thật sự không có thiện cảm mấy. Trong lòng Dương Phàm cũng không muốn nói nhiều với hắn. Đáng tiếc cha hắn là chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên. Dương Phàm không thể không lá mặt lá trái.
- Hầu tổng có việc gì thế?
Dương Phàm mặc dù không ưa Hầu Phương Minh nhưng cũng không cần phải nói một cách chán ghét. Tuy nhiên trong giọng nói vẫn có cảm giác mang theo một chút khoảng cách. Điều này rất rõ ràng. Đối với kiểu người như Hầu Phương Minh thì Dương Phàm cho rằng không cần thiết quá khách khí. Bằng không lại tưởng rằng mình sợ hắn. Rồi thì chuyện đạp lên mặt mũi lại có thể xảy ra.
Hầu Phương Minh đang gọi điện ở trong khách sạn. Đối diện, Lâm Sơ Ảnh ở trên giường đang bật lướt các kênh tivi có vẻ nhàm chán. Bộ dáng không hề để tâm chút nào. Hầu Phương Minh che điện thoại theo bản năng. Quay lại nhìn thoáng qua Lâm Sơ Ảnh.
- Không có chuyện gì quan trọng. Chỉ muốn mời bí thư Dương ăn một bữa cơm. Không biết là liệu có được vinh hạnh đó hay không?
Hầu Phương Minh rất khó chịu. Đổi thành người khác mà nói với mình như vậy thì chắc là ném điện thoại ra ngoài rồi.
Đáng tiếc Dương Phàm ở đầu bên kia thì căn bản là không phải Hầu Phương Minh có thể động tới. Hầu Phương Minh là loại người chỉ biết làm tiền từ trong xương tủy. Sau khi ăn phải một lần giáo huấn thì dù có mấy lời khó nghe nữa cũng đã chuẩn bị bịt mũi mà gật đầu.
Dương Phàm suy đoán dụng ý của Hầu Phương Minh theo bản năng. Tên này từ trước tới giờ đều là không lợi thì không dậy sớm. Lúc này gọi điện thoại đến mời ăn cơm thì nếu không có ích lợi hắn sẽ không tích cực như vậy.
- Trên đầu còn đang có chuyện phải xử lý. Đợi trước khi tan tầm chiều nay sẽ nói nói lại.
Dương Phàm trả lời có lệ rồi cúp điện thoại. Ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không có. Giả như Hầu Phương Minh còn có thể nhẫn nại được tiếp thì Dương Phàm sẽ coi trọng tên này mà liếc nhìn một cái.
Dương Phàm đoán cũng không sai. Trong nháy mắt điện thoại bị tắt, đầu tiên thì Hầu Phương Minh hơi sửng sốt rồi lập tức mặt xanh mét. Tay bóp chặt điện thoại đến nỗi gân xanh nổi rõ trên trán. Sau đó thở dốc kịch liệt, nỗi bực tức trong lòng này thật sự khó có thể biến mất. Chiếc điện thoại di động biến thành một vệt đen từ trong tay Hầu Phương Minh bay thẳng đi, nện phịch một cái vào tường. Tới khi rơi xuống đất đã tan tành nát vụn.
Lâm Sơ Ảnh ở bên cạnh ngược lại lại khá hứng thú. Gần như lúc di động bay đi thì cũng nhanh chóng túm lấy một cái gối che ở trên mặt. Hai mảnh vỡ nhỏ sau khi bắn ra liền rơi xuống dưới gối. Tiếp đó Lâm Sơ Ảnh làm như không có việc gì, cầm lấy điều khiển TV tiếp tục đổi kênh.
Nhìn sự trấn tĩnh của bà xã. Vẻ xanh mét của Hầu Phương Minh dần dần dịu đi một ít. Phát hiện khóe miệng Lâm Sơ Ảnh hơi lộ vẻ khinh thường thì ngọn lửa giận mà Hầu Phương Minh vất vả mới dẹp xuống lại bùng lên.
- Cô muốn cười thì cứ cười đi. Kìm nén rất khó chịu. Tôi nói cho cô biết, đừng quên lúc trước mà không có thằng này thì hiện giờ cô chỉ là con cave bị trăm thằng cưỡi nghìn thằng đè thôi.
Ánh mắt Hầu Phương Minh biến thành điên cuồng. Vẻ mặt nhăn nhó trông rất dữ tợn.
- Anh nói không sai. Không có sự giúp đỡ của anh thì tôi đã phải đi làm gái điếm. Tuy nhiên anh cũng đừng quên lúc trước tôi cũng không van xin anh. Tự bản thân anh hãy ngẫm mà xem. Trong mấy năm kết hợp tôi đối với anh như thế nào. Nghĩ sâu thêm một chút nữa. Nếu không có ông già nhà anh, đoán xem? Sớm biết anh là cái loại người này thì bà đây dù có phải làm gái điếm cũng không dựa vào cái loạn bùn nhão như mày.
Bề ngoài Lâm Sơ Ảnh vẫn bình tĩnh như trước, giọng điệu từ từ mà bình thản. Cứ từng chữ từng chữ một, giống như đang nói tới chuyện không hề liên quan gì đến mình cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...