Sỹ Đồ Phong Lưu

Lâm Sơ Ảnh lẩm bẩm một tiếng, không tỏ thái độ gì nữa. Lâm Sơ Ảnh suy nghĩ một chút rồi mới nhỏ giọng nói:
- Có lẽ bố muốn can thiệp vào chuyện này, Khương Thanh Bình làm việc rất không có chừng mực, bố có chút khó xử. Mặc dù Khương lão có ơn đề bạt bố, nhưng cũng không thể cho phép Khương Thanh Bình làm chuyện quá đáng. Dương Phàm có lẽ là định chờ đàm phán với bố xong rồi mới quyết định chuyện của anh. Ai, anh đừng có mà ghen. Nếu làm cho Dương Phàm khó chịu thì anh chịu ăn mắng đi.
Hầu Phương Minh trợn mắt há mồm nói:
- Dựa vào cái gì?
Lâm Sơ Ảnh thấy Hầu Phương Minh không phục, cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Dựa vào cái gì ư. Chỉ dựa vào một câu nói của anh làm hỏng chút tình cảm tích lũy của bố và Dương Phàm. Em khuyên anh nhân lúc vẫn còn sớm hãy nói chuyện với bố về việc này. Nếu không sau này từ miệng Dương Phàm phát ra, anh nhất định bị mắng như một con chó.
Lời này Lâm Sơ Ảnh nói ra có vẻ hơi nặng, Hầu Phương Minh đúng là không nhịn được. Mặt Hầu Phương Minh lúc này lúc đỏ lúc trắng, lúc lại đen, ngồi trên ghế sô pha nhìn Lâm Sơ Ảnh đang nằm bắt trên trên giường, hai mắt ngơ ngác nhìn Tv mà không biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì. Lâm Sơ Ảnh mặc một chiếc sườn xám màu phấn hồng có thuê hình hoa mai, Hầu Phương Minh nhìn từ bên cạnh thấy rõ dáng người rất đẹp. Hơn nữa đôi chân dài nửa kín nửa hở làm trái tim Hầu Phương Minh nóng lên. Hầu Phương Minh lại nghĩ đến lời Lâm Sơ Ảnh nói ra, hắn tức tối gầm lên một tiếng đột nhiên lao tới.
Lâm Sơ Ảnh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, chỉ nghe thấy roẹt một tiếng, chiếc sườn xám đã bị xé ngang một bên lộ ra một mảnh. Lâm Sơ Ảnh cũng không chống cự, cứ như vậy nhìn Hầu Phương Minh như nổ điên dùng hai tay xé chiếc sườn xám. Chiếc sườn xám bị xé thành hai nửa, Lâm Sơ Ảnh cũng bị túm lấy quay cuồng trên giường.
Lâm Sơ Ảnh nằm trên giường không nhúc nhích, nhỏ giọng nói:
- Em có thể kiện anh về tội cưỡng dâm.

Lâm Sơ Ảnh nói ra một câu không có tình cảm, Hầu Phương Minh lập tức giống như sương sớm dưới nắng nhạt dần nhạt dần. Dương Phàm đặt mông ngồi trên giường thở phì phì từng ngụm từng ngụm một. Một lúc sau Hầu Phương Minh lấy lại khí rồi gằn giọng nói:
- Tôi có phải là quá kém cỏi không?
Lâm Sơ Ảnh ngồi dậy, trên mặt thoáng hiện ra một tia giật mình, trong đầu nghĩ đến bình thường Hầu Phương Minh đối với mình rất tốt, Hầu Tiếu Thiên cũng khá chiếu cố đối với nhà mình. Lâm Sơ Ảnh không khỏi thở dài một tiếng rồi nói:
- Anh thực ra không hề ngốc, chính là anh không dồn tâm trí vào việc đứng đắn.
Vừa nói Lâm Sơ Ảnh tự mình đứng dậy mặc áo ngủ vào. Sau khi làm xong thì thấy Hầu Phương Minh đỏ mắt ngồi ngây ra đó, trong lòng không khỏi cảm thấy không đành lòng. Lâm Sơ Ảnh xoay người rót một chén nước đưa đến trước mặt Hầu Phương Minh, sau đó từ từ ngồi xuống trước mặt đối phương.
- Vấn đề lớn nhất của anh là không tỉnh táo. Đương nhiên điểm này có liên quan đến em.
Lâm Sơ Ảnh mở miệng cười cười tự giễu mình rồi nói tiếp;
- Thực ra bố là người rất khôn khéo. Bố nhìn thấu Dương Phàm là người niệm tình cũ, cho nên mới dám dung túng Khương Thanh Bình trong mức độ nhất định. Hơn nữa đúng là vì nể mặt bố cho nên Dương Phàm mới có thể đề nghị bỏ ra 10 % tiền sửa đường. Nếu không, anh thử đổi lại mình ở vị trí của Dương Phàm rồi nhìn xem?
Hầu Phương Minh dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Ảnh cũng không xúc động như trước nữa, một bộ nghe chỉ dạy mà nói:
- Việc này có quan hệ gì với anh?

Lâm Sơ Ảnh mặc một chiếc áo ngủ ngắn nên lộ ra cặp đùi thon dài và chỉ che được nửa bộ ngực. Lâm Sơ Ảnh thản nhiên nói:
- Bố nợ, con trả, đạo lý ngược lại cũng như vậy. Anh không nghĩ tình cũ, vậy món nợ này người ta chẳng lẽ không tính với anh sao?
Lâm Sơ Ảnh vừa nói chuyện vừa khẽ nghiêng người xuống, một chiếc dây áo ngủ rơi xuống nhưng Lâm Sơ Ảnh không đưa tay kéo lên, vì thế để lộ ra chiếc áo lót màu đen viền hoa, kết hợp với da thịt trắng nõn cùng với nhịp thở làm cho bộ ngực nhảy lên trông rất bắt mắt.
Hầu Phương Minh vội vàng nhìn lướt qua, khẽ quay đầu lại nhỏ giọng nói:
- Anh nghe lời em là được chứ gì. Em mặc quần áo lại đi.
Lâm Sơ Ảnh lúc này mới cười cười một tiếng đầy quyến rũ, dựa vào chăn rồi nói:
- Anh muốn làm gì thì làm, đừng có nhịn.
Hầu Phương Minh sửng sốt một chút, nhìn hai dây áo ngủ đã rơi xuống, Lâm Sơ Ảnh nằm trên chăn đang khẽ mở hai chân ra. Chiếc áo ngủ gợi cảm chỉ che khuất được cái mông, quần lót màu đen có thể thấy rõ ràng, đây tự nhiên là dụ dỗ người ta rồi. Mặc dù là vợ chồng nhưng Hầu Phương Minh cũng không có năng lực chống lại. Hắn lao tới, không thể chờ đợi được nữa mà vén váy ngủ lên, không hề có chút động tác nào trước chui vào trong. Bên trong khô hạn nên tự nhiên sẽ đau. Lâm Sơ Ảnh ư một tiếng nhíu mày lại, Hầu Phương Minh lập tức cảm thấy sung sướng vì trả được thù, càng thêm mạnh bạo hơn.
Hầu Phương Minh không chuẩn bị kéo dài trận chiến nên rất nhanh đã bại trận. Lâm Sơ Ảnh cau mày không nói gì đứng lên đi vào toilet mà rửa ráy, tiếng nước chảy vang lên. Hầu Phương Minh nghe thấy thế không khỏi cười hắc hắc một tiếng, dựa lưng vào giường gọi điện cho Hầu Tiếu Thiên, nói chuyện lần trước ở tỉnh thành một chút. Trong giọng Hầu Phương Minh ra vẻ rất sợ hãi, cuối cùng còn ra vẻ lo lắng nói một câu:
- Bố, con không làm bố thêm phiền phức đó chứ?

Không thể nói Hầu Phương Minh ngu, ít nhất Hầu Phương Minh nắm chắc được tâm tư của ông bố Hầu Tiếu Thiên đối với mình. Quả nhiên Hầu Phương Minh vừa ra vẻ đáng thương như vậy làm cho tâm trạng Hầu Tiếu Thiên có biến hoá một chút. Hầu Tiếu Thiên vốn định răn dạy Hầu Phương Minh một phen thì lời nói đến miệng đã phải dừng lại, thở dài một tiếng mà nói:
- Anh đó, anh đã bỏ qua một cơ hội tốt làm bạn với Dương Phàm.
Hầu Phương Minh ngây người ra, ngồi bật dậy rồi nói:
- Chẳng lẽ thằng ranh đó vẫn không coi con là bạn?
Hầu Tiếu Thiên cười lạnh nói:
- Chó má. Anh đủ tư cách sao? Ông bố anh miễn cưỡng đủ, bây giờ đều bị anh làm loạn rồi. Được rồi, anh đừng giải thích, gì cũng đừng làm, gì cũng đừng nói. Đừng tưởng rằng bố anh là chủ tịch tỉnh nên trong mắt không có ai, Dương Phàm về sau chính là nhân vật lãnh đạo của Đảng và nhà nước, không phải là loại người như anh có thể so sánh. Bây giờ tên Dương Phàm này khinh thường so đo với anh, nên muốn tìm tôi đó.
Hầu Phương Minh dập máy rồi một lần nữa ngơ ngác ngồi trên giường. Lâm Sơ Ảnh từ trong toilet đi ra không khỏi cười lạnh một tiếng, từ từ nói:
- Đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì. Sau này mọi việc cẩn thận một chút là được. Làm người khiêm tốn một chút chưa chắc đã phải người yêu. Những lời này anh có thể nghe ra là tốt nhất, nếu không thể nghe thì coi như em chưa nói gì.
Một đêm không có chuyện gì, sáng hôm sau trong hội nghị thường ủy thành phố Hải Tân, Liễu Diệp theo nội dung bàn bạc từ trước với Tào Dĩnh Nguyên đã nói chuyện sở Giao thông tỉnh muốn làm ra, nhưng cũng không nói hết toàn bộ câu chuyên. Loại chuyện này nếu là trước kia thì không có gì, chỉ cần trên dưới thông báo tốt, cái cần chiếu cố thì chiếu cố, cái cần phân chia thì phân chia, thành phố Hải Tân bỏ tiền ra cũng là bình thường. Nhưng thái độ ăn một mình của sở Giao thông tỉnh lại là chuyện khác.
Theo lý thuyết chuyện này sẽ không đưa ra hội nghị thường ủy, nhưng đây là Bí thư Dương muốn thống nhất tư tưởng của mọi người, điều này trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Ồ, có người dám tìm đến cửa gây khó dễ, Bí thư Dương quyết định không cho tiến vào.
Tư tưởng rất nhanh đã được mọi người thống nhất. Loại chuyện này không thể xảy ra. Trong tay mọi người đều có địa bàn của mình, chẳng may sau này các sở khác trên tỉnh học sở Giao thông tỉnh rồi làm như vậy, như thế địa phương còn có thể sống được sao?

- Ý kiến của tôi rất rõ ràng, tiền này không thể bỏ ra.
Liễu Diệp cuối cùng chủ động thay Bí thư Dương đưa ra một câu nói. Liễu Diệp có thể ngồi trên Vương Tuyết phó thị trưởng thường trực này đúng là nằm ngoài suy đoán của rất nhiều người. Ví dụ như đồng chí Lam Hòa trong lòng cũng là rất oán thán. Xem ra vào lúc quan trọng không nắm bắt được cơ hội nên đã bị thua. Vì thế trong lòng Lam Hòa cảm thấy rất phức tạp.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Phó thị trưởng Liễu, lỗ hổng này không thể bỏ ra.
Lam Hòa kịp thời có phản ứng tương tự, những người liên quan đều tỏ vẻ kiên quyết tiến hành đấu tranh vì lợi ích của cả thành phố Hải Tân.
Dương Phàm là người cuối cùng tỏ thái độ, giọng điệu vô cùng bình tĩnh mà nói:
- Đường vẫn phải sửa, đây là chuyện tốt. Bên phía sở Giao thông tỉnh nghĩ biện pháp bắt chuyện một chút. Theo tôi thấy một khi bắt chuyện xong thì công việc này sẽ do đồng chí Liễu Diệp gánh vác.
Nói đến đây Dương Phàm không tiếp tục nữa, trở lại chuyện chính mà nói:
- Mọi người đã thống nhất về tư tưởng là tốt rồi, tôi thấy cứ quyết định chuyện này như vậy đi.
Nói xong Dương Phàm rất tùy ý nhìn lướt qua Ngô Địa Kim. Chi tiết này đúng là không ai chú ý tới. Nhưng thật ra khi Ngô Địa Kim khi thấy Dương Phàm nhìn mình liền khẽ mỉm cười. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Dương Phàm rất nhanh đi ra. Liễu Diệp mặt mày trầm ngâm lặng lẽ ra ngoài. Vẻ mặt Liễu Diệp lại có chút kỳ quái, trong lòng đang suy nghĩ về câu nói công việc của Dương Phàm ở trong hội nghị thường ủy. Lúc này Liễu Diệp quản thêm một ngành, nhưng ai lại ngại quản thêm một ngành chứ? Chẳng qua nếu Dương Phàm mở miệng nói, sợ rằng Liễu Diệp cũng chỉ có thể nhận một cục diện thịt bị cắt mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui