- Chẳng qua chỉ là một tên ngạo mạn.
Chương Vũ Ninh nhỏ giọng nói một câu rồi cười cười tránh ra.
Tào Dĩnh Nguyên đi đến gần nhỏ giọng nói:
- Không tỏ thái độ gì, có phải có chuyện gì không?
Tào Dĩnh Nguyên ám chỉ điều gì, Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ. Dương Phàm mỉm cười nhỏ giọng nói:
- Về rồi nói.
Bí thư thị ủy và thị trưởng thành phố Hải Tân một khi dồn tâm trí vào việc đứng đắn nghiêm chỉnh thì hai người rất ăn ý với nhau. Dương Phàm không phải một người thích khống chế quyền lực quá lớn. Trong việc bổ nhiệm nhân sự mặc dù có chút cực đoan, nhưng mỗi lần Tào Dĩnh Nguyên đưa ra đề nghị hợp lý, Dương Phàm đều có thể chấp nhận. Tào Dĩnh Nguyên dần dần cũng hiểu rõ Dương Phàm chưa chắc coi trọng vị trí này, chẳng qua đây là vấn đề khống chế. Một bí thư thị ủy không thể khống chế toàn cục thì sao xứng là một bí thư thị ủy.
Máy bay rốt cuộc đã hạ xuống, Triệu Việt từ đầu đến giờ nhìn máy bay cuối cùng đã quay đầu lại nhìn Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên một chút.
Người của đoàn Khảo sát ngồi xe của sân bay đi tới trước mặt đội xe.
Sau một phen khách khí, mọi người đều tự mình lên xe đã chuẩn bị trước. Trước khi lên xe, Chu Minh Đạo vẫy vẫy Dương Phàm:
- Lên xe của tôi.
Chu Minh Đạo là cố vấn kinh tế đặc biệt của đoàn Khảo sát, cũng không có quyền quyết định. Chẳng qua ở đây không ai dám coi nhẹ Chu Minh Đạo. Dương Phàm là học trò của Chu Minh Đạo, điểm này mọi người ở đây đều biết. Nguồn: https://truyenfull.vn
Khi Khương Thanh Bình thấy Dương Phàm lên xe, không khỏi lộ ra một tia ghen ghét.
- Thế nào? Gần đây ổn chứ?
Chu Minh Đạo không mấy khi cười tươi như vậy, xem ra tâm trạng rất được.
- Cũng tốt ạ, có lẽ em có thể buông tay buông chân làm chút chuyện.
Khi Dương Phàm trả lời vẻ mặt rất bình tĩnh.
- Trong vòng hai năm xây dựng một thành phố Hải Tân mới, trách nhiệm không nhẹ đâu.
- Thầy không phải là muốn nói gì với em đó chứ?
Dương Phàm cười cười nói một câu, trong giọng lộ rõ vẻ thân thiết. Nói thật ra trong mấy ông cụ chỉ có Chu Minh Đạo là thân với Dương Phàm.
- Lời này không phải thầy nói, mà là do Thủ trưởng nói. Thầy chỉ là truyền đạt lại thôi.
Chu Minh Đạo cười cười một tiếng rồi nói. Dương Phàm không khỏi ngây ra, nhớ đến hôm gặp Thủ trưởng ngày nào, không khỏi có chút khẩn trương.
- Thủ trưởng còn nói gì ạ?
- Thủ trưởng nói Trần gia đã có người kế thừa, phải bồi dưỡng cho tốt, tương lai sẽ trọng dụng.
Khi Chu Minh Đạo nói lời này, trong mắt lão không khỏi lộ ra một tia hưng phấn. Dương Phàm biết tính cách của Chu Minh Đạo nên từ trong ánh mắt này có thể mơ hồ cảm nhận một chút gì đó, nhưng lại không thể xác định.
Cảm thấy vẻ mặt Dương Phàm hơi đổi, Chu Minh Đạo mỉm cười nói:
- Em còn trẻ, tốt nhất phải làm tốt công việc trước mắt, nhìn việc ở quá xa không tốt đâu.
Trong lời của Chu Minh Đạo có ý gõ Dương Phàm một chút. Chút tâm trạng dao động trong lòng Dương Phàm lập tức bình tĩnh lại.
Đoàn Khảo sát ở lại trong khách sạn, lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy ngồi nói chuyện với người phụ trách của đoàn Khảo sát. Lãnh đạo chủ yếu của thành phố Hải Tân tự nhiên cũng muốn tham gia. Trong cuộc nói chuyện, Dương Phàm cho Tào Dĩnh Nguyên là người ra mặt, mình chỉ ngẫu nhiên bổ sung một hai câu. Thành phố Hải Tân chuẩn bị khá đầy đủ, thành tích của bộ máy mới cũng đã rất rõ ràng. Trích dẫn một câu trong báo cáo của Tào Dĩnh Nguyên như sau:
- Trong vòng hai ba năm tới, GPD của thành phố Hải Tân ít nhất sẽ tăng lên gấp đôi.
Cuộc tọa đàm kết thúc, các lãnh đạo khác đều rời đi nhưng Dương Phàm lại bị giữ lại. Đối với điểm này những người khác không hề có bất cứ ý kiến gì. Mặc dù là có ý kiến thì nhiều nhất cũng chỉ là đỏ mắt mà thôi. Hơn nữa điều này đối với tỉnh Thiên Nhai cũng là chuyện tốt mà.
Đây là lần đầu tiên Trần Chính Minh một mình đối mặt với Trần Chính Minh, cảm thấy vẻ mặt của ông bác hai này có chút phức tạp. Theo lời Chu Minh Đạo nói, Trần Chính Minh là một phó chủ nhiệm không quá mạnh trong Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương. Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương giống như nội các của vua Hán Vũ Đế vậy, người giữ chức ở đây dù không mạnh thì vẫn hơn so với các nơi khác.
- Ngồi đi, đừng khách khí.
Trần Chính Minh thoạt nhìn uy nghiêm hơn Trần Chính Hòa, đầu nửa trắng nửa đen nên thoạt nhìn già hơn tuổi.
Dương Phàm ra vẻ chăm chú lắng nghe, lặng lẽ ngồi trước mặt Trần Chính Minh. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy đối mặt với Trần Chính Minh áp lực hơn so với Trần Chính Hòa nhiều. Trần Chính Minh làm quan ở Bắc Kinh hơn 20 năm, ở dưới tỉnh không quá lâu, giống như một đoạn phim ngắn mà thôi.
- Lúc trước ông cụ muốn nâng đỡ cháu, bác rất bất mãn. Bây giờ xem ra gừng càng già càng cay.
Trần Chính Minh vừa mở miệng lại nói một câu như vậy. Dương Phàm cười cười ngây ra, không nói gì mà giữ im lặng.
- Thực ra năm cháu 9 tuổi, ông cụ đã tỏ vẻ muốn mang cháu về Bắc Kinh, đáng tiếc mẹ cháu không đồng ý. Mẹ cháu nói con cái Dương gia nếu muốn đến Bắc Kinh thì phải dựa vào năng lực của mình. Lúc ấy lão Tam chuyển lại lời này với ông cụ, tối đó ông cụ không ăn cơm, một mình ở trong phòng làm việc rất lâu.
Trần Chính Minh nói đến đây liền dừng một chút mới tiếp lời:
- Bác nói điều này chính là hy vọng trong lòng cháu không nên có oán giận gì. Sự thật chứng minh mẹ cháu đã đúng. Hoàn cảnh ở Bắc Kinh mặc dù ưu việt, nhưng hoàn cảnh gian khổ càng rèn luyện ý chí người ta hơn.
Dương Phàm nghe đến đây liền cười cười một tiếng mà nói:
- Bác quá nhạy cảm. Từ sau khi cháu chấp nhận sự an bài của ông nội, cháu đã quyết định quên đi tất cả bất mãn trong lòng.
- ha ha, xem ra là bác suy nghĩ nhiều rồi. Thực ra Chính Hòa cũng nói với bác như vậy.
Trần Chính Minh cười cười tự giễu mình, lắc đầu cười khổ nói:
- Từ nhỏ bác đã kỳ vọng vào Xương Khoa rất cao. Đáng tiếc thằng bé này không muốn làm quan. Năm sau bác sẽ lui xuống nhưng vẫn không thể giúp được gì cho cháu. Nghĩ đến đây bác không khỏi có chút xấu hổ.
Dương Phàm có chút không rõ ý lời Trần Chính Minh nói. Trần Chính Minh nói một tràng dài nhưng không có ý nghĩa quá lớn đối với Dương Phàm.
- Bác quá khách khí rồi. Cháu biết bác thực ra đã giúp cháu không ít.
Dương Phàm vẫn khách khí như trước, trong lòng thật sự không tìm được cảm giác thân thiết với Trần Chính Minh.
Trần Chính Minh cười cười một tiếng, hơi điều chỉnh tư thế rồi nói:
- Bác ở trong Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương, ưu thế lớn nhất là quen thuộc một chút về các chính sách mới của quốc gia, làm ở trong ngành này ...
Trần Chính Minh lại nói một hồi, nội dung đều là các tâm đắc của lão khi làm việc ở Bắc Kinh. Bắc Kinh không thể so sánh với bên dưới, nước ở đây quá sâu, nếu không phải người trong đó thì không thể hiểu được. Trần Chính Minh gần như là nói chính bản thân mình, nói rất nhiều vấn đề gặp phải trong công việc cùng với kết quả cuối cùng đạt được.
Hai người cứ ngồi như vậy, một người nói một người nghe. Thi thoảng Dương Phàm cũng hỏi một câu, những lời Trần Chính Minh nói thật ra rất có giá trị tham khảo với Dương Phàm. Thời gian không biết từ lúc nào trôi qua. Một người nói đầy chăm chú, một người cẩn thận lắng nghe. Sau khi ăn trưa xong, hai người tiếp tục nói chuyện. Dương Phàm không để ý trời bên ngoài đã dần tối xuống. Lúc hắn ngẩng đầu lên thì bên ngoài đã lên đèn.
Thư ký vào gọi một tiếng thì cuộc nói chuyện này mới coi như kết thúc.
- Mai là cuối tuần, đoàn Khảo sát tạm thời nghỉ ngơi hai ngày, sáng thứ hai bắt đầu nửa tháng khảo sát. Cháu gần đây cũng vất vả rồi, không cần phải ở lại với đoàn Khảo sát làm gì. Dù sao cũng có người mời khách mà.
Chẳng qua Dương Phàm vẫn cùng ăn tối với Trần Chính Minh. Sau đó Dương Phàm đưa Chu Minh Đạo về phòng nghỉ rồi ngồi lại một chút. Chu Minh Đạo cười nói:
- Trần Chính Minh rất quen thuộc với chốn quan trường Bắc Kinh. Lời Trần Chính Minh nói rất đáng để nghe một chút. Thầy cũng không cần em phải tiếp, lần này mặc dù chỉ là đi cho có nhưng bề ngoài không thể xảy ra sai lầm, nếu không sẽ bị người công kích. Em về nghỉ ngơi hai ngày, nửa tháng tới có lẽ em rất mệt đó.
Chu Minh Đạo nói với Dương Phàm thì rất ít khi giấu diếm, thường thường đều là dùng giọng dạy bảo. Dương Phàm nghe rõ ý của Chu Minh Đạo, vội vàng đứng lên cười nói:
- Vậy em xin phép cáo từ, miễn lát nữa muốn xuống cũng không được.
Đoàn Khảo sát xuống tỉnh Thiên Nhai, ở trong mắt rất nhiều người sẽ là một miếng bánh ngọt.
Người hơi có chút suy nghĩ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm quen này.
Ra khỏi khách sạn mà đoàn Khảo sát ở tạm, phòng khách sạn hôm qua ở vẫn chưa trả nên Dương Phàm đi về khách sạn nghỉ ngơi. Cái mông còn chưa ấm chỗ, Đinh Duệ đã gọi điện tới.
- Dương lão đệ, han cậu mặc dù không nói mấy cấu chẳng qua được đãi ngộ làm cho người ta đỏ mắt. Tôi khuyên cậu mau tắt điện thoại di động đi, không lát nữa không được yên đâu.
Đinh Duệ mới đến tỉnh Thiên Nhai, quan hệ với Dương Phàm cũng tốt nên tự nhiên phải nhắc nhở một chút. Nghênh đón ở trong chốn quan trường Trung Quốc luôn là như vậy. Dương Phàm cũng là người trong đó nên tự nhiên hiểu được sự lợi hại. Vì thế Đinh Duệ vừa dập máy, Dương Phàm liền tắt điện thoại di động đi ngay.
Dương Phàm vừa tắt điện thoại di động vừa âm thầm may mắn nơi mình ở không có ai khác biết. Dương Phàm dùng máy điện thoại bàn của khách sạn liên lạc với Tào Dĩnh Nguyên, bảo Tào Dĩnh Nguyên liên lạc với bên chính quyền thành phố chuẩn bị tốt các công việc. Sau đó Dương Phàm gọi cho Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Thứ hai tuần sau đoàn Khảo sát xuống, tôi tạm thời không về mà ở trên tỉnh thành nghỉ ngơi hai ngày. Cô có chuyện gì thì liên lạc với Lý Thắng Lợi. Tôi sẽ dặn cậu ta.
Tùng Lệ Lệ đang ở trong phòng làm việc chưa về bây giờ nghe Dương Phàm nói như vậy liền trêu chọc:
- Anh gọi điện cho em chỉ biết nói chuyện công việc thôi sao?
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười cười một tiếng hỏi lại:
- Sao, cô rất bất mãn à?
- Em nào dám, chỉ hỏi một câu mà thôi.
Tùng Lệ Lệ yêu kiều cười một tiếng. Dương Phàm cười ha hả nói:
- Vất vả một thời gian là sẽ có lúc rảnh rỗi. Nói cho mọi người sau khi đợt khảo sát này kết thúc, mọi người được nghỉ ba ngày, ai cũng được thưởng.
Từ trước đến nay Dương Phàm luôn cho rằng quan hệ giữa mình và Tùng Lệ Lệ tác dụng lớn nhất chính là giao dịch về lợi ích đôi bên. Tình cảm thực ra không phải không có, nhưng sẽ không quan trọng đến như vậy. Nhưng những lời nói này của Tùng Lệ Lệ làm cho Dương Phàm cảm thấy trong lòng người phụ nữ này đã có chút biến hoá nho nhỏ. Cho nên Dương Phàm liền cười ha hả, xem Tùng Lệ Lệ có phản ứng gì. Tùng Lệ Lệ nói có vẻ ghen tuông, nhưng lại là người rất có lý trí. Dương Phàm chỉ hơi lo lắng một chút là thôi.
Tùng Lệ Lệ nói như vậy thực ra chỉ là suy nghĩ đột nhiên mà thôi, nói xong trong lòng lại cảm thấy có chút là lạ. Dương Phàm khá tin Tùng Lệ Lệ. Công tác tiếp đón đoàn Khảo sát lần này trên danh nghĩa là do Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên là người chỉ huy, nhưng trên thực tế người phụ trách lại là Tùng Lệ Lệ và Liễu Diệp.
Hai người phụ nữ cũng rất quý trọng cơ hội này, thời gian này hôm nào cũng làm thêm. Nếu không như vậy thì muộn thế này sao Tùng Lệ Lệ còn ở trong phòng làm việc chứ?
- Ai thèm thưởng cơ chứ. Nhưng được nghỉ ngơi vài ngày đúng là cầu còn không được.
Tùng Lệ Lệ cười hơi miễn cưỡng một chút. Trong lòng hy vọng xa vời chẳng qua chỉ như hạt bụi trong cơn gió, trong nháy mắt đã bay không thấy tăm hơi, chỉ còn lại chút khổ sở mà thôi.
- Không có chuyện gì khác thì tôi dập máy đây.
Dương Phàm nói xong liền dập máy. Hai ngày nghỉ này Dương Phàm thật ra rất muốn yên tĩnh cả hai ngày. Nhân thời gian nghỉ ngơi này có thể suy nghĩ một chút về các công việc trọng tâm của thành phố Hải Tân trong thời gian sắp tới
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Dương Phàm thấy chiếc móc điện thoại di động mới mua về kia, Dương Phàm muốn đeo vào điện thoại di động. Loại móc này thường các cô gái trẻ hay thích, điện thoại di động của Dương Phàm treo móc này không hợp cho lắm. Đang định tháo ra thì trong đầu Dương Phàm đột nhiên hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Trang Tiểu Điệp, kết quả hắn vẫn không tháo xuống.
Ngồi trong phòng khá nhàm chán, lại không có tâm trạng đọc sách nên Dương Phàm quyết định đi ra ngoài một chút. Không biết tại sao Dương Phàm lại đi đến cửa hàng mua chiếc móc điện thoại di động hôm qua. Dương Phàm dừng lại nhìn lướt qua xem cô bé bán hàng hôm qua còn có đó hay không?
Bầu trời đột nhiên đổ mưa, đứng dưới ô cửa sổ bên cạnh, Dương Phàm đang do dự không biết có nên chạy về khách sạn hay không thì một chiếc ô đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Sao anh lại ở đây vậy? Chẳng lẽ anh nhìn trúng cô gái bán hàng kia?
Vu Thanh Bình đang đi trên đường thì thấy Dương Phàm đứng dưới ô cửa sổ hút thuốc lá. Vu Thanh Bình có cảm giác trông Dương Phàm rất cô đơn. Vu Thanh Bình không biết tại sao Dương Phàm lại xuất hiện ở đây, mặc dù biết giữa hai người không có kết quả nhưng vẫn không nhịn được đi lên trêu chọc một chút. Đồng thời trong lòng Vu Thanh Bình mơ hồ cảm thấy bộ dạng của Dương Phàm lúc này trông rất yếu ớt, mình phải đứng ra cứu Dương Phàm.
- Anh thích người phụ nữ thành thục một chút.
Dương Phàm cười cười, trên mặt xuất hiện hai má núm đồng tiền làm Vu Thanh Bình rất hâm mộ.
- Anh như thế này chẳng giống bí thư thị ủy thành phố Hải Tân gì hết. Em thấy giống như một sinh viên đại học đang đi trên đường. Chẳng lẽ anh thích trâu già gặm cỏ non sao?
Vu Thanh Bình cũng cười hì hì mà nói. Ở nơi như thế này, đối mặt với đề tài như vậy, Vu Thanh Bình không nhịn được thả lỏng mình một chút.
- Thực ra anh không thích cảm giác làm một bí thư thị ủy. Bởi vì làm bí thư thị ủy quá mệt. Anh thực ra thích hợp làm một người dân bình thường hơn. Đáng tiếc vận mệnh không phải do mình khống chế.
Dương Phàm nói ra lời này cũng hiểu mình đang giả vờ. Nhưng trước mặt Vu Thanh Bình, Dương Phàm có khoái cảm thả lỏng bản thân, một loại muốn nói gì cũng có thể nói ra, muốn làm gì cũng có thể làm, thật thoải mái.
Không nằm ngoài suy đoán, Vu Thanh Bình cầm ô che mưa liếc nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, sau đó thu ô lại đứng bên cạnh Dương Phàm. Hai người cùng nhìn người đi đường và xe cộ đang vội vàng đi trong cơn mưa.
- Anh nhớ chỗ em có chè Mao Tiêm của Vĩ Huyền.
Dương Phàm đột nhiên nói một câu như vậy. Vu Thanh Bình sửng sốt một chút, theo bản năng nói:
- Có, chẳng qua cũng không phải loại ngon cho lắm, bình thường thôi. Anh cũng biết em không thể uống được trà ngon mà.
Nói xong những lời này, Vu Thanh Bình có chút hối hận, thực ra mình phải noi:
- Nếu muốn thì đến nhà em ngồi chơi? Ngay đây thôi mà.
Vu Thanh Bình nghĩ đến đây đột nhiên có chút kỳ quái mà nghĩ có phải là Dương Phàm đứng ở đây vì đợi mình hay không? Thật giống như trong một bộ phim đã từng xem, một cậu con trai không xác định một cô gái có thích mình hay không liền lựa chọn giao quyền cho ông trời. Sau đó cậu con trai này ngày nào cũng đi đến nơi lần đầu tiên gặp cô gái kia. Đáng tiếc cô gái kia không hề xuất hiện ở nơi này. Nhưng sau một thời gian cậu con trai đã quên lựa chọn này, mà có thói quen đến nơi này hàng ngày. Sau đó cứ khi nào có mưa, cậu con trai đó sẽ theo quán tính chạy đến đây trú mưa. Nhưng không ngờ lại gặp cô gái kia, cô gái đã lâu không xuất hiện, bây giờ lại cầm một chiếc ô xuất hiện che cho mình.
Ngay khi ánh mắt và khuôn mặt Vu Thanh Bình trở nên mơ hồ, Dương Phàm mặt hơi mỉm cười nhìn ra đường rồi nói:
- Em quên địa vị xã hội của anh và em đi, mời anh một chén trà được chứ?
- Vậy còn đợi gì nữa?
Vu Thanh Bình phát hiện giọng của mình đã trở nên mơ hồ, chỉ là theo bản năng mở ô ra.
Ô không quá lớn, hai người phải dán sát vào và đứng dưới ô. Tay Dương Phàm rất tự nhiên ôm eo Vu Thanh Bình. Động tác này của Dương Phàm làm cho Vu Thanh Bình có chút lo lắng, không phải bởi vì bản thân động tác này, mà bởi vì eo của Vu Thanh Bình không thể so với trước kia, eo thậm chí đã bắt đầu có nhiều thịt hơn. Vu Thanh Bình cảm thấy mình nên đi tập thể dục một chút. Vu Thanh Bình theo bản năng quay đầu lại nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện trên mặt người đàn ông có vẻ giống như vừa huýt sáo vừa trên bạn học khi trước, Vu Thanh Bình không khỏi bị lây nhiễm. Cô cười hì hì một tiếng, hai người thi thoảng nhẹ nhàng chạm vai vào nhau, càng thêm thân mật hơn.
- Anh không thiếu phụ nữ phải không?
Khi Vu Thanh Bình hỏi lời này đúng là vô tâm, cho nên sau khi nói xong liền nói thêm một câu:
- Đừng để ý, em chỉ tò mò một chút mà thôi. Anh biết đó, tò mò là bản tính của phụ nữ mà.
- Không nhiều lắm, cũng không ít. Ở phương diện này anh đúng là không có năng lực khống chế bản thân mình.
Sau khi Dương Phàm thẳng thắn thắn nhận, ngón tay giữa nhẹ nhàng trượt nhẹ trên chiếc rãnh của váy làm cả người Vu Thanh Bình run lên một chút. Vu Thanh Bình vội vàng quay đầu lại nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện trên mặt người này đầy vẻ nghiêm túc, Vu Thanh Bình dường như tìm được câu trả lời vì sao tên Dương Phàm này có thể hô mưa gọi gió trong chốn quan trường.
Rốt cuộc đi đến khu nhà mình thuê, đội bảo dưỡng ở đây làm ăn không nghiêm túc gì hết, đèn đường đã mất đi tác dụng của no. Vu Thanh Bình lần đầu tiên không mắng đội bảo dưỡng, mà lại âm thầm cảm kích đèn đường hỏng thật đúng lúc. Nếu không mặt mình đỏ như đít khỉ, nhất định sẽ bị người đàn ông mặt không chút thay đổi trêu chọc.
Vu Thanh Bình có tâm trạng như kẻ trộm hơi to gan một chút nắm lấy bàn tay ấm áp của người đàn ông, trong bóng đêm đi theo cầu thang lên trên. Sau khi mở cửa phòng, đi xuyên qua phòng khác, tách một tiếng bật đèn phòng ngủ. Lúc này Vu Thanh Bình mới cảm thấy tất cả vừa rồi như trở lại hồi cấp ba. Khi đó mình mang theo một người con trai nén về nhà, sợ hàng xóm nhìn thấy. Trên thực tế chuyện này Vu Thanh Bình chỉ được xem trên phim ảnh mà thôi, cũng không có kinh nghiệm thực tế gì. Vu Thanh Bình chỉ theo bản năng nghĩ như vậy, nên bây giờ có cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài.
Lúc này Dương Phàm làm một chuyện vừa kích thích vừa xấu xa. Hắn đưa tay vén váy Vu Thanh Bình lên, ngay khi Vu Thanh Bình đang đắm chìm trong ảo tưởng thì ngón tay không một dấu hiệu báo trước tách quần lót phòng ngự để chui vào khe rãnh, đầu ngón tay lướt nhẹ một chút, rồi nhẹ nhàng nghịch ngợm khe rãnh kia. Vu Thanh Bình vốn là một người phụ nữ đang trong thời kỳ hoàng kim, cả người trong nháy mắt đã nóng lên.
Sau đó Vu Thanh Bình cũng không nhớ gì nhiều, chỉ biết một việc đó là Dương Phàm chỉ bằng một động tác đơn giản đã dễ dàng khơi gợi tình dục của mình. Một người phụ nữ thành thục đang bị cơn lửa dục thiêu đốt.
Vu Thanh Bình rõ ràng nhớ đến lần trước khi hai người làm chuyện này, lúc ấy Vu Thanh Bình chỉ bị động thừa nhận. Cho nên lúc này Vu Thanh Bình cảm thấy nên chủ động một chút. Bài học đạo đức áp chế trong đầu đã không còn tồn tại nữa, cố gắng túm lấy người đàn ông này, làm cả hai đều thỏa mãn đồng thời làm cho mình dễ dàng hơn một chút, nguyện vọng này không hề quá đáng một chút nào.
Vu Thanh Bình quyết đoán quay đầu lại, đồng thời chân hơi mở ra, một tay đè đầu người đàn ông xuống, hai miệng dán vào nhau, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau. Những người phụ nữ có thân hình đẹp đều có một điểm giống nhau, đó chính là một đôi chân thon dài. Nếu như đôi chân đó đi tất chân mỏng manh màu trắng hoặc đen, Dương Phàm cảm thấy càng dễ dàng kích thích dục vọng của người đàn ông. Vu Thanh Bình có cả hai yếu tố này, khi nằm trên giường giơ hai chân lên, đôi tất chân màu trắng càng làm tôn thêm vẻ bắt mắt của đám lông rậm rạp kia.
- Chờ em một chút có được không?
Vu Thanh Bình đã chuẩn bị nghênh chiến đột nhiên mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, nhìn Dương Phàm đang chuẩn bị đẩy bảo bối cứng ngắc vào mà nói một câu.
- Nơi này là nhà của anh không?
Nói xong, Vu Thanh Bình cảm thấy hai chân bị mở ra ở mức lớn nhất, thân thể trong nháy mắt bị đâm xuyên. Đường mòn đã lầy lội ướt át khiến cho bảo bối cứng rắn kia không bị cản trở quá nhiều, cảm giác phong phú, đầy ắp thật thoải mái. Vu Thanh Bình không nhịn được kêu lên một tiếng, âm thanh mặc dù không lớn nhưng hôm qua lại rất tốt.
Dương Phàm giống như đang tiến vào một nơi đầy nóng bỏng, cảm giác ẩm ướt và thắt chặt rung động tâm hồn. Rất rõ ràng đã lâu rồi Vu Thanh Bình không làm chuyện này, cảm giác ôm chặt này làm cho Dương Phàm không mấy chốc đã muốn bắn ra. Dương Phàm đành phải từ từ chậm lại, Vu Thanh Bình bên dưới đột nhiên cười hì hì, nói với giọng trêu đùa:
- không có gì, để em lên trên.
A, suy nghĩ của hai người đã trở nên mơ hồ.
Mười ngày đoàn Khảo sát đến thành phố Hải Tân bề ngoài rất bình thường, trên thực tế đây đều là hiện tượng bên ngoài, nói rất thái bình cũng không quá đáng. Hơn nửa tháng thời gian, tất cả những người phụ trách của thành phố Hải Tân đều phải căng hết dây thần kinh ra. Bất cứ sai lầm nho nhỏ nào xuất hiện, người phụ trách sẽ đen đủi.
Ví dụ như bên cục Công an, thời gian này căn bản tiến hành tử thủ nghiêm mật. Đám côn đồ trên đường đã sớm bị cảnh cáo thời gian này thành thật một chút. Nếu như làm hỏng chuyện lớn của lãnh đạo thị ủy, tất cả đều bắt nhét vào trại tạm giam chờ xử tội. Lời này tuyệt đối không phải nói đùa, bất cứ kẻ nào phá hủy tiền đồ đều sẽ bị người ta liều mạng.
Chẳng qua có người không làm chút chuyện thể hiện sự tồn tại của mình sẽ không được thoải mái. Hôm nay đoàn Khảo sát đến ga xe lửa thành phố Hải Tân khảo sát, Khương Thanh Bình vẫn khá yên tĩnh trong mấy ngày qua đột nhiên ra vẻ tùy ý nói với Trần Chính Minh:
- Ga xe lửa thành phố Hải Tân có hơi cũ kỹ, phó chủ nhiệm Trần xem một chút có nên phê bình thành phố Hải Tân, đôn đốc thành phố Hải Tân cải tiến, sửa chữa một chút.
Câu nói này của Khương Thanh Bình làm cho vẻ mặt của hai ban bệ thành phố Hải Tân đều thay đổi. Giang Thượng Vân đứng bên cạnh Chu Minh Đạo lập tức lên tiếng:
- Đồng chí Thanh Bình, về vấn đề ga xe lửa, đồng chí Dĩnh Nguyên không phải đã nói trong báo cáo sao? Chính quyền thành phố đã làm quy hoạch, nửa năm nữa sẽ chính thức khởi công. Những việc này chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa tỉnh Thiên Nhai bốn mặt là biển, vận chuyển đường sắt không được coi trọng cũng là bình thường.
Giang Thượng Vân đã rõ ràng dùng súng ngắm vào Khương Thanh Bình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Thanh Bình. Lúc này Trần Chính Minh cau mày nói:
- Chuyện sửa đường sửa nhà, thành phố Hải Tân nói là được sao? Hơn nữa trong báo cáo của đồng chí Dĩnh Nguyên không phải nói rất rõ ràng rồi sao? Thành phố Hải Tân sẽ chủ động phối hợp với các ngành liên quan, làm tốt công tác quy hoạch và xây dựng.
Chu Minh Đạo vẫn không tỏ thái độ lúc này lạnh nhạt nói:
- Nhìn vào mấy chuyện nhỏ này có tác dụng gì chứ. Đây không phải là tìm xương trong quả trứng gà sao?
Khương Thanh Bình vừa mới định nhằm vào việc thành phố Hải Tân không hợp tác mà thể hiện lực lượng của mình, ngay lập tức đã bị ba phía đả kích mạnh mẽ. Kết quả này làm Khương Thanh Bình có chút ngạc nhiên. Khương Thanh Bình vốn tưởng rằng Trần Chính Minh và Chu Minh Đạo dù ủng hộ Dương Phàm như thế nào đi nữa cũng không thể rõ ràng.
Ngay khi Khương Thanh Bình bị nói đến độ vô cùng buồn bực, Chu Minh Đạo lại nói tiếp một câu:
- Hôm nay đến đây thôi.
Mọi người lập tức rút đi. Trước khi đi Dương Phàm còn không quên mỉm cười đầy khinh bỉ với Khương Thanh Bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...