Vừa nói xong thì Chúc Đông Phong đã buông điện thoại xuống. Dương Phàm nhìn điện thoại di động trong tay không khỏi cười một tiếng. Dương Phàm vốn định gọi điện cho Trần Chính Hòa, nhưng Điền Trọng gọi điện tới cho mình thì xem ra gọi cho ông bố cũng là thừa. Tâm trạng Dương Phàm trở nên nặng nề một chút. Dương Phàm đưa tài liệu cho Lý Thắng Lợi, sau đó im lặng không nói gì.
- Vệ Biên, ông nhìn chằm chằm Hạ Bình Nam cho tôi. Tôi muốn tài chính trong tay hắn để làm một chuyện lớn. Mạnh Quang Viễn đã dặn ông chưa?
Dương Phàm trầm giọng nói. Vệ Biên liền không còn cười hì hì nữa mà trở nên nghiêm túc nói:
- Ý chính thì chánh văn phòng Mạnh đã nói. Chánh văn phòng Mạnh nói lần này phải làm thật đẹp, như vậy tôi sẽ không thiếu công lao.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Việc này ông cứ yên tâm. Nhiều nhất là nửa năm nữa ông sẽ tiến thêm một bước. Tương lai ông cũng có thể hãnh diện trước mặt ông già.
Vệ Biên cười khổ một tiếng rồi nói:
- Ông già tôi gan hơi nhỏ, đúng là cầm tinh con thỏ. Ông già vừa thấy tình hình không ổn là bỏ chạy. Chẳng qua trước khi đi đã đề cử người nối nghiệp với tỉnh ủy. Nhưng thật ra bí thư Chúc gần đây lại thưởng thức một người.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đây là chỗ cao minh của ông già nhà ông. Quân tử không đứng dưới bức tường lung lay.
Cao Thắng đi chiếc xe quân đội, biển số xe có thể dùng chữ "quá phô trương" Lúc xe vào trong Quân khu thì không bị dừng lại, chẳng qua chỉ đi hơi chậm mà thôi.
Thấy Trữ Kiếm Nam đứng chờ ở cửa, trong lòng Dương Phàm ngoài chán ghét lại có thêm một tia bất đắc dĩ. Quan hệ giữa quyền lực và pháp luật ở một quốc gia trọng quan lại như Trung Quốc sẽ gây ra rất nhiều hiện tượng.
Một người phụ nữ đứng trước cửa sổ trên lầu nhẹ nhàng vén rèm cửa lên nhìn xuống thì phát hiện ra Dương Phàm thậm chí ngay cả bắt tay cũng chỉ chạm nhẹ vào tay Trữ Kiếm Nam rồi rụt lại, miệng người phụ nữ này không khỏi nhếch lên đầy khó chịu. người phụ nữ bỏ rèm cửa xuống quay đầu lại nhìn Trữ trung tướng đang nghiêm nghị ngồi trên sô pha, ả có chút bất mãn nói:
- Bố, Dương Phàm này quá kiêu ngạo, không thèm nhìn anh Kiếm Nam một chút.
Trữ trung tướng trừng mắt nhìn con gái đầy lạnh lẽo, lạnh nhạt nói:
- Ai cho các người đến đây? Mất mặt bây giờ lại muốn tôi lau mông cho anh chị, vậy mà còn dám nói này nói nọ trước mặt tôi. Cô xuống dưới thành thật đứng đó cho tôi.
Người phụ nữ bị Trữ trung tướng mắng mặt lúc trắng lúc xanh, không ngờ là con gái ruột mà ông bố cũng không cho mặt mũi như vậy. Trữ trung tướng đi đến đầu cầu thang đột nhiên đứng lại, lạnh nhạt nói:
- Cô đừng tưởng rằng những chuyện mà anh chị làm tôi không biết. Tôi nể mặt bác cô và bà mẹ đã mất của cô nên mới không so đo với hai người đó.
Trữ trung tướng ám chỉ cái gì, trong lòng người phụ nữ này hiểu rất rõ, mặt lập tức trở nên tái nhợt, người không đứng vững đến độ phải chống tay vào tường mới không ngã xuống. Chuyện xấu xa giữa hai anh em họ, không ngờ Trữ trung tướng lại biết rõ ràng. Nhà xấu không thể nói ra ngoài. Trữ trung tướng trong cơn giận dữ nói ra nhưng không có ý tiếp tục chỉ trích mà từ từ đi xuống lầu. Lúc đến chỗ rẽ Trữ trung tướng dừng lại một chút, trên mặt xuất hiện nụ cười rồi mới tiếp tục đi xuống.
- Chào trung tướng.
Dương Phàm đứng nghiêm chào. Trước khi kiêm nhiệm chức chính ủy Quân khu, Dương Phàm mỗi ngày phải học tập kỷ luật quân đội một giờ trong vòng nửa tháng. Cho nên tư thế chào Trữ trung tướng rất đúng tiêu chuẩn.
Trữ trung tướng bước tới, hoàn toàn không thèm để ý Trữ Kiếm Nam đứng bên chào mình mà bắt tay Dương Phàm với Vệ Biên. Sau đó khách khí mời hai người ngồi xuống nói chuyện. Thái độ này của Trữ trung tướng rốt cuộc có bao nhiêu thành phần làm cho mình xem thì trong lòng Dương Phàm cũng không hiểu rõ, trong lòng coi chi tiết này cũng có vài phần là thật. Chuyện mà Trữ Kiếm Nam làm, xử bắn vài lần cũng được. Cho nên chuyện này Trữ trung tướng đã phải dùng hết quan hệ mới giữ được mạng cho Trữ Kiếm Nam, cái khác còn có gì mà không dễ nói chuyện chứ?
Sau khi ngồi xuống, Dương Phàm cười nói:
- Từ sau lần gặp ở Bắc Kinh, phong thái của trung tướng vẫn vậy.
Trữ trung tướng khoát tay chặn lại rồi nói:
- Đừng có nịnh tôi. Người đã sáu mươi tuổi rồi, có phong thái hay không trong lòng tôi hiểu rất rõ. Cậu khách khí như vậy, tôi lại không quen. Khải Đức gặp tôi cũng gọi một tiếng Trữ thúc mà.
Kéo gần quan hệ lại, tự nhiên cho mình một danh hiệu Trữ thúc, bên trong rốt cuộc cất giấu chiêu gì thì trong lúc nhất thời Dương Phàm không thể rõ. Chẳng qua từ việc Trữ trung tướng có thể xuất hiện trong phòng khách của Trương Đại tướng, Dương Phàm liền hiểu rõ gọi "Trữ thúc" cũng rất hợp tình hợp lý. Hơn nữa chuyện Cao Thắng nổ súng đã tỏ rõ thái độ chính trị của Trữ trung tướng, chỉ là biểu hiện có hơi quá mà thôi. Với thủ đoạn của Trữ trung tướng nếu đã dùng biện pháp như vậy thì nhất định có nguyên nhân.
Dương Phàm mỉm cười không nói gì. Trữ trung tướng vừa thấy Dương Phàm đúng là không thấy con thỏ bị ưng bắt như thế nào, trong lòng Trữ trung tướng có chút căm tức nhưng vẫn cười cười mà nói tiếp:
- Thằng ranh Kiếm Nam không nên thân làm cậu thêm phiền phức. Nhà tôi còn có một con bé cũng không ra gì, lần trước khi đến Bắc Kinh bái kiến thủ trưởng, lão thủ trưởng cũng phê bình tôi nói tôi quá yêu chiều con. Lại nói lão thủ trưởng rất chiếu cố tôi, cả đời này cũng không thể báo đáp nổi.
Trữ trung tướng nói xong liền thở dài một tiếng. Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm giật mình, dường như đã rõ ràng điểm gì đó, chẳng qua trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười.
- Trữ thúc, ngài đừng tự trách mình.
Dương Phàm coi như đã thở dài một tiếng, chẳng qua vẫn không hề có ý buông lỏng bản thân. Trữ trung tướng trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:
- Dương Phàm à, lão thủ trưởng đã xuống, tôi cũng nhanh rồi, sau này phải dựa vào người trẻ tuổi như các cậu.
Đây là Trữ trung tướng đang ép Dương Phàm tỏ thái độ. Dương Phàm không hiểu rõ chi tiết về Trữ gia nên muốn có quyết định phải rất cẩn thận. Dương Phàm mỉm cười rồi nhìn Trữ Kiếm Nam đứng phía sau một chút, sau đó nói:
- Nếu đã gọi ngài là Trữ thúc, sau này trong phạm vi năng lực thì Trữ thúc có gì căn dặn, tôi nhất định cố hết sức.
Lại là trong phạm vi năng lực, lại là cố hết sức, lời này rất hàm súc, phải nói là lời hứa rất hàm hồ. Sau này Trữ gia có chút chuyện, Dương Phàm chỉ có thể lấy thái độ nhìn xem một chút có thể giúp hay không mà thôi. Trữ trung tướng nghe xong không khỏi thầm thở dài một tiếng trong lòng. Thằng ranh Dương Phàm này quá sâu, so sánh với thằng con mất nết trong nhà đúng là hơn nhiều lắm. Nếu Dương Phàm nói: "Nếu đã gọi là Trữ thúc, sau này chính là người một nhà" thì đây mới là đáp án mà Trữ trung tướng mong muốn. Lời hứa lúc này có vài phần hơi nước, mà phần trăm lại rất cao.
Đương nhiên quan hệ thì vẫn còn đó, Trữ trung tướng cũng không trông cậy vào một lần là xong. Hôm nay Dương Phàm có thể nói như vậy coi như đã rất cho mặt mũi. Chuyện tiếp theo chỉ là nói cho qua chuyện mà thôi. Tất cả mọi người có chút không yên tâm mà diễn kịch. Đến khi ăn cơm trưa xong Dương Phàm đứng dậy chào thì Trữ Kiếm Nam và Trữ Vân cũng không hề xuất hiện.
Xe của Dương Phàm vừa biến mất trong tầm mắt, Trữ Kiếm Nam và Trữ Vân trên lầu mới đi xuống. Trữ Vân nhìn về phía xa xa rất bất mãn nói thầm:
- Có gì đặc biệt hơn người chứ? Không phải là một thằng con hoang sao?
Trữ trung tướng mặc dù già nhưng lỗ tai rất thính, nghe thấy Trữ Vân nói như vậy mắt liền lóe ra một tia tàn độc, trừng mắt nhìn.
- Những lời này sau này nếu mà còn từ trong miệng mày phun ra, không cần biết tao có nghe được từ đâu, mày cứ chờ tao thu thập đi. Mày không muốn tốt nhưng tao không hy vọng mọi người bị mày liên lụy.
Trữ Kiếm Nam đứng bên muốn nói gì cũng không dám nói. Hôm nay Trữ Vân thông báo hắn đến đây là có mục đích, muốn nhân cơ hội tạo quan hệ với Dương Phàm nhằm kiếm hai miếng đất ở thành phố Hải Tân. Thành phố Hải Tân bắt đầu từ những năm 90 thế kỷ trước xây dựng không có quy hoạch gì, mấy năm nay đang không ngừng tiến hành điều chỉnh. Từ góc độ xây dựng thì thấy đây là cơ hội phát tài rất lớn. Rất đáng tiếc Dương Phàm không hề cho chút mặt mũi nào. Trong lòng Trữ Kiếm Nam mặc dù có chút bất mãn nhưng không dám để lộ ra mặt, chỉ có thể hy vọng vào con em họ Trữ Vân này. Lại nói hai người tuy là anh em nhưng từ hồi trung học đã có quan hệ loạn luân. Bây giờ Trữ Kiếm Nam đang làm việc trong công ty xây dựng của Trữ Vân. Trữ Vân cũng không phải là kẻ kém cỏi gì. Trữ trung tướng quản lý hậu cần, cả quân khu có rất nhiều đất đai, dựa vào những mảnh đất này và một vài thủ đoạn nên Trữ Vân kiếm được không ít tiền. Chính là vì vậy Trữ trung tướng gần đây bị người bẩm báo lên cấp trên. Nếu không phải Trương đại tướng ra mặt nói vài câu, Trữ trung tướng không biết chừng cũng bị liên quan.
Đúng là hai anh em này không có ai ra hồn nên Trữ trung tướng mới hạ quyết tâm thể hiện tốt một chút, ý chính là để cho Dương Phàm chút ấn tượng. Điều này là nhằm tạo dựng quan hệ, sau này cho dù có lui xuống thì có chuyện gì cũng có thể tìm đến Dương Phàm. Đáng tiếc nỗi khổ tâm của Trữ trung tướng không được con cái nhận ra. Không thể nói Trữ Vân là ngu, ngu thì làm sao có thể kiếm được tiền như vậy chứ. Chỉ có thể nói ả ta có tiền đó nhưng nhìn không xa. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Những lời này của Trữ trung tướng rất nặng, thấy hai anh em lại không có ý để vào trong lòng, Trữ trung tướng không khỏi cười khổ một tiếng. Trữ trung tướng nhắm mắt trầm ngâm một lát rồi từ từ đứng lên nói:
- Chuyện sau này của hai đứa, tôi không quan tâm, không hỏi đến nữa, tự mình làm đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...