- Trước kia Giang Thượng Vân có một thư ký, bởi vì làm có một chuyện làm không tốt nên bị điều đi rồi. Chuyện hắn biết tuy rằng không nhiều lắm, nhưng có một chuyện rất thú vị.
Tùng Lệ Lệ nói xong nhìn Dương Phàm đầy van xin, thế nhưng người đàn ông này hết sức kiên quyết nên đành phải hơi hơi vặn vẹo mông, không dám động đậy gì lớn.
- Chuyện gì?
Lúc này Dương Phàm vẫn tiếp tục truy hỏi đầy tỉnh táo, Tùng Lệ Lệ thấy nhịn không được liền nằm úp sấp, há mồm cắn một cái vào vai người đàn ông này, sau đó mới nói đầy căm giận:
- Tên Giang Thượng Vân này tin dùng một số phương thuốc cổ truyền, không biết chiêu này học ở đâu, mỗi ngày đều phải ăn táo ngâm, ngày 3 quả.
Dương Phàm nghi hoặc một chút, thấy vẻ mặt của Tùng Lệ Lệ trở nên vô cùng lẳng lơ, còn đang cố nén cười liền lập tức phản ứng lại.
- Tôi thèm vào, cái phương thuốc cổ truyền này quá đặt biệt, cũng không sợ bị rối loạn.
Bị chuyện này kích thích, Dương Phàm dùng sức hất eo lên.
- Ai! anh nhẹ thôi, đau quá!
Sự tình xong xuôi, Tùng Lệ Lệ mềm oặt, nửa người vẫn úp lên Dương Phàm, nằm im không nhúc nhích. Một hồi lâu sau mới ngọ ngoạy đứng lên nói:
- Em đi lấy thuốc cho anh!
Trước khi nhét điếu thuốc vào miệng Dương Phàm vẫn không quên hôn một cái.
- Cô gái kia chẳng qua chỉ là một học sinh trung học, khi Giang Thượng Vân đến tỉnh Thiên Nhai đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cô gái này trở thành người giúp việc cho Giang gia. Có một điểm mấu chốt, vợ của Giang Thượng Vân là một người bị liệt.
Choang một tiếng! Chén trà biến thành những mảnh nhỏ trên mặt đất. Ở trong thư phòng, Giang Thượng Vân có vẻ không khống chế được cảm xúc, vẻ mặt dữ tợn.
Trên hội nghị thường ủy sáng nay, Lý Hiếu Nghĩa đột nhiên nổi đóa lên, thái độ về mấy vấn đề nhân sự cương quyết đến dọa người. Nhất là ở vấn đề của Chu Giai, Lý Hiếu Nghĩa vỗ mạnh lên bàn. Chuyện biểu quyết bầu Chu Giai có được tiến vào thị ủy thường ủy hay không, Triệu Việt, Hà Thiếu Hoa bỏ phiếu trắng, những người khác đều giơ tay đồng ý.
Chuyện này có ý nghĩa gì? Giang Thượng Vân hết sức rõ ràng, người đứng đầu bên Đảng ủy và chính quyền bỏ phiếu trắng, đơn giản là không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt, để Lý Hiếu Nghĩa và Giang Thượng Vân cùng nhau chém giết. Những người khác tán thành, nhất là phiếu tán thành của bên Tỉnh ủy, có ý nghĩa là Triệu Việt đã có cái nhìn về Giang Thượng Vân, cảnh cáo gõ gõ đầu một chút. Đồng thời, cũng là một thủ đoạn cân bằng trước Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc của tỉnh.
Giang Thượng Vân nghĩ đến ánh mắt lúc đó của Triệu Việt, dường như muốn nói gần đây lão Giang nhà ngươi không bị cản trở, đừng nên quên tao mới là lão đại nhá.
Cửa thư phòng mở ra, một bóng dáng phụ nữ trẻ tuổi tiến vào, tay bưng một cái đĩa nhỏ, bên trong đựng 3 quả táo ngâm.
- Ngọc Mẫn, chị em ngủ chưa?
Giang Thượng Vân thấy Tiêu Ngọc Mẫn, tâm trạng bực bội lập tức dịu đi vài phần. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Ừm, mau ăn cho xong đi.
Nói xong Tiêu Ngọc Mẫn đưa tới một ly trà, khi Giang Thượng Vân cầm lấy một quả táo, Tiêu Ngọc Mẫn có vẻ không nỡ nhìn, vội vàng quay đầu.
Khi chiếc váy lụa được vén lên, Tiêu Ngọc Mẫn hiểu ý xoay người sang phía khác, Giang Thượng Vân từ phía sau ghé sát miệng lại gần, âm thanh nhép nhép phát ra như tiếng con chó đang liếm nước. Khi cảm giác được bị tiến vào, Tiêu Ngọc Mẫn uốn éo vòng eo nhỏ nhắn, chỉ trong chốc lát Giang Thượng Vân ở đằng sau thở hồng hộc úp lên trên bờ lưng trơn bóng của cô gái, trông như chó chết vậy.
- Em đi ngủ đây.
Tiêu Ngọc Mẫn mặt đỏ lên xoay người, sau khi cầm lấy khăn tay giúp đỡ vệ sinh liền chậm rãi rút khỏi thư phòng. Trong thời khắc đóng cửa, ánh mắt của Tiêu Ngọc Mẫn hiện lên vẻ khinh thường.
Tâm tình Liễu Diệp khá tốt, từ trong phòng làm việc của Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy đi ra liền tìm tới văn phòng của Nguyễn Tú Tú.
- Nói xong hết rồi chứ?
Nguyễn Tú Tú cười đứng lên đi ra đón, hai người là người quen cũ, mấy câu khách khí đều có thể lược bỏ.
- Khi nhận được thông báo thật bất ngờ, không ngờ loại chuyện tốt này còn có thể đến lượt tôi.
Liễu Diệp không hề có ý đắc chí vừa lòng, ngược lại còn tỏ vẻ bất ngờ. Quan hệ với Nguyễn Tú Tú mặc dù tốt, chẳng qua việc chọn người ngồi vào cái ghế thường vụ phó thị trưởng, dưới tình thế tỉnh Thiên Nhai trước mắt, Nguyễn Tú Tú khó có thể phát huy tác dụng gì lớn.
- Tôi cũng không ngờ, thật không nghĩ tới cuối cùng lại quyết định cho chị.
Đưa tới một ly trà, Nguyễn Tú Tú cười ngồi ở phía đối diện, trầm tư một lúc rồi nói:
- Nghe nói trong danh sách đề cử của thị trưởng Tào vốn không có chị, về sau là bí thư Dương thêm vào.
- Tin tức có đáng tin không?
Vẻ mặt Liễu Diệp từ từ trở nên nghiêm túc, Nguyễn Tú Tú cười cười nói:
- Là do thư ký của Tào Dĩnh Nguyên uống nhiều quá nói với người khác, ý tứ lúc đầu trên tỉnh chủ yếu là cân nhắc ý kiến của chính quyền thành phố.
Liễu Diệp mỉm cười nói:
- Tôi tương đối khiến cho người ta yên tâm!
Nguyễn Tú Tú ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cũng không hẳn vậy!
Liễu Diệp cười đứng lên, liếc nhìn đầy hàm ý với Nguyễn Tú Tú rồi nói:
- Tất cả sẽ nhanh chóng có đáp án, tôi cần phải trở về.
Đưa mắt nhìn Liễu Diệp biến mất ngoài cửa, Nguyễn Tú Tú khẽ thở dài một tiếng, trên mặt có hơi chút bất đắc dĩ.
Liễu Diệp đi xuống lầu không ngờ lại gặp được Chu Giai, vận mệnh mới phát sinh đã thay đổi ánh mắt của hai người phụ nữ, Chu Giai cười nói:
- Phó thị trưởng Liễu, có tiện thì cho tôi nhờ xe được không?
Liễu Diệp cười gật gật đầu, hai người một trước một sau lên xe của Liễu Diệp, sau khi xe ra khỏi tòa nhà thị ủy, Chu Dĩnh cười tủm tỉm nói:
- Chúc mừng chị Liễu!
Liễu Diệp cười mà không nói, một hồi lâu sau mới nói:
- Nếu không chúng ta cùng nhau mời bí thư Dương ăn một bữa cơm nhé?
Thấy giờ sắp hết giờ làm chiều, Dương Phàm sau khi tổ chức hai cuộc họp vừa mới trở lại trong tòa nhà thị ủy, Lý Thắng Lợi từ trên xe bước xuống cầm lấy di động lại gần hỏi nhỏ:
- Điện thoại của Liễu Diệp, có nghe hay không.
Dương Phàm hơi sửng sốt, tiếp tục đi lên trên lầu, vừa đi vừa nói chuyện:
- Hỏi xem cô ta có chuyện gì? Quan trọng hay không quan trọng!
Lý Thắng Lợi sau một lúc ừ ừ liền bước nhanh buổi theo báo cáo:
- Liễu Diệp và Chu Giai muốn mời ngài ăn cơm, ngài xem có chối từ hay không.
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Gần đây đang bận bịu, có lẽ thôi đi. Nói cho các cô ấy là tôi đã biết rồi!
Thời gian dần trôi đến tết âm lịch. Công việc của Dương Phàm cũng dần dần lu bù lên.
Trước kỳ nghỉ tết, Dương Phàm có thể nói là vô cùng bận rộn, hội nghị trong tỉnh, trong thành phố không ngừng diễn ra, lịch có thể nói là dày đặc, chân không mấy khi dừng ở phòng làm việc. Mãi cho đến khi tiến hành hội nghị thường ủy cuối cùng trước khi mùa xuân đến, Dương Phàm mới coi như tạm thở dài một tiếng. Tết năm nay Dương Phàm khá cô quạnh, Trương Tư Tề sắp sinh nên ở lại Bắc Kinh không về, các người phụ nữ khác cũng có nguyên nhân mà không ở bên cạnh mình được.
Ngày đầu năm mới lại bắt đầu bận rộn, dẫn đoàn đi các nơi chúc tết, đây là quy củ bắt buộc với lãnh đạo. Dịp tết người bình thường có thể nghỉ nơi nhưng lãnh đạo thị ủy lại vô cùng bận rộn. Qua ngày mồng tám, cuối cùng mới có thể quay về Bắc Kinh thăm gia đình. Dặn dò mọi người một chút, Dương Phàm leo lên máy bay bay về Bắc Kinh. Trương Tư Tề dự tính là sẽ sinh trong mấy ngày hôm nay.
Dương Phàm vừa ra đến sân bay thì đã thấy Chu Dĩnh mặc chiếc áo lông màu trắng đang run lên trong cơn gió. Sau khi thấy Dương Phàm đi ra, Chu Dĩnh cười tươi như hoa nở. Mùa đông Bắc Kinh vẫn lạnh như trước, nhưng thấy nụ cười của Chu Dĩnh, trong lòng Dương Phàm lại cảm thấy một tia ấm áp.
- Sao chỉ có mình em đến đây?
Dương Phàm đi tới cầm bàn tay hơi lạnh của Chu Dĩnh. Chu Dĩnh chu miệng nói:
- Tư Tề tỷ tối hôm qua bắt đầu đau bụng. Sau khi đưa đến bệnh viện thì chị ấy chết sống không chịu mổ đẻ, nói là sợ có sẹo sẽ xấu. Hai ông anh của anh đang ở bãi đỗ xe, em không để bọn họ đi cùng.
Hai huynh đệ Trần gia như quỷ mị lao ra. Trần Xương Khoa cầm lấy vali, Trần Xương Khoa đưa cho Dương Phàm một chiếc áo khoác ngoài rồi nói:
- Chú mau mặc vào đi, không bị cảm đó.
Chu Dĩnh thấy hai người này liền có chút khó chịu, lạnh nhạt nói:
- Các anh thật đáng ghét.
Huynh đệ Trần gia cười ha hả, nhưng cũng không làm bóng đèn bằng cách kéo Dương Phàm rời đi. Dương Phàm và Chu Dĩnh đi đến bãi đỗ xe, chui vào trong xe có điều hòa ấm áp. Dương Phàm lúc này mới từ từ duỗi cơ thể đang co quắp ra. Người lái xe là một binh sĩ, hai huynh đệ Trần gia lái chiếc xe khác, lần này bọn họ không chen vào chung một xe.
Tâm trạng Chu Dĩnh hình như không quá tốt nắm, nàng cầm tay Dương Phàm ngồi ở phía sau, ánh mắt không ngừng thay đổi. Dương Phàm vừa nhìn là biết Chu Dĩnh có tâm sự.
- Anh, em đã đến bệnh viện kiểm tra, tử cung có chút vấn đề.
Chu Dĩnh kề sát miệng vào tai Dương Phàm, nhỏ giọng nói. Dương Phàm không biết mấy cái này, nhẹ nhàng ôm eo Chu Dĩnh mà cười nói:
- giải thích như thế nào?
- Chính là không dễ có thai. Sau này anh phải cùng em nhiều hơn đó.
Dương Phàm sửng sốt một chút, từ từ gật đầu. Chu Dĩnh lúc này mới cao hứng hơn, cái mũi nhỏ hơi phập phồng, vẻ mặt thật là đáng yêu.
Bên ngoài phòng đẻ của bệnh viện Quân khu rất náo nhiệt. Trần Lão Gia tử và Trương đại tướng dẫn đội, hai vợ chồng Trần Chính Hòa cũng ở đây, Trương Khải Đức không có ở đây nhưng bà xã cũng tới. Dương Phàm vừa đến cửa thì bên trong truyền ra tiếng trẻ con khóc chào đời, rất to, hoàn toàn khác hẳn so với tưởng tượng của Dương Phàm. Dương Phàm không ngờ được một đứa bé lại có thể khóc lớn như vậy.
Khi mấy người già đi vào ôm em bé, Dương Phàm lại lén lút vào phòng đẻ, đi tới trước mặt Trương Tư Tề lúc này đang đầy mồ hôi, mỉm cười nhẹ nhàng cầm tay Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói:
- Vất vả cho em.
Thấy Dương Phàm coi như kịp thời đến nơi, Trương Tư Tề không nhịn được rơi nước mắt. Dương Phàm vội vàng ngồi xuống giường ôm Trương Tư Tề, cười cười nhỏ giọng nói:
- Đừng khóc, xấu lắm đó.
Mọi người xung quanh cũng biết ý không quấy rầy hai vợ chồng. Thấy xung quanh vắng vẻ, Trương Tư Tề hung tợn nhỏ giọng nói:
- Em không có sức mà tức, nếu không cắn chết anh. Sinh con cho kẻ háo sắc như anh, em cũng không biết có nên hay không?
Dương Phàm cười ha hả nhỏ giọng nói:
- Anh bế em về phòng bệnh nhé.
Lúc này hai vợ chồng Trần Chính Hòa đi cùng y tá vào trong phòng, đi tới trước mặt Trương Tư Tề nhỏ giọng nói.
Ôm Trương Tư Tề về phòng bệnh đặc biệt, em bé mới sinh được y tá mang đi, đám người đều đi xem tắm cho em bé. Trong phòng bệnh một lần nữa khôi phục yên tình. Trương Tư Tề cầm tay Dương Phàm, nàng nhìn vào mặt người đàn ông mà mắt không hề chớp, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại, đầu dựa vào đùi Dương Phàm mà nói:
- Em mệt quá.
Chờ Trương Tư Tề ngủ thiếp đi, Dương Phàm nhẹ nhàng nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh, ra ngoài tìm mọi người. Lúc này mọi người đang vây xung quanh một bức tường thủy tinh nhìn trẻ em bên trong được tắm rửa. Khi em bé được y tá ôm ra, Dương Phàm coi như đã được thấy hai người con. Hai đứa bé có khuôn mặt mịn màng mũm mĩm, hai mắt nhắm lại như đang ngủ say.
Nhìn hai đứa con nằm cạnh nhau mà ngủ, Dương Phàm cười cười ngây ngốc, hai mắt không rời con của mình. Không biết qua bao lâu cảm thấy bên hông đau nhói. Trương Tư Tề vừa ngủ dậy đang cười đắc ý nhìn Dương Phàm. Trương Tư Tề khôi phục chút sức lực, trong lòng vừa yêu vừa tức nên không nhịn được thi triển thủ đoạn am hiểu nhất của người phụ nữ.
Dương Phàm nhe răng cười. Lúc này Dương Lệ Ảnh từ ngoài cửa đi vào đang cầm cặp lồng trong tay:
- Mẹ vừa nấu canh cá xong, con ăn mau cho nóng, nếu không cháu bé dậy lại không có sữa mà bú.
Dương Phàm vội vàng cầm lấy bát canh, cười hì hì nói với Trương Tư Tề:
- Há miệng nào.
Trong nháy mắt đó Trương Tư Tề trở nên vô cùng ngoan ngoãn, vẻ mặt cũng hơi run lên, yên tâm thỏa mãn tiếp nhận sự chăm sóc của người đàn ông mình yêu.
Nửa tiếng sau khi bầu trời tối đen, bé gái tỉnh dậy khóc to một tiếng, làm cho bé trai cũng khóc mà tỉnh dậy.
Ngoài cửa có hai thiếu phụ tiến vào, xem ra là bảo mẫu được thuê. Hai người nhanh nhẹn ôm lấy hai đứa bé, đổi tã, sau đó bế bé trai đưa cho Trương Tư Tề. Trương Tư Tề ôm lấy em bé rồi mở cúc áo ra, Trương Tư Tề trừng mắt nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Đi ra ngoài.
- Cũng không phải chưa từng nhìn thấy mà.
Dương Phàm cố nhịn cười, chậm như rùa bước đi ra ngoài.
Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Thiên Nhai kết thúc thành công tốt đẹp. Triệu Việt như mong muốn tiếp tục kiêm nhiệm chức chủ tịch Đại hội đại biểu nhân dân, Hầu Tiếu Thiên thành công giữ chức trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, Lý Hiếu Nghĩa rời chức, điều đến làm phó thị trưởng thường trực thành phố Gia Lăng trực thuộc trung ương. Vị trí trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tạm thời bỏ trống. Dương Phàm chính thức kiêm nhiệm chức Chính ủy Quân khu. Trung tâm giải trí dưới nước ở thành phố Hải Tân chính thức được đưa vào khai thác một phần, chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên tự mình có mặt tham dự lễ khai mạc.
Trên bàn đặt tờ Thiên Nhai nhật báo, tiêu đề chính là lễ khai mạc Trung tâm giải trí dưới nước thành phố Hải Tân. Dương Phàm cầm lấy tờ báo ngồi trên sô pha, tâm trạng Dương Phàm không đặt ở trong bài báo này, tùy ý lật mở xem một chút rồi đóng tờ báo lại.
Tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang cuộc nghỉ ngơi tạm thời của Dương Phàm. Trương Tư Tề nhắn tới một tin, bên trên chỉ có hai chữ "Online" Dương Phàm mỉm cười đăng nhập vào QQ, mở ra thì thấy ảnh Trương Tư Tề hai tay ôm hai con. Hai đứa bé rõ ràng không hiểu là ông bố thấy mình qua mạng, ngủ rất ngon.
Dương Phàm cười cười không nói gì ôm hai tay nhìn màn hình máy tính, Trương Tư Tề cũng không nói gì mà ôm con nhìn Dương Phàm đang ngây ra đó cười cười nhìn con. Cứ như vậy đến tận khi ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc, Dương Phàm mới nói:
- Có việc tắt đây.
Trương Tư Tề chu miệng ra vẻ hôn xa, sau đó tắt QQ.
Lý Thắng Lợi từ bên ngoài thò đầu vào, cười cười nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, thị trưởng Tào đến.
Sau khi thấy rõ tình hình ở thành phố Hải Tân này, Tào Dĩnh Nguyên cuối cùng cũng xác định rõ vị trí của mình, thành phố Hải Tân trên cơ bản hình thành một bộ máy lãnh đạo lấy Dương Phàm làm trung tâm. Gần đây Tào Dĩnh Nguyên rất hay được lên truyền hình, vội vàng đi vào, lúc thấy Dương Phàm liền đi tới một bước đưa tay ra.
- Bí thư Dương, tôi đến báo cáo công việc.
- Ha ha, khách khí như vậy làm gì chứ? Quá khách khí rồi.
Trong lòng Dương Phàm mặc dù hài lòng với thái độ biết nhịn này của Tào Dĩnh Nguyên, nhưng bề ngoài vẫn phải nói một câu khách khí. Mặt nạ lúc cần mang vẫn phải mang.
- Công trình dành cho người thu nhập thấp mua và thuê của tập đoàn Thiên Mỹ còn nửa tháng nữa sẽ chính thức đưa vào sử dụng. Căn cứ theo hợp đồng đã ký, chính quyền thành phố đã khởi động việc quy hoạch và giá thành coi như xong. Bây giờ có một chuyện có chút lo lắng không thể không xin ý kiến của Bí thư Dương.
Tào Dĩnh Nguyên không cảm thấy mình khách khí chút nào, tôn kính Dương Phàm thật ra là xuất phát từ nội tâm. Tập đoàn Thiên Mỹ đúng là làm việc thật sự. Công trình dành cho người thu nhập thấp ba giai đoạn một khi hoàn thành, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều vấn đề khó khăn về nhà ở với người có thu nhập thấp ở thành phố Hải Tân, chuyện này thì bí thư thị ủy hay thị trưởng Tào chính quyền thành phố cũng có thành tích.
- Chuyện bên phía chính quyền thành phố, đồng chí Dĩnh Nguyên có thể tự quyết định mà, không phải chuyện quan trọng thì không cần báo cáo.
Cảm thấy Tào Dĩnh Nguyên thật sự phục mình, vẻ tươi cười trên mặt Dương Phàm càng thêm tùy ý.
- Công trình chính quyền thành phố mới rốt cuộc do ai làm, có một vài lãnh đạo trên tỉnh tỏ vẻ quan tâm, hơn nữa còn giới thiệu vài công ty xây dựng.
Tào Dĩnh Nguyên vừa nói liền kịp thời ngừng lại không nói tiếp. Dương Phàm đã nghe ra điểm gì đó. Đáng lẽ ra chuyện này phải do công ty xây dựng thuộc tập đoàn Thiên Mỹ tiến hành, lẽ ra Tào Dĩnh Nguyên không phạm sai lầm này chứ. Chẳng lẽ còn có ẩn tình nào khác?
Dương Phàm không một tiếng động cười nói:
- Nói cụ thể chút đi.
Tào Dĩnh Nguyên thấy thái độ của Dương Phàm vẫn ôn hòa như trước, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Tôi cũng đã từng nghĩ công trình xây dựng trụ sở chính quyền thành phố nên chiếu cố một chút các đơn vị liên quan trên tỉnh. Tập đoàn Thiên Mỹ có thể toàn lực đầu tư vào các công trình dành cho người thu nhập thấp. Thời gian khá gấp gáp nên tôi cũng muốn làm ra chút thành tích, hơn nữa trên tỉnh cũng sẽ ủng hộ về tài chính nhiều hơn một chút.
Tào Dĩnh Nguyên đi vòng vèo một lát cuối cùng coi như đã ám chỉ ra ai là người đang nhìn chằm chằm vào công trình xây dựng trụ sở chính quyền thành phố - phó chủ tịch thường trực tỉnh Thiên Nhai Kkương Thanh Bình.
Khi Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tỉnh diễn ra, Dương Phàm thật ra đã gặp qua vị phó chủ tịch tỉnh này, nghe nói trước kia hắn ta đã làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục tỉnh hai năm. Câu lạc bộ bóng đá tỉnh thành chính là ra từ tay của tên này. Lúc ấy phong trào bóng đá cả nước đang rất sôi động, không giống như bây giờ bóng đá trong nước diễn ra mà không có mấy người xem. Câu lạc bộ bóng đá Thiên Nhai Vĩnh Thái muốn đạt được thành tích tốt nhưng không thể, duy trì hơi tàn mấy năm rồi bị tập đoàn Thiên Mỹ mua lấy. Tên này ra tỉnh bên ngoài làm phó chủ tịch tỉnh ba năm, trước Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Thiên Nhai lại giết trở về, không ngờ còn trúng tuyển vào vị trí phó chủ tịch thường trực.
Mặt mũi này có cho hay không? Trong lòng Dương Phàm đúng là có đôi chút khó xử. Ý của Tào Dĩnh Nguyên rất rõ ràng, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện. tập đoàn Thiên Mỹ có thể đầu tư hết tinh lực và tài chính làm các công trình dành cho người thu nhập thấp thực ra không phải chuyện xấu. Vấn đề là tên phó chủ tịch tỉnh Khương Thanh Bình này mới lên nhận chức vài ngày mà tay đã muốn thò đến địa bàn của Dương Phàm, điều này làm cho trong lòng Dương Phàm rất khó chịu. Nếu tên Khương Thanh Bình trước đó thông qua Hầu Phương Minh hoặc là con đường khác, lén thông báo với Dương Phàm một chút thì mặt mũi này kiểu gì cũng cho. Bây giờ tên Khương Thanh Bình trực tiếp tìm Tào Dĩnh Nguyên mà ám chỉ, điều này làm cho trong lòng Dương Phàm có chút khó chịu.
Thành phố Hải Tân là do ông định đoạt, không ai nói cho mày biết sao?
Lẩm bẩm một câu, Dương Phàm lấy thuốc ra châm, sau đó theo thói quen cầm bút lên xoay xoay, một lúc sau từ từ nói:
- Đấu thầu công khai đi. Công trình xây dựng trụ sở chính quyền thành phố là kết quả của sự hợp tác giữa tập đoàn Thiên Mỹ và chính quyền thành phố Hải Tân, làm cho tập đoàn Thiên Mỹ ra mặt tổ chức cuộc đấu thầu, nhất định phải làm thật công bằng, công khai.
- Bí thư Dương, có câu tôi muốn nói một chút, lúc này đang có chút chuyện, ngài xem có nên ...
Tào Dĩnh Nguyên tỏ vẻ lo lắng một chút, Dương Phàm gật đầu nói:
- Không có việc gì, công ty xây dựng mà phó chủ tịch tỉnh Khương Thanh Bình giới thiệu chỉ cần đạt yêu cầu sẽ chiếu cố một chút. Nếu như không được, thì cũng khó mà nói. Tất cả cứ theo trình tự bình thường mà làm, không việc gì phải cố kỵ nhiều.
Tào Dĩnh Nguyên gật đầu coi như hiểu rõ ý của Dương Phàm. Sau đó Tào Dĩnh Nguyên còn nói:
- Còn có một chuyện, ủy ban nhân dân tỉnh đưa ra ý kiến để thành phố Hải Tân tổ chức một đoàn nghiên cứu đi học tập kinh nghiệm kế hoạch Hoa Đan Liệt của thành phố khác, ngài xem đoàn này sẽ như thế nào?
Dương Phàm nghe thấy thế không khỏi muốn bật cười, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tào Dĩnh Nguyên đang tươi cười. Dương Phàm thầm nói xem ra Tào Dĩnh Nguyên đã sớm có dự định. Lúc này đưa ra chuyện đó, thật là đúng lúc.
- Ha ha, tôi sẽ yêu cầu đồng chí Tùng Lệ Lệ chuẩn bị trong vòng một tuần, sau đó tôi tự mình dẫn đoàn.
Dương Phàm nói như vậy, Tào Dĩnh Nguyên không khỏi cười cười một tiếng. Biết Dương Phàm mặc dù biết mình đã bố trí như vậy nhưng vẫn đồng ý, không ý kiến gì.
Một phen khổ tâm suy nghĩ coi như không uổng phí. Chuyện gì xảy ra thế này? Tào Dĩnh Nguyên thực lòng không muốn đắc tội với phó chủ tịch thường trực Khương Thanh Bình. Nhưng vấn đề là Tào Dĩnh Nguyên sợ Dương Phàm có cái nhìn với mình, cho nên bố trí một thủ đoạn nho nhỏ. Công trình xây dựng trụ sở chính quyền thành phố có thể đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận mà quyết định được. Nếu Khương Thanh Bình từ trên đè xuống, Tào Dĩnh Nguyên có thể lấy cớ chuyện này là do Dương Phàm chủ trì hội nghị thường ủy đã quyết định ra. Nhưng thật ra nếu công ty xây dựng do Khương Thanh Bình đề cử chỉ cần có chút ít vấn đề nhỏ, Tào Dĩnh Nguyên có thể lấy Dương Phàm ra làm lá chắn. Nếu Khương Thanh Bình muốn tìm Dương Phàm hỏi chuyện này, Dương Phàm đang ở bên ngoài hoàn toàn có thể nói:
- Đây là do quyết định của hội nghị thường ủy, một mình tôi không thể tự mình quyết định.
Tóm lại Tào Dĩnh Nguyên an bài như vậy làm cho cả hai người có thể đường hoàng kéo dài một thời gian. Sau đó ở trong thời gian này sẽ tiến hành đấu thầu. Đương nhiên việc này cần phải tôn trọng ý kiến của tập đoàn Thiên Mỹ. Đương nhiên ý của tập đoàn Thiên Mỹ chính là ý của Dương Phàm. Cuối cùng chỉ cần công ty xây dựng do phó chủ tịch tỉnh Khương Thanh Bình không phải loại kém cỏi, có nhiều vấn đề thì theo lời Dương Phàm nói lúc trước là thích hợp chiếu cố một chút. Đáng chết chính là, phó chủ tịch tỉnh Khương Thanh Bình lúc trước làm câu lạc bộ bóng đá quá kém, muốn người ta chùi đít. Hơn nữa Khương Thanh Bình lại là người bò lên rất nhanh, bối cảnh lớn tự nhiên không cần nói ra. Dương Phàm không muốn xé rách da mặt với Khương Thanh Bình. Cho nên chuyện này xử lý như vậy là lưu lại đường cho đôi bên.
Tào Dĩnh Nguyên biết ý đứng dậy cáo từ, Dương Phàm đưa ra ngoài cửa không khỏi thầm nói phó chủ tịch tỉnh Khương Thanh Bình rốt cuộc có lai lịch gì. Gần đây bao nhiêu tâm trí Dương Phàm dồn hết vào kế hoạch Hoa Đan Liệt và đối phó tập đoàn Đại Hoa, cho nên Dương Phàm thật đúng là không tìm hiểu tình hình trên tỉnh.
Về lại chỗ ngồi, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút rồi vẫn gọi cho Trần Chính Hòa. Chuyện này tốt nhất là tìm ông bố mình mà hỏi, hỏi người khác cũng khó mà nói rõ.
- Bố, phó chủ tịch thường trực tỉnh Thiên Nhai Khương Thanh Bình, bố có biết lai lịch không?
Dương Phàm đi thẳng vào vấn đề hỏi một câu. Trần Chính Hòa ở đầu bên kia ngẩn ra một chút, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bố biết, tình huống của tên này tương tự như con, có điểm khác là hắn ta lớn hơn con 15 tuổi. Nếu kế hoạch Hoa Đan Liệt có thể thành công, con chính là một nhân vật có thể đạt đến đỉnh cao mới. Đương nhiên vị trí của con vẫn thấp hơn Khương Thanh Bình.
- Bố có thể tìm một bản tài liệu cụ thể một chút không? Tay người này đúng là rất dài, con không quen mắt.
Trong lời nói này của Dương Phàm mang theo vẻ mâu thuẫn rất lớn, Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi cười ha hả, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói:
- Đừng làm quá cứng là được, nhưng thật ra con cũng không phải sợ hắn ta. Thằng ranh này làm việc đúng là nổi tiếng không theo quy định, nếu không hắn bây giờ đã 45 tuổi mà mới làm đến chức phó chủ tịch thường trực tỉnh Thiên Nhai – một nơi nhỏ bé như vậy. Bố với con đều như vậy. Các lão nhân gia kia và ông nội con tuy đã lui xuống, nhưng uy danh vẫn lớn.
Dương Phàm coi như đã rõ ràng, phó chủ tịch tỉnh Khương Thanh Bình là người của Đảng thái tử nhưng lại không phải trong vòng tròn trung tâm.
Thị ủy lần này tiến hành hoạt động rất nhanh chóng. Ba ngày thời gian Tùng Lệ Lệ đã đưa ra được bản danh sách, Dương Phàm vỗ bàn quyết định đến tỉnh Nam Việt thăm quan học tập. Chuyến đi này có hai mục đích. Một là đến tỉnh Nam Việt học tập thành quả chống tham nhũng của bí thư tỉnh ủy Chúc Đông Phong, hai là đến học tập kinh nghiệm phát triển kinh tế của thành phố tỉnh Nam Việt cũng nằm trong kế hoạch Hoa Đan Liệt.
Công việc bên phía thị ủy tạm thời do tỉnh Nam Việt chủ trì, có chuyện gì cứ coi như không biết là được.
Từ trong giọng nói của Trần Chính Hòa, hình như Trần lão không có quan hệ gì đặc biệt với nhà của phó chủ tịch tỉnh Khương Thanh Bình.
Dương Phàm dẫn đội xuất phát đến tỉnh Nam Việt. Vừa ra đến cửa sân bay Dương Thành, Dương Phàm đã thấy Vệ Biên đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi giơ cao tấm biển lên. Bên trên viết: "Đoàn khảo sát thành phố Hải Tân"
Sau khi hai người bạn học ôm nhau, Dương Phàm đám vào vai Vệ Biên một cái rồi nói:
- Làm cái gì thế, sao lại là ông đến đón máy bay?
Vệ Biên cười hắc hắc nói:
- Nhờ phúc của ông, tôi được điều đến làm trưởng phòng hành chính ở tỉnh ủy.
Vệ Biên mang đến một chiếc xe khách to, một đoàn hơn 30 người lên xe. Vệ Biên kéo Dương Phàm vào xe Audi của mình.
- Xem ra ông quan hệ với Mạnh Quang Viễn cũng được đó nhỉ. Không phải được đề bạt lên làm phó giám đốc sở sao? Sao bây giờ vẫn còn lắc lư ở chức trưởng phòng này?
Dương Phàm cười cười trêu chọc một câu, Vệ Biên cười hì hì nói:
- Ý của bố tôi là làm cho tôi rèn luyện ở tỉnh ủy một thời gian, mang theo cái đuôi học cách làm người, đầu tiên tạo dựng quan hệ đã.
Dương Phàm đã hiểu, ý của Vệ Biên rất rõ ràng, bây giờ mà đến một thành phố nào đó giữ chức phó, thì không bằng làm ở trong tỉnh ủy một năm, một năm rưỡi. Dù sao cũng mới đáp được lên trên thuyền đó, làm ở tỉnh ủy một hai năm sẽ tạo dựng quan hệ với tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh, như vậy xuống cấp dưới mới tốt nhất. Còn một điểm quan trọng là ông già Vệ Biên có lẽ chỉ làm hết khóa này là xuống. Chúc Đông Phong lại là người có tiền đồ không thể đoán trước, trên trán dán một chữ "Chúc" thì cả đời không lo gì hết.
- Mạnh Quang Viễn như thế nào?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Trong xe không có ai khác nên lời này có thể nói ra.
- Một người rất vững chắc, không nhìn ra sâu cạn. Người có thể lọt vào trong mắt bí thư Chúc thì đâu có ai là đơn giản. Lần này đáng lẽ nên do Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy ra mặt tiếp đón, kết quả đột nhiên chánh văn phòng gọi điện cho tôi, bảo phòng Hành chính ra mặt tiếp đón.
Ý của Vệ Biên chính là hắn không thích hợp đánh giá Mạnh Quang Viễn, cho nên chỉ nói vài câu cho qua.
- Hành trình cụ thể bố trí như thế nào?
Dương Phàm nói sang chuyện khác. Vệ Biên khẽ thở dài một tiếng rồi cười nói:
- Cũng đã bố trí xong, trong thời gian một tuần sẽ đến trại giam nghe báo cáo, nghe một chút lời nói thật của các quan chức sa ngã. Sau đó đến hai thành phố trong kế hoạch Hoa Đan Liệt xem một chút. Ông thấy thế nào?
Nói đến đây điện thoại di động của Vệ Biên vang lên. Vệ Biên nghe điện liền vội vàng cười nói:
- Đã đón được, vâng vâng, chánh văn phòng đợi chút.
Vừa nói Vệ Biên đưa điện thoại cho Dương Phàm. Dương Phàm cầm lấy cười nói:
- Chào chánh văn phòng Mạnh.
Mạnh Quang Viễn ở đầu bên kia điện thoại lại vô cùng khách khí cười nói:
- Làm cái gì thế, gọi Viễn ca, mới vài ngày không gặp đã đeo mặt nạ công việc rồi, không sợ có suy nghĩ khác à.
Dương Phàm cười nói:
- Ha ha, uy tín của lãnh đạo phải giữ mà, còn quan hệ riêng lại khác.
Mạnh Quang Viễn cười nói:
- Bí thư Chúc vốn định tối nay gặp cậu, đáng tiếc có chuyện nên không thể, sáng mai mới từ Bắc Kinh về. Sắp xếp cụ thể đến lúc đó lại nói với cậu. Cậu cứ nghỉ ngơi một ngày. Ngoài ra các chuyện khác tôi đã bố trí. Cậu cũng không cần thiết phải đi theo đoàn làm gì, có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Mạnh Quang Viễn mặc dù không nói rõ nhưng Dương Phàm biết hắn đang ám chỉ điều gì. Lần trước Chúc Đông Phong đưa cho Dương Phàm một tấm danh thiếp, Dương Phàm căn bản vẫn coi đó là quân át ẩn giấu. Người ta là người của Chúc Đông Phong, nếu tùy tiện gọi tới ai biết Chúc Đông Phong sẽ nghĩ như thế nào.
- Ừ, tôi đã biết, đợi bí thư Chúc về rồi nói.
Sau một phen khách khí rồi dập máy. Vệ Biên ở bên cạnh cười hì hì nói:
- Tối tôi dẫn ông đi chơi, thả lỏng một chút.
- Được, có gì ông tự bố trí.
Dương Phàm cười cười đồng ý. Thầm nghĩ Chúc Vũ Hàm chắc chắn đã biết mình đến đây nhưng lại không chủ động gọi điện tới, phải đợi thôi.
Không biết Dương Phàm nghĩ có quá linh nghiệm không nữa, hắn vừa nghĩ về Chúc Vũ Hàm, điện thoại di động liền vang lên. Dương Phàm nhìn thấy là số điện thoại của Chúc Vũ Hàm, hắn không khỏi cười cười một tiếng.
- Alo, em ở đâu đó?
Giọng nói của Chúc Vũ Hàm rất ngọt, Dương Phàm mỉm cười nói:
- Em đang trên đường cao tốc.
- Chị ở Bắc Kinh, mai chị cùng bố về, đến lúc đó gặp mặt rồi nói. Chị dập máy đây, tối không cho phép đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Chúc Vũ Hàm nói với giọng ghen tuông như vậy là lần đầu tiên Dương Phàm nghe thấy, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.
- Làm sao thế?
Dương Phàm hỏi một câu.
Chúc Vũ Hàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chị đã thấy hai em bé sinh đôi, thật đáng yêu. Em sau này phải rất chú ý đó. Chị dập máy đây.
Dương Phàm bị nói như vậy không khỏi có chút nhăn nhó. Cũng may Vệ Biên chăm chú lái xe không chú ý đến vẻ mặt của Dương Phàm. Dương Phàm cất điện thoại di động vào túi không khỏi thầm nghĩ một chút, thầm nói Chúc Vũ Hàm cũng nói như vậy, sau này đúng là phải tu tâm dưỡng tĩnh.
Xe đi đến một khách sạn liền dừng lại, ngoài cửa có treo tấm băng rôn:
- Chào mừng đoàn Khảo sát thành phố Hải Tân.
Dương Phàm xuống xe rồi vào trong phòng khách sạn cất quần áo. Một lát sau mượn phòng họp của khách sạn, đoàn Khảo sát mở cuộc hội nghị lâm thời, nhấn mạnh một chút kỷ luật. Dương Phàm cuối cùng nhấn mạnh một câu:
- Bất cứ ai xảy ra vấn đề trong quá trình khảo sát, về sẽ bị kiên quyết xử lý.
Hội nghị kết thúc, Dương Phàm về phòng thì thấy một sĩ quan đứng đó. Sĩ quan thấy Dương Phàm liền đứng nghiêm chào, lớn tiếng nói:
- Kính chào thủ trưởng.
Dương Phàm đang kiêm nhiệm chức chính ủy Quân khu, có thân phận quân nhân nên cũng chào theo quân lễ rồi nói:
- Chào đồng chí, xin hỏi có chuyện gì?
- Thiếu úy Cao Thắng Quân khu phía Nam theo lệnh đến bảo vệ an toàn của ngài. Nghe thủ trưởng bố trí.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, lập tức cười cười mời sĩ quan trông tướng tá bình thường nhưng ánh mắt rất sáng.
- Ai phái đồng chí đến đây?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Vệ Biên đang ngồi chờ Dương Phàm ở bên trong, không ngờ còn có việc này nên tò mò đi đến gần mà nhìn.
- Tham mưu trưởng Trữ Quân khu phía Nam.
Cao Thắng lớn tiếng trả lời, Dương Phàm coi như đã hiểu rõ. Xem ra người ta vẫn rất chú ý đến mình.
- Ha ha, không cần phải như vậy, tôi còn chưa đến cấp bậc cần bảo vệ. Như vậy đi, đồng chí về báo cáo nói là tôi có thời gian rảnh sẽ đi bái kiến Trữ tướng quân.
Cao Thắng có chút khó xử, Dương Phàm nghiêm mặt lại rồi nói:
- Chấp hành mệnh lệnh.
- Vâng.
Đứng nghiêm chào, Cao Thắng xoay người rời đi.
Vệ Biên ở bên cạnh trợn mắt há mồm, lắc đầu rồi nói:
- Ông làm to chuyện quá nhỉ.
- Làm người phải biết khiêm nhường một chút. Nhìn bộ dạng của ông kìa, không có tiền đồ gì hết.
Dương Phàm nghiêm mặt lại, trên mặt không hề có chút vẻ tươi cười. Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, Vệ Biên rốt cuộc không nhịn được cười to.
Dương Phàm nói với giọng điệu đùa giỡn là phải khiêm nhường, trong mắt lóe ra một tia sáng. Vệ Biên không chú ý đến cái này, hưng phấn kéo Dương Phàm đi rồi nói:
- Đi, tôi dẫn ông đến một chỗ này hay lắm.
- Nói địa điểm trước đi đã.
Dương Phàm cười cười đứng im. Vệ Biên thở dài một tiếng lắc đầu rồi nói:
- Con người ông đó vẫn giống như trước đây, chuyện gì cũng muốn hỏi rõ ràng trước đã. Sợ ông rồi, tôi mang ông đến một cuộc gặp mặt của những người nổi tiếng. Hôm nay là cuối tuần, tối nay nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Nghe thấy hai chữ " gặp mặt " Dương Phàm thực sự không muốn đi, nhất là loại gặp mặt đó. Dương Phàm cảm thấy đây là một đám có tiền đến khoe khoang lẫn nhau, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì. Chẳng qua Vệ Biên lại vô cùng hưng phấn không ngừng lảm nhảm mà nói:
- Tôi nói với ông, cuộc gặp mặt tối nay chẳng những có nhiều đám thương nhân giàu có, còn có không ít người trong giới nghệ sĩ có mặt, có rất nhiều người đẹp đó.
Dương Phàm dù sao cũng không tiện để Vệ Biên mất hứng, vì thế cười nói:
- Ông dù sao cũng để tôi tắm rửa thay quần áo chứ. Bay cả đoạn đường rồi cơ mà.
Vệ Biên lúc này mới cười ha hả buông tay Dương Phàm ra, có chút xấu hổ gãi đầu nói:
- Tôi quên mất, bây giờ vẫn còn khá sớm, tôi dẫn ông đi tắm rửa thư giãn một chút, sau đó đi ăn tối.
- Vậy còn người của tôi thì sao?
Dương Phàm cười nói. Vệ Biên vội vàng nói:
- Ông yên tâm, tôi bố trí xong rồi, cho dù cần gái đến, người của tôi cũng sẽ bố trí ổn thỏa.
Dương Phàm dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là đi theo Vệ Biên ra ngoài. Hai người vừa mới xuống lầu đang định lên xe, Cao Thắng đột nhiên xông ra đứng trước xe kính cẩn hành lễ.
- Đồng chí không phải đã về rồi sao?
Dương Phàm đúng là có chút kỳ quái, thầm nói tên này sao như âm hồn bất tán vậy?
Cao Thắng lớn tiếng nói:
- Trữ tướng quân ra lệnh cho tôi làm lái xe cho ngài. Chỉ cần ngài còn ở tỉnh Nam Việt một ngày, tôi sẽ đi theo ngài một ngày.
Lần này Dương Phàm đã hiểu, đây là người ta muốn báo đáp chuyện lần trước Dương Phàm buông tha cho Trữ Kiếm Nam. Đương nhiên nếu không phải có Trương đại tướng, Trữ trung tướng đã không nhiệt tình làm như vậy. Phái một thiếu úy làm lái xe cho Dương Phàm, người trẻ tuổi không phải đều cảm thấy rất hãnh diện và tự hào sao? Người trẻ tuổi đều có sĩ diện, Trữ trung tướng cảm thấy mình sắp xếp như vậy sẽ có thể làm cho Dương Phàm hài lòng.
Do dự một chút, Dương Phàm thầm nói mình cũng nên cho người ta một cơ hội chứ. Trữ trung tướng là người có quyền rất lớn ở Quân khu phía Nam. Lão ta nợ người một ân tình, ít nhiều cũng có chút lo lắng, làm chuyện tốt rồi mong được báo đáp, điều này đâu ít người làm. Lòng người là khó nắm bắt nhất mà. Dương Phàm cảm thấy không nên cho Trữ tướng quân có suy nghĩ mình là kẻ thi ân cầu báo.
Chẳng qua phương pháp báo đáp này khá đặc biệt. Dương Phàm đoán không ra bên trong còn có nhân tố nào khác hay không?
- Đi theo thì đi theo. Đổi lại quần áo bình thường đi.
Cao Thắng đứng nghiêm chào rồi lập tức đi vào trong khách sạn, có lẽ là tìm toilet thay quần áo. Hai người Dương Phàm đứng ở cửa chờ. Vệ Biên không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu.
- Vệ Biên, ông nói thật với tôi về cục diện ở Dương Thành đi?
Dương Phàm phát giác ra điểm gì đó, nhìn Vệ Biên đầy ẩn ý. Vệ Biên cũng rất thông minh, đảo đảo mắt một chút rồi nói:
- Xem ra có người đang nhìn chằm chằm vào đoàn Khảo sát do ông cầm đầu. Hoặc là nói có người nhìn chằm chằm vào ông.
Đây có lẽ là cách giải thích hợp lý nhất, Dương Phàm hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Có người muốn làm xấu tôi đây mà.
- Điều này cũng khó nói. Dương thành rất đặc biệt. Lời nói của bí thư Chúc mà cũng có người không chấp hành cơ mà.
Vệ Biên cười lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thầm nói không biết chừng mình cũng bị ai đó tính kế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...