Sỹ Đồ Phong Lưu

Tùng Lệ Lệ có ý thức đứng ở trên cầu thang, như vậy sẽ thấp hơn Dương Phàm một chút, càng tỏ vẻ mình ngưỡng mộ hơn. Hơn nữa hơi ngẩng đầu một chút không lộ dấu vết thể hiện thứ cần thể hiện ra. Mặc dù trong mắt lãnh đạo không có ý gì nhưng cũng không thể nào tránh khỏi nhìn thấy cảnh đẹp đó.
- Như vậy thì gặp một chút đi.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói. Sau đó quay đầu bảo Lê Quý mở cửa. Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Cũng sắp hết giờ rồi, bọn họ lại đang chờ ở phòng làm việc của tôi. Hay là ngài về trước, tôi dẫn bọn họ đến nhà khách thị ủy.
Dương Phàm suy nghĩ một chút thì cảm thấy xử lý như vậy cũng không sai, đỡ phải mở cửa phòng làm việc. Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, tôi về trước. Chị dẫn bọn họ tới nhà khách thị ủy.
Dương Phàm vừa đến nhà khách thị ủy, xuống xe thì thấy Tôn Trường Bình và Lương Đạo Viễn đứng đó chờ. Trong lòng không khỏi có chút giật mình, cảm thấy lại có chuyện xảy ra.
- Bí thư Dương.
Tôn Trường Bình đi lên ân cần chào một câu. Trông hắn có chút xấu hổ chắc là do ngại quấy rầy Dương Phàm nghỉ ngơi.
- Sao? Lão Tôn, anh có việc gì à?
Dương Phàm khách khí hỏi một câu. Tôn Trường Bình thấy xung quanh không có ai liền nhỏ giọng nói:
- Lương Đạo Viễn trước đây vốn là cấp dưới của tôi, không biết như thế nào mà lại bị cục trưởng Hoa Lâm trước đây không vừa mắt liền tìm một lý do phái đến đội Cảnh sát giao thông. Năm đó tôi cũng đã cố gắng đấu tranh nhưng không được. Hôm trước tôi đã đề cập với cục trưởng Trầm đưa Lương Đạo Viễn vào tổ chuyên án. Cục trưởng Trầm đã đáp ứng. Hôm nay lão Lương đã nhắc tới một vụ án hơn 3 năm về trước trong cuộc họp phân tích vụ án. Tôi cảm thấy lời phân tích của Lương Đạo Viễn có lẽ là đầu mối mới nên dẫn cậu ta đến báo cáo với Bí thư Dương.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền lập tức quay đầu lại nói với Lê Quý:
- Cậu ra ngoài chờ Tùng Lệ Lệ, nói cho chị ta tôi tạm thời có việc không gặp người của cục Du lịch.
Nói xong Dương Phàm bắt tay Lương Đạo Viễn rồi cười nói với hai người:
- Vào trong phòng rồi nói.
Vào trong phòng, Dương Phàm dặn Tiểu Hà không cho bất cứ ai quấy rầy, Dương Phàm mời hai người ngồi xuống. Chu Dĩnh bưng trà lui ra, Dương Phàm đưa thuốc lá cho hai người. Ba điếu thuốc được châm lên, Dương Phàm mới nói:
- Có gì cứ nói, ở đây có thể tuyệt đối yên tâm.
Tôn Trường Bình nhìn Lương Đạo Viễn một cái. Lương Đạo Viễn híp mắt trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới từ từ nói ra:
- Gần bốn năm trước khi đó tôi còn là người phụ trách một tổ trong đội Cảnh sát hình sự ..... có một ngày một người đưa tin nói cho tôi biết một đầu mối, nói có một người phụ nữ trong tay có rất nhiều hàng. Tôi lúc ấy hỏi hắn ta đó là hàng gì. Hắn nói là loại ma túy mới hình như là thuốc lắc hay gì gì đó. Lúc ấy căn cứ theo tài liệu mà chúng tôi nắm giữ, loại thuốc phiện này chủ yếu được nhập từ biển vào, nhưng người phụ nữ kia lại là người địa phương. Vì thế tôi quyết định điều tra theo đầu mối này, đồng thời cũng báo cáo lên lãnh đạo cục Công an thành phố. Chúng ta theo dõi vài ngày cũng không thấy có gì ngoài ý muốn. Người phụ nữ kia cả ngày không ra ngoài. Chỉ có sáng và tối ra ngoài mua đồ ăn, đồ uống. Có một ngày theo dõi mà không thấy người phụ nữ kia ra ngoài. Chúng tôi lúc ấy quyết định tiến vào xem sao. Kết quả gõ cửa phòng người phụ nữ đó nửa ngày không có phản ứng gì. Vì vậy chúng tôi phá cửa xông vào thì thấy người phụ nữ đó đã chết trên giường. Sau khi lục sót thì thấy dưới gầm giường có một gói thuốc lắc. Kết quả xét nghiệm tử thi lúc đó là người phụ nữ này dùng thuốc giảm đau quá liều mà chết. Nhưng chúng tôi lục soát trong phòng của người phụ nữ này không có thuốc giảm đau.
Nói đến đây, Lương Đạo Viễn híp mắt dừng lại lộ ra vẻ do dự. Dương Phàm nhìn hắn khích lệ nói:
- Không có việc gì, tiếp tục nói.
- Căn cứ theo quần chúng cho biết, tôi được biết người phụ nữ này có qua lại rất gần với một công ty mới quật khởi trong thành phố Hải Tân chúng ta. Lúc ấy tôi lập tức báo cáo lên lãnh đạo cục Công an thành phố, kết quả chiều ngày hôm sau tôi nhận được một lệnh điều động rất khó hiểu, yêu cầu tôi đến làm phó đội trưởng một tổ trong đội Cảnh sát giao thông. Lúc ấy tôi nghi ngờ lệnh điều động này có vấn đề nhưng tôi cũng không có biện pháp gì. Lãnh đạo cục nói do yêu cầu công việc nên làm như vậy. Sau này tôi mới nghe nói trong một lần phá án tôi đã đánh một tên côn đồ trong coi câu lạc bộ giải trí trong thành phố, tên này hình như là em trai người tình của cục trưởng Hoa.
Lương Đạo Viễn nói đến đây liền dừng lại, Dương Phàm hút một hơi thuốc sau đó kiên định nói:
- Công ty mà anh nói tên là gì?
- Khang Hà. Tên này trước đây dựa vào sàn nhảy mà lập nghiệp, có mấy vụ án có quan hệ với hắn nhưng không có chứng cứ nên chúng tôi không làm gì được hắn. Sau này hắn càng kinh doanh càng lớn. Hai năm trước còn đầu tư vào ngành xây dựng, trở thành phó chủ tịch hiệp hội doanh nghiệp thành phố.
Trong đầu Dương Phàm hiện ra vẻ mặt khiêm tốn và tươi cười của Khang Hà, thi thoảng lại có ánh mắt khác lạ. Chính điều này làm cho Dương Phàm cảm thấy vẻ mặt của Khang Hà không chân thật.

Tôn Trường Bình lúc này nói tiếp một câu:
- Khang Hà trước đây vốn có không ít câu lạc bộ giải trí. Mà nói ra cũng kỳ quái, các câu lạc bộ của Khang Hà làm ăn rất tốt, hơn nữa rất ít có người đến quấy rối. Người này có quan hệ rất tốt với địa phương và công an sở tại. Trước đây thường xuyên mời Hoa Lâm ăn cơm, quan hệ khá mật thiết.
Lương Đạo Viễn nói tiếp:
- Vụ án này mấy năm nay tôi vẫn không bỏ qua, lợi dụng thời gian riêng và quan hệ tư nhân mà lén điều tra. Hai năm gần đây Khang Hà không ngừng chuyển các câu lạc bộ giải trí cho người khác làm. Trải qua điều tra của tôi, Khang Hà gần như là nửa bán nửa cho. Bảy tám câu lạc bộ được chuyển cho họ hàng của những người phụ trách bên văn hóa, công thương, thuế và công an. Mà một tên đàn em trước đây của Khang Hà tên A Bình chính là người bảo kê các câu lạc bộ.
Dương Phàm nhìn sang người Tôn Trường Bình, trầm giọng nói:
- Lão Tôn còn có gì cần bổ sung không?
Tôn Trường Bình trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu như Khang Hà tồn tại vấn đề lớn, tôi có thể đưa ra một giả thiết hay không, hắn chính là ông trùm mạng lưới buôn bán ma túy ngầm? Đương nhiên đây chỉ là giả thiết của cá nhân tôi. Chẳng qua căn cứ theo những gì Lương Đạo Viễn biết, tiền mà Khang Hà kiếm được rất kỳ lạ. Từ điểm này tôi có thể cảm thấy Khang Hà có bí mật cần phải điều tra.
Tỉnh thành.
Khang Hà không ngờ lần này lại có thu hoạch lớn như vậy. Sau khi cùng Vương Siêu đi gặp Hầu Tiếu Thiên, còn tận lực quan hệ tốt Chu Kiến Khang. Hôm nay không ngờ còn mời được cả phó giám đốc sở Công an tỉnh Mao Vũ.
Sau một phen khách khí và nói chuyện, Khang Hà mới biết thì ra Chu Kiến Khang là người quen cũ của Mao Vũ. Trước kia Mao Vũ là cục trưởng cục Công an thành phố Vạn Bình, Chu Kiến Khang là phó bí thư thị ủy. Sau một phen lấy lòng, quan hệ giữa ba người trở nên gần nhau hơn.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Khang Hà cười cười đề nghị:
- Hai vị lãnh đạo, không biết có rảnh rỗi hay không. Tôi biết một chỗ không sai, không gian yên tĩnh lại có suối nước nóng, ngoài ra còn có thể thấy cảnh biển bên ngoài cửa sổ.
Chu Kiến Khang cười cười hưởng ứng. Nhưng Mao Vũ lại đang lo lắng việc mình bắt Trầm Ninh chờ quá lâu vì thế suy nghĩ một chút rồi ra ngoài gọi điện về hỏi một câu. Biết Trầm Ninh đã tìm Lộ Nam Sinh, Mao Vũ rất khó chịu mà dập máy. Nghĩ đến Lộ Nam Sinh không bảo người thông báo với mình, có lẽ không có chuyện gì lớn nên Mao Vũ cũng không thèm để ý.
- Sao vậy, phó giám đốc Mao có việc sao?
Khang Hà thấy Mao Vũ đi vào liền cười cười hỏi một câu.
Mao Vũ có cảm giác khá tốt với tên Khang Hà này, cảm thấy hắn rất biết làm người, nói chuyện cũng có chừng mực. Bây giờ người kinh doanh có ai là không cố quan hệ với quan chức cơ chứ. Mao Vũ vốn không định đi nhưng lúc này Chu Kiến Khang lại cười nói:
- Ông em, con người Tiểu Khang chú cứ yên tâm. Cậu ta là phó chủ tịch hiệp hội doanh nghiệp thành phố Hải Tân. Nếu chú không đi, tôi đi một mình cũng chán.
Dù nói như thế nào thì Chu Kiến Khang cũng là người quen cũ, hơn nữa lại rất được Hầu Tiếu Thiên trọng dụng. Đương nhiên chỗ dựa của hai người là khác nhau, nhưng không ngại hai người quan hệ. Mặt mũi của Chu Kiến Khang, Mao Vũ không thể không cấp.
- Ha ha, tôi đi là được chứ gì.
Mao Vũ rốt cuộc đã nói ra. Khang Hà lúc này mới thở dài một tiếng trong lòng, thầm nghĩ đối phó tên Mao Vũ này là ngày hôm nay.
Mao Vũ cảm thấy nơi mà Khang Hà dẫn tới rất được, hình như đây là một khu nghỉ dưỡng chưa khai trương, cả khu kiến trúc được bao quanh bởi rừng trúc, cách đó không xa là biển rộng, từ trên lầu nhìn xuống thấy cả cây cối và biển phía sau.
- Nơi này sao trước kia tôi không biết nhỉ?
Mao Vũ cười cười Kiếm Ma Cung. Khang Hà dẫn hai người vào một phòng lớn mời hai người ngồi xuống uống trà rồi cười giải thích:
- Nơi này vẫn chưa khai trương, là một điểm làm ăn mà tôi mới mở ra. Lúc này vẫn đang được trù bị, có lẽ còn khoảng nửa tháng nữa là chính thức kinh doanh. Xin hai lãnh đạo yên tâm, nơi này rất yên tĩnh. Hai vị lãnh đạo ngày bình thường làm việc bận rộn, xin mời đến đây tắm nước nóng, xoa bóp một phen cho thoải mái.
Đang nói chuyện thì sáu cô gái trẻ tuổi mặc một một áo ngắn tay, chân đi guốc mộc lộ ra bàn chân trắng nõn, thoạt nhìn như những người hầu những năm 30 thế kỷ trước vậy. Cảnh tượng này làm cho Mao Vũ nhớ lại bộ phim mình xem hồi nhỏ. Các cô gái trong phim đều ăn mặc như vậy, lại nhìn cách trang trí và ghế trong phòng, phối hợp với các cô gái này thật quá tuyệt.
- Xin mời lão gia thay đồ.

Trong tay sáu cô gái cầm áo ngắn, cùng nói một câu. - .
Mao Vũ nghe xong không khỏi một cái nói:
- Hôm nay tôi coi như làm Phách Thiên một phen. (Phách Thiên nhân vật chính trong phim mà Mao Vũ xem hồi nhỏ)
Mao Vũ được hai cô gái dẫn vào trong một phòng riêng. Hai cô gái này thoạt nhìn cũng không đến 18 tuổi. Cô gái thành thạo cởi sạch đồ cho Mao Vũ, sau đó đổi quần áo. Thấy cô gái này có kỹ thuật thành thạo như vậy, Mao Vũ liền thả lỏng người, đưa tay vào trong áo cô gái mà sờ sờ ngực. Cảm giác bóng loáng cao vút làm Mao Vũ lập tức có phản ứng.
Cô gái trước người bị bóp như vậy liền cười cười lấy lòng đầy quyến rũ, cổ vũ Mao Vũ tăng sức lên. Có chút rượu trong người, Mao Vũ càng mạnh tay hơn.
Tôn Trường Bình và Lương Đạo Viễn báo cáo đã gần như kết thúc, lúc này đã hơn 2 tiếng trôi qua. Đúng như lời Khang Hà nói, cảnh sát đầu phải ăn chay, đâu có ngu. Tôn Trường Bình và Lương Đạo Viễn đều có năng lực và nghiệp vụ thuộc loại xuất sắc trong hàng ngũ cảnh sát. Đáng tiếc chính là mâu thuẫn nội bộ trong cục Công an thành phố khiến cho vụ án này không thể điều tra được.
"Tự triệt hạ lẫn nhau" điều này Dương Phàm không thích, thậm chí rất không thích. Nhưng sau khi đi vào trong chốn quan trường, tất cả hành vi hầu hết đều để xử lý mâu thuẫn nội bộ. Điều này khiến Dương Phàm hiểu rõ một điều xã hội luôn luôn tồn tại mâu thuẫn như vậy, chủ yếu là nặng hay nhẹ mà thôi. Nhưng những người có thể làm được thành tích nào đó đều là người giành chiến thắng trong cuộc đấu tranh nội bộ. Trước đây Tôn Trường Bình đã thất bại cho nên vụ án này không tra được. Bây giờ có chỗ dựa mạnh mẽ là Dương Phàm, vụ án năm nào lại được hiện ra.
- Động cơ mà Hoa Lâm điều tôi đi năm đó rốt cuộc là gì? Vấn đề này tôi cảm thấy cần phải một lần nữa đánh giá lại. Nếu ở giữa có liên quan đến Khang Hà, như vậy Khang Hà là đối tượng nghi ngờ rất lớn.
Lương Đạo Viễn vừa nói không khỏi có vẻ trầm trọng. Một người đàn ông kiên nghị 40 tuổi nhưng thoạt nhìn đã 50. Kiếp sống của người cảnh sát giao thông suốt ngày phải phơi nắng gió khiến hắn vừa gầy vừa đen.
Quyền nói cuối cùng hiển nhiên là do Dương Phàm. Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói:
- Chuyện này nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối. Hơn nữa bên trong tổ chuyên án cũng phải giữ bí mật. Ngày mai tôi sẽ nói với Tống Đại Thành, để Tống Đại Thành ra mặt liên lạc giúp các anh, mau chóng thẩm vấn Hoa Lâm một lần.
Nói xong câu này Dương Phàm nhìn đồng hồ liền cười cười hài lòng:
- Thời gian không còn sớm nữa, đừng rời đi ngay. Tôi mời hai anh ăn cơm.
Vừa nói Dương Phàm cười cười đứng lên. Chu Dĩnh ngồi ở phòng khách thấy Dương Phàm mở cửa liền nhảy dựng lên, rất khoa trương nói:
- Anh nhìn xem, cửa vừa mở ra, bên trong bay ra toàn là khói. Biết ngay là kiệt tác của ba người các anh, người không biết lại tưởng cháy chứ.
Trương Tư Tề ngồi trước mặt liền cười hì hì đứng lên nói:
- Em đã gọi điện cho giám đốc Quản, chỉ chờ các anh nói chuyện xong thôi. Em và Chu Dĩnh đã ăn. Mấy người đi xuống là được.
Ăn cơm tối xong lúc về phòng thì Trương Tư Tề cười cười đi tới nói:
- Anh đi tắm đi, trên người toàn là khói. Lúc nào nói chuyện công việc thì nhớ mở cửa sổ ra nhé.
Dương Phàm cười cười gật đầu nhỏ giọng nói:
- Chu Dĩnh đâu?
Trương Tư Tề sa sầm mặt nói:
- Đang muốn lấy lòng nên đi pha nước cho anh.
Dương Phàm cầm tay kéo Trương Tư Tề ngồi xuống rồi nói chuyện Chu Dĩnh muốn ra ngoài thuê nhà ở ra. Trương Tư Tề nghe xong không khỏi nhíu mày nói:
- Tiền nhiều nhỉ. Nơi này không phải không thể ở. Nếu Chu Dĩnh nguyện làm lẽ, em cũng không ngăn được.

Trong lòng Trương Tư Tề lúc này rất mâu thuẫn. Chuyện Chu Dĩnh đã thành sự thật, vì chuyện này mà Trương Tư Tề dằn vặt mình mấy ngày liền. Trên thế giới này không có người phụ nữ rộng lượng. Trương Tư Tề cũng không ngoại lệ. Cùng một người phụ nữ khác ở dưới mái hiên, trong lòng Trương Tư Tề nhất định không thể chấp nhận được. Nhưng để Chu Dĩnh chạy ra ngoài ở, Dương Phàm nếu chạy hai bên mà bị người khác thấy sẽ có ảnh hưởng xấu. Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Trương Tư Tề cũng không có quyết định rõ ràng. Cuối cùng tức giận mà rơi nước mắt, nàng cầm lấy tay Dương Phàm cắn mạnh một cái.
- Đều do anh cả, không có việc gì lại đi uống đến lắm. Càng tức chính là con bé hồ ly kia, cả ngày như âm hồn bất tán.
Trương Tư Tề tìm một lý do hoang đường là Dương Phàm uống nhiều rượu nên vậy, sau đó tội chủ yếu đổ hết lên đầu Chu Dĩnh. Đây có lẽ là bệnh chung của mọi người phụ nữ.
Dương Phàm vội vàng cười nói:
- Được, bắt đầu từ hôm nay sẽ bảo Chu Dĩnh chuyên môn hầu hạ em. Thấy không vừa mắt thì em cứ chửi, cứ mắng.
Trương Tư Tề tức giận phì cười mà nói:
- Anh nghĩ em là vợ của Hoàng Thế Nhân sao? Nghĩ Chu Dĩnh là Hỉ Nhi sao?
Dương Phàm giơ tay lên ra vẻ đầu hàng mà nói:
- Anh là tên tội phạm hiếp dâm.
- Anh đáng ghét lắm.
Trương Tư Tề lại tức giận cắn một cái. Chút tức giận và ai oán trong lòng nhờ Dương Phàm trêu đùa nên cũng phai nhạt đi rất nhiều. Thấy Dương Phàm nhe răng trợn mắt vì bị mình cắn, Trương Tư Tề thở dài một tiếng ôm lấy Dương Phàm, nói:
- Anh chỉ cần không chê một thời gian nữa em sẽ xấu thì bảo cô ấy ở lại cũng được. Chẳng qua lúc em cần thì anh phải ở bên em.
Tống Đại Thành nhận được điện thoại của Lê Quý liền lập tức lên lầu. Vào phòng làm việc thì thấy Tôn Trường Bình cũng có ở đây, Tống Đại Thành không khỏi run lên một chút. Tôn Trường Bình có quan hệ với Ngô Địa Kim, điều này Tống Đại Thành biết. Ngô Địa Kim lại là người của Hầu Tiếu Thiên, điều này làm Tống Đại Thành không thể không suy nghĩ một chút.
- Đồng chí Tống Đại Thành, cục Công an thành phố có một vị án liên quan đến cục trưởng Hoa Lâm trước đây, đồng chí nghĩ biện pháp để đồng chí Tôn Trường Bình đến thẩm vấn một chút.
Dương Phàm nói với giọng thương lượng. Điều này càng làm cho Tống Đại Thành sợ sệt. Dương Phàm đương nhiên khách khí như vậy, đây không giống phong cách của hắn mà.
Dương Phàm dùng giọng nói thương lượng như vậy không phải là tôn trọng Tống Đại Thành mà là Giang Thượng Vân. Chuyện này Tống Đại Thành nhất định sẽ báo cáo lên Giang Thượng Vân. Dù sao vụ án trước kia là do Ủy ban kỷ luật thị ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy phối hợp điều tra. Hơn nữa vấn đề là Hoa Lâm đang nằm trong tay Giang Thượng Vân.
Tống Đại Thành không dám chậm trễ, vội vàng cười nói:
- Chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp nói chuyện với Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy một chút, có lẽ vấn đề không lớn.
Dương Phàm cũng không nói nhiều mà tỏ thái độ:
- Như vậy phiền đồng chí Tống Đại Thành. Lão Tôn, đồng chí đi theo đồng chí Tống Đại Thành.
Tống Đại Thành dẫn theo Tôn Trường Bình rời đi. Dương Phàm có chút ngạc nhiên. Trầm Ninh sao không gọi điện về chứ. Đang nghĩ tới chuyện này thì điện thoại di động vang lên, vừa nhìn là số máy của Trầm Ninh. Dương Phàm thầm nói thằng này thiêng thật.
- Báo cáo bí thư thị ủy, bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán rất coi trọng chuyện này. Bí thư Lý đã quyết định điều động các cảnh sát giỏi trong đội phòng chống ma túy của sở Công an tỉnh lập thành tổ chuyên án bí mật. Bí thư Lý Xán bảo tôi thông báo với mày một tiếng, ngày mai tổ chuyên án sẽ xuống thành phố Hải Tân.
Trầm Ninh có chút kích động mà nói.
Dương Phàm lập tức nói:
- Nói cho đồng chí cục trưởng Trầm một tin tức mới. Ngày hôm qua Tôn Trường Bình và Lương Đạo Viễn đến tìm tôi ...
Trầm Ninh nghe xong Dương Phàm nói, giọng trong điện thoại cũng lớn hơn một chút, hắn vội vàng nói:
- Bí thư Dương đợi chút, tôi đi mời bí thư đảng ủy Lý Xán nói chuyện với Bí thư Dương.
Bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán là một cao thủ tiếng tăm lẫy lừng phòng chống ma túy ở hệ thống công an. Lý Xán là điển hình một người có năng lực lập vô số công lao nên được lãnh đạo coi trọng. Năm đó toàn quốc có 728 vụ án chấn động, trong đó có một vụ án tra ra một mạng lưới buôn bán ma túy với nước ngoài, thu 500 Kg heroin, vụ án này chính là trong tay Lý Xán.
- Đồng chí Dương Phàm, tôi là Lý Xán- bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh. Vừa nãy tình hình mà đồng chí nói tôi cũng nghe thấy. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là giữ bí mật. Tôi đã hẹn với bí thư tỉnh ủy Triệu, lát nữa tôi sẽ đến báo cáo vụ án này. Tôi tin rắng có sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh ủy, có sự coi trọng của thị ủy thành phố Hải Tân, vụ án này nhất định sẽ phá được.
Dương Phàm bỏ điện thoại xuống liền gọi Tùng Lệ Lệ mà hỏi:
- Có thể tìm một địa điểm yên tĩnh nhưng không quá hẻo lánh không? Tốt nhất là biệt thự, một lần có thể cho mấy chục người ở, tôi có việc lớn cần dùng.

Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi quen một người bạn buôn bán trong nội địa. Anh ta có một biệt thự ở thành phố Hải Tân. Mùa đông anh ta đến ở, mùa hè lại về. Tôi sẽ liên lạc với anh ta, mượn căn biệt thự dùng một thời gian chắc không có vấn đề gì.
Tùng Lệ Lệ biết nhất định có chuyện lớn xảy ra nếu không Dương Phàm sẽ không thể nào nói với cấp dưới như vậy. Có chuyện được giao phải cố gắng làm tốt, đây mới là bổn phận. Tùng Lệ Lệ cũng là người phụ nữ có chút dã tâm, ánh mắt cũng không kém. Dương Phàm còn trẻ tuổi như vậy, không đầy ba năm đến năm năm sẽ lại tiến bộ. Chỉ cần theo sát Dương Phàm, ngày sau không sợ không có cơ hội thăng chức.
Vội vàng ra ngoài khoảng gần 10 phút, Tùng Lệ Lệ về báo cáo với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, vấn đề đã được giải quyết. Đó là nơi gần bờ biển, nơi này trước đây là doanh trại quân đội. Mấy chục năm trước đã được địa phương thu lại xây thành khách sạn, khu du lịch. Trên đường lên núi có không ít biệt thự. Ban đêm ở đó có thể thấy toàn bộ thành phố Hải Tân về đêm, quan trọng là ở đấy không có nhiều người dân, rất yên tĩnh.
Dương Phàm nhìn đồng hồ một chút liền cười cười hài lòng:
- Tốt lắm, chị nắm chắc thời gian đi xác nhận một chút, nhất định phải giữ bí mật chuyện này.
Dương Phàm nói như vậy làm cho Tùng Lệ Lệ cũng có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói:
- Tôi đi ngay.
Chuyện đầu tư sau khi Mao Vũ về sở Công an tỉnh là gọi người tiếp đón Trầm Ninh tới, cẩn thận hỏi một phen cũng chẳng hỏi ra vấn đề gì. Tóm lại Lộ Nam Sinh lúc ấy thần thần bí bí, hình như có vụ án lớn xảy ra.
Mao Vũ muốn đi hỏi Lộ Nam Sinh một câu. Nhưng nghĩ đến ngày hôm qua mình chậm trễ gặp mặt Trầm Ninh nên không muốn mất mặt như vậy. Có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay, Mao Vũ đi chính là con đường của Lý Hiếu Nghĩa, hơn nữa còn có Miêu Ký – phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy nói giúp vài câu. Lộ Nam Sinh là cán bộ lâu năm nhưng Mao Vũ cho rằng năng lực của lão già này rất bình thường. Có Trương Diệu Lam dẫn đường, Mao Vũ cho rằng thay thế Lộ Nam Sinh chỉ là vấn đề thời gian.
Chẳng qua Mao Vũ gần đây lại nghe Trương Diệu Lam nói hình như bí thư tỉnh ủy Triệu Việt có chút khó chịu với Lý Hiếu Nghĩa. Điều này làm cho Mao Vũ có chút lo lắng. Nghĩ đến chuyện này, Mao Vũ tạm thời bỏ qua chuyện Trầm Ninh sang bên, cầm lấy điện thoại hẹn Trương Diệu Lam cùng ăn trưa.
- Có nhớ đến anh không?
Giọng Mao Vũ đầy tình tứ truyền vào trong điện thoại. Trương Diệu Lam đang đi làm nghe thấy thế liền cảnh giác nhìn xung quanh thấy ngoài cửa không có người đi ngang qua, vội vàng ra ngoài đóng cửa lại.
- Không dám nhớ.
Trương Diệu Lam nhỏ giọng nói.
- Ha ha, sao lại nói như vậy?
Mao Vũ nghe xong có chút tò mò. Người phụ nữ này trên giường rất điên cuồng và vẻ mặt đầy dâm đãng, tất cả đang hiện lên trong đầu hắn.
- Đáng ghét, không cần người ta nói chứ. Người ta vừa nhớ anh là ngứa ngáy khó chịu, sẽ không nhịn được mà đưa tay xuống sờ sờ thủ dâm. Tối ngày hôm qua không thể ra ngoài. Lão già kia ngủ rồi, em một mình ở trong phòng khách, tóm lại khó chịu muốn chết.
Trương Diệu Lam lớn mật nói một câu làm cho Mao Vũ nóng trong người.
- Trưa cùng nhau ăn nhé.
- Vâng, chuyện của Lâm Mãnh – bà con của anh coi như đã quan hệ xong. Chỉ cần giao sang bên tòa án là sẽ có biện pháp giải quyết.
Cục trưởng Đậu cục Du lịch thành phố Hải Tân đi theo phía sau Tùng Lệ Lệ, thoạt nhìn không giống một quan chức chính quyền mà lại giống một người kinh doanh. Mặt tươi cười như hoa cúc, lúc thấy Dương Phàm, hắn ta càng cười nhiều hơn.
- Bí thư Dương, tôi vẫn muốn lên báo cáo công tác nhưng lại sợ quấy rầy công việc và sự nghỉ ngơi của ngài.
Dương Phàm cười cười gật đầu nói:
- Đồng chí không phải cũng đã đến sao?
Câu này của Dương Phàm có ý gì, đó là mày không phải không muốn đến mà là mày sợ người khác không vừa mắt với mày. Nói mày là ngọn cỏ dưới chân tường, tương lai cho mày đi giày. Bởi vì Chu Kiến Khang nên Dương Phàm không có ấn tượng gì tốt với người của cục Du lịch. Chẳng qua du lịch chiếm tỷ trọng lớn ở thành phố Hải Tân, cho nên Dương Phàm vẫn quyết định gặp mặt một phen.
Cục trưởng Đậu có chút xấu hổ cười cười, vâng dạ rồi cúi đầu nhìn trộm Dương Phàm vẫn đang ngồi im tại chỗ. Cục trưởng Đậu không khỏi lo lắng trong lòng, lo lắng Dương Phàm có ấn tượng không tốt với mình.
Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh mỉm cười giảng hòa rồi nói:
- Lão Đậu là một người vì công việc, lúc trước đã có nhiều lần gọi điện bảo tôi là muốn mời Bí thư Dương xuống thị sát công việc của cục Du lịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui