- Mọi người đã đến đông đủ rồi thì lên văn phòng trên lầu nói chuyện đi chứ? Hôm nay tôi là một người gặp sự cố giao thông, mọi người cứ theo pháp luật mà làm.
Dương Phàm nói xong liền dẫn đầu đi lên tầng. Lưu Mẫn dẫn bốn cảnh sát trực ban khom người đứng ở hành lang chào đón. Dương Phàm trực tiếp đi vào phòng làm việc vừa nãy, nhìn A Lục Tử sợ đến độ mặt tái xanh lại.
Phó cục trưởng kiêm đội trưởng đội cảnh sát giao thông Lâm Mãnh, bí thư đảng ủy đội cảnh sát giao thông Hạ Hiểu, phó đội trưởng chủ quản phòng Sự cố Thái Nghiễm. Hơn nữa còn có phó trưởng phòng Lưu Mẫn. Trưởng phòng phòng Sự cố bị bệnh không thể tới, nếu không Dương Phàm đúng là cười không ngậm được miệng.
Chuyện tiếp theo rất đơn giản. Mấy người phụ trách của đội cảnh sát giao thông đứng im như con cháu, không dám thở mạnh. Dương Phàm như cầm đao ngồi xuống ghế rồi bảo Lương Đạo Viễn nói rõ chân tướng sự việc ra. Kết quả rất rõ ràng, hai người cảnh sát xuất hiện ở hiện trường đã đổi trắng thay đen, vu oan cho bí thư thị ủy Dương Phàm.
- Trầm Ninh, tôi muốn hỏi một câu, đồng chí là cục trưởng mà quản lý cục Công an như thế này sao?
Dương Phàm vừa mở miệng không ngờ lại nhằm vào Trầm Ninh.
Dương Phàm muốn làm gì, Trầm Ninh là anh em với Dương Phàm nhiều năm nên chỉ cần liếc mắt nhìn nhau là hiểu rõ. Trong lòng Trầm Ninh rất cảm kích nhưng ngoài mặt lại lộ ra vẻ xấu hổ và đau lòng.
- Bí thư Dương, trách nhiệm chủ yếu là tôi, tôi quản lý cục Công an không nghiêm.
Trầm Ninh vừa mới nói một câu, Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh sợ thiên hạ không loạn liền nói một câu:
- Cục trưởng Trầm, anh cũng đừng chủ động nhận tội vào mình. Anh mới đến nhận chức, anh biết được mấy về tình hình công việc bên dưới chứ? Anh có biết vừa nãy cảnh sát xử án như thế nào không? Anh có biết người của phòng Sự cố đều là những kẻ gan chó mà muốn ăn trời, đi rút xăng xe của Bí thư Dương.
Tùng Lệ Lệ lúc này nhảy ra cũng coi như hiểu được ý đồ của lãnh đạo. Mục đích tự nhiên chính là vứt đống lửa lên người đội Cảnh sát giao thông.
Dương Phàm lúc này giơ tay lên nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng, để bọn họ nói.
Lúc này Lâm Mãnh không thể chống chế, vội vàng bước lên trước một bước, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, trách nhiệm chủ yếu trong chuyện này thuộc về tôi, là do tôi thiếu sót giáo dục các đồng chí bên dưới, tôi.
Bốp một tiếng, Dương Phàm vỗ mạnh vào bàn làm cho Lâm Mãnh run lên.
- Trên không đứng đắn, dưới tất sẽ loạn. Là người phụ trách đội Cảnh sát giao thông, đồng chí không thể không có trách nhiệm.
Nói xong, Dương Phàm đứng lên lạnh lùng nhìn mọi người, cuối cùng nói với Trầm Ninh:
- Chuyện này đã rất rõ ràng, đồng chí là cục trưởng cục Công an phải đưa ra một phương án xử lý. Tôi ngồi trong phòng trực ban chờ kết quả của đồng chí.
Vừa nói Dương Phàm liền cất bước đi ra ngoài, những người khác theo thói quen muốn tiễn nhưng lại phát hiện Trầm Ninh đứng im không nhúc nhích, vì thế từng người liền ngoan ngoãn đứng lại. Trầm Ninh từ từ ngồi xuống vị trí mà Dương Phàm vừa ngồi, trong lòng không khỏi thầm bội phục chiêu này của Dương Phàm quá tuyệt. Đầu tiên là đưa ra vấn đề, sau đó giao quyền xử lý lại cho mình. Chuyện tiếp theo không phải quá đơn giản sao?
- Lão Lâm, đầu tiên nói xem phòng Sự cố rốt cuộc là như thế nào? Tôi nghe nói rất nhiều đồng chí nhân dân rất tức giận với chuyện này?
Trầm Ninh nhìn chằm chằm chuyện này không chịu bỏ qua, đồng thời còn có ý ly gián. Đội Cảnh sát giao thông có bốn phòng lớn. Đầu tiên mỗi phòng đều có bãi đỗ xe riêng, nhưng sau khi Lâm Mãnh nhận được chỗ tốt của A Lục Tử liền hạ lệnh hủy bỏ tất cả các bãi đỗ xe, tập trung về một bãi đỗ xe này. Làm như vậy thì các xe dừng ở đây sẽ làm cho A Lục Tử lãi lớn. Việc này các trưởng phòng trong đội Cảnh sát giao thông đương nhiên có ý kiến. Lại nói A Lục Tử trước đây chỉ là một tên lưu manh, cảnh sát bình thường đâu để hắn vào trong mắt, nếu không Lương Đạo Viễn sao còn không quên nhắc nhở Dương Phàm một câu.
Trầm Ninh bây giờ đang được bí thư thị ủy giao quyền xử lý vấn đề. Lâm Mãnh vừa nghe thằng ranh này nói chuyện khác đang đâm vào chỗ đau của mình, trong lòng không khỏi thầm căm hận. Nếu chỉ đơn giản nhằm vào chuyện ngày hôm nay, Lâm Mãnh hoàn toàn có thể đẩy trách nhiệm xuống cho phó đội trưởng đội Cảnh sát giao thông Thái Nghiễm và trưởng phòng phòng Sự cố. Sau đó Thái Nghiễm nói vài câu, nhiều lắm chỉ bị viết bản kiểm điẻm. Xử lý phó trưởng phòng trực ban hôm nay và hai tên cảnh sát thụ án, như vậy chuyện này coi như xong.
Ý đồ của Trầm Ninh, mọi người đều là công an lâu năm đương nhiên hiểu rất rõ, vừa đi lên đã nói ra mâu thuẫn chủ yếu, nói như vậy chủ yếu là nhắn nhủ một tin tức cho bí thư đảng ủy đội Cảnh sát giao thông và Thái Nghiễm. Chuyện ngày hôm nay, tôi không tìm các anh, tôi tìm chính là Lâm Mãnh, các người mau tránh ra.
A Lục Tử nhận toàn bộ việc sửa chữa các xe sự cố, đây là do một tay Lâm Mãnh quyết định. Hạ Hiểu mới được điều tới nên hoàn toàn không biết các thao tác trong chuyện này. Chẳng qua Lâm Mãnh khá ngang ngược, không coi Hạ Hiểu là bí thư đảng ủy đội Cảnh sát giao thông vào đâu. Hạ Hiểu trong lòng rất tức giận, chẳng qua vẫn không có cơ hội làm khó dễ. Hơn nữa quan hệ giữa Thái Nghiễm và Lâm Mãnh rất vi diệu. Mấy năm trước Lâm Mãnh và Thái Nghiễm có cùng cấp bậc, năm đó còn cùng nhau tranh chức phó cục trưởng cục Công an. Kết quả đến lúc quan trọng, có người viết một bức thư không tên tuổi gì cả, nói Thái Nghiễm nhận bao nhiêu hối lộ. Những việc tố cáo không căn cứ này bình thường đều không được lãnh đạo Ủy ban kỷ luật quan tâm. Nhưng kết quả lần đó Ủy ban kỷ luật lại thật sự điều tra, sau đó kết quả là một chút vấn đề cũng không có. Thái Nghiễm vì vậy cũng mất đi cơ hội thăng chức. Việc này Trầm Ninh cũng đã hỏi thăm rõ ràng. Dù là thằng ngu cũng nghi ngờ do Lâm Mãnh năm đó giở trò quỷ. Năm đó nếu nói về năng lực nghiệp vụ, thành tích, kinh nghiệm, Lâm Mãnh sao có thể sánh bằng Thái Nghiễm.
Có hai điều kiện này, Hạ Hiểu và Thái Nghiễm có thể nói giúp Lâm Mãnh sao? Dù dùng đầu ngón chân cũng có thể đưa ra kết luận.
Lâm Mãnh thật sự rất khó chịu về câu hỏi của Trầm Ninh. Lâm Mãnh lắp bắp giải thích:
- Chuyện này, lúc ấy vì lực lượng tiết kiệm chi phí, cho nên ....
Lý do thối nát này Trầm Ninh không muốn nghe, hắn đưa tay cắt ngang lời Lâm Mãnh nói, quay đầu lại nói với Hạ Hiểu:
- Hạ Hiểu, anh nói cho tôi.
- Báo cáo cục trưởng Trầm, chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm. Khi tôi tới thì sự việc này đã xong, tất cả bãi đỗ xe của các phòng đều bị hủy. Chẳng qua cục trưởng Trầm, ngài cũng biết đó, các trưởng phòng lúc đó đều có chút mâu thuẫn.
Hạ Hiểu đúng là đang bỏ đá xuống giếng. Lâm Mãnh tức giận đến xanh mặt nhưng lại không dám nói câu nào, sợ càng lúc càng càng sai.
Trầm Ninh lúc này mới nhìn Thái Nghiễm một chút rồi nói:
- Sự cố liên quan đến Bí thư Dương, anh là lãnh đạo trực tiếp sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm. Chẳng qua suy nghĩ đến tình hình thực tế nên còn có thể lý giải.
Dứt câu, Trầm Ninh đứng lên rồi nói:
- Lão Lâm, ngày mai anh bắt đầu lên trường Đảng tỉnh học tập một tháng để tránh tiếng gió. Chờ sau khi Bí thư Dương nguôi giận hãy về. Công việc của đội Cảnh sát giao thông tạm thời do Hạ Hiểu phụ trách.
Nói xong lời này, Trầm Ninh nói với Thái Nghiễm:
- Đi mời Bí thư Dương đến phòng làm việc của anh, lát nữa tôi sẽ báo cáo. Nếu không đồng ý thì mọi người đưa ra, nếu không đến lúc gặp Bí thư Dương lại xấu mặt tôi.
Phòng trực ban không lớn, bên trong có một chiếc bàn thấp và bốn chiếc ghế, một chiếc Tv, sau đó không còn gì hết. Sau khi Dương Phàm đi vào, hai cảnh sát nhân dân và Lưu Mẫn đang ngồi bên trong, ba người đưa mắt nhìn nhau.
Ba người thấy Dương Phàm đi vào liền vội vàng đứng lên. Dương Phàm nhìn lướt qua bên trong nhưng không có ý đi vào mà đứng ở ngoài hút thuốc lá. Chu Dĩnh đứng bên nói chuyện. Chẳng qua Tùng Lệ Lệ lại ngồi xuống ghế lạnh lùng nhìn ba cảnh sát đứng im không dám động đậy.
- Kẻ vu cáo Bí thư Dương đâu? Các anh không thả người đi đó chứ?
- Không có, không có. Chúng tôi đã nhốt anh ta và người phụ nữ đi cùng lại. Đang nhốt trong phòng vệ sinh phía sau.
Lưu Mẫn khom người xuống, vội vàng giải thích.
- Tôi nói các anh cũng to gan đó nhỉ, không ngờ dám trợn trừng mắt mà nói dối. Hôm nay người gặp chuyện không phải là Bí thư Dương mà là người bình thường thì sao?
Tùng Lệ Lệ nói xong không thèm cho bọn họ giải thích, đứng lên cười lạnh nói:
- Chờ xử lý đi.
Tùng Lệ Lệ nói xong liền râ khỏi phòng trực ban, đi đến bên cạnh Dương Phàm nói tình hình. Dương Phàm nghe xong liền cười nói:
- Tôi không ngờ cảnh sát to gan như vậy. Xe Lincoln đâu có rẻ, người không có chút năng lực sao lái được nó.
Ý tứ của Dương Phàm rất rõ ràng, Tùng Lệ Lệ cười cười nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, ngài không biết tình hình rồi. Thành phố Hải Tân này tồn tại không ít xe lậu. Những chiếc xe này không phải đến qua đường thông thường, đều là những chiếc xe chuyển từ mấy nơi kinh tế phát triển như tỉnh Nam Việt đến. Sau khi đưa đến liền thay hình đổi dạng, tốn chút tiền là có thể lên đường. Xe này không đắt, chỉ bằng giá bình thường, hoặc không đến. Cho nên người có chút tiền là đi được xe xịn. Thành phố Hải Tân rất nhiều ông chủ nhỏ đi xe tốt hơn xe của ngài.
Dương Phàm nhớ đến có lần Trầm Ninh đã nói chuyện này, không khỏi thầm cười một tiếng trong lòng. Ở quá lâu bên trên làm cho người ta càng lúc càng không hiểu rõ các mánh khóe bên dưới. Nếu không sao có chuyện rút dầu rút mỡ trong xe bị bắt ra chứ. Những nhân viên ở tầng dưới cùng đúng là có đủ trò để kiếm tiền.
- Trị quốc phải giáo dục cán bộ trước tiên. Nếu như quan lại tham ô vô độ, tác oai tác quái mà quốc gia không có biện pháp xử lý bọn họ, như vậy thiên hạ nhất định sẽ đại loạn, người dân nhất định muốn làm Lý Tự Thành.
Dương Phàm đột nhiên nhớ đến một câu nói, sau đó phát hiện rất nhiều chuyện không thể nghĩ quá sâu. Cuối cùng hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ một tiếng. Có lẽ Thái Tổ lúc trước nghĩ về xã hội lý tưởng là không thực tế. Bỏ qua vấn đề thể chế và phát triển, nhưng lại không nhìn ra bản tính tham lam của con người.
- Bí thư Dương, mời ngài vào trong phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi.
Thái Nghiễm cung kính nhỏ giọng nói, trong lòng đang thầm cảm kích Trầm Ninh đã thả mình một con ngựa. Đồng thời cũng cho mình cơ hội nói chuyện trước mặt lãnh đạo.
Dương Phàm có chút ngạc nhiên, nhưng hắn hiểu rất rõ Trầm Ninh, hiển nhiên biết Trầm Ninh không vô cớ làm như vậy. Dương Phàm liền gật đầu cười nói:
- Vậy làm phiền đồng chí.
- Ha ha, không dám, không dám.
Thái Nghiễm vội vàng cười nói, thầm nghĩ bí thư thị ủy cũng dễ nói chuyện mà.
Phòng làm việc của Thái Nghiễm được bố trí rất đơn giản. Có một giá sách, bên trên đều là các sách chuyên ngành, bàn làm việc đặt ở giữa, phía sau là một tấm phản, ở đây chẳng có gì đặc biệt hết. Phía trong phòng còn có một wc riêng.
Phía ngoài đặt một bộ sô pha, có lẽ đây là để tiếp khách. Dương Phàm trực tiếp ngồi xuống, Thái Nghiễm vội vàng rót nước. Người đàn ông 45 tuổi này mặc dù vẻ khẩn trương không lộ ra ngoài mặt bao nhiêu, nhưng động tác khá cứng ngắc.
- Phó đội trưởng Thái đúng là cán bộ giỏi nghiệp vụ.
Dương Phàm đứng lên khen một câu.
- Bí thư Dương, ngài quá khen rồi tôi rồi.
Thái Nghiễm càng thêm lo lắng, đi tới bên cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng khiêm tốn.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không phải khen mà là nói thật. Tôi nhìn những quyển sách nghiệp vụ trên bàn và trên giá sách của anh, bìa quyển sách đã cũ, nói rõ anh thường xuyên mở ra xem.
Dương Phàm vừa nói vừa đi đến trước giá sách, chỉ vào sách bên trong:
- Lại nhìn giá sách của anh, hơn phân nửa đã cũ, nói rõ anh là người chăm chỉ đọc sách. Ha ha, nói không dễ nghe một chút, cán bộ bây giờ có mấy người chăm chỉ đọc sách chứ?
Dương Phàm nói những lời này làm cho Thái Nghiễm rất kích động, mặt không ngừng co rút lại. Khả năng quan sát của Dương Phàm rất chính xác. Thái Nghiễm có thể ngồi vững vàng trên vị trí này, một phần là do có chút quan hệ với sở Công an, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do năng lực công tác của bản thân. Trong toàn bộ hệ thống cảnh sát giao thông tỉnh, Thái Nghiễm có thể nói đứng hàng đầu.
Dương Phàm nói xong liền quay về ngồi xuống ghế, cầm cốc nước lên uống. Thái Nghiễm đứng đó trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, im một lúc rồi mới nói:
- Sau này tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, không để Bí thư Dương và cục trưởng Trầm phải lo lắng về chuyện của phòng Sự cố.
Thái Nghiễm có thể ngồi ở vị trí này mấy chục năm, tự nhiên cũng hiểu quy tắc trong chốn quan trường. Dương Phàm lần này đến là để thị uy, sau đó Trầm Ninh lại nhắm vào Lâm Mãnh. Dù là thằng ngu cũng biết có ý gì, Thái Nghiễm liền lập tức tỏ rõ thái độ.
Dương Phàm nghe xong liền cười một tiếng:
- Gần đây cục Công an thành phố Hải Tân rất có thể sẽ điều chỉnh một chút, cố gắng thể hiện.
Hả? Thái Nghiễm ngẩn ra một chút, thầm nói mình không nghe nhầm đó chứ. Cấp dưới đắc tội với bí thư thị ủy – lãnh đạo tối cao của thành phố Hải Tân, không ngờ còn tạo thành cơ hội để mình được lên chức? Đây không phải là quá may mắn hay sao?
Phải mất một, hai phút đồng hồ sau, Thái Nghiễm mới lấy lại tinh thần, trong lòng càng khẳng định lần này Lâm Mãnh nhất định sẽ gặp chuyện. Đúng lúc này Trầm Ninh cười hì hì đi vào, khẽ gật đầu với Dương Phàm rồi nói:
- Bí thư Dương, cũng không còn sớm nữa, tôi lập tức báo cáo, không biết ngài có ý gì?
Cách nói chuyện tùy ý như vậy đã thể hiện rõ quan hệ giữa Trầm Ninh và Dương Phàm. Dương Phàm gật đầu, Trầm Ninh vội vàng nói:
- Trường Đảng tỉnh gửi thông báo đến yêu cầu cục Công an thành phố Hải Tân chọn người đi học, tôi chuẩn bị để Lâm Mãnh đi.
Dương Phàm sa sầm mặt xuống rồi nói:
- Lâm Mãnh là đội trưởng đội Cảnh sát giao thông, vậy mà đội Cảnh sát giao thông loạn như vậy. Vì thế quyết định đình chỉ công tác. Ngày mai có thể đến hỏi ý kiến trưởng ban thư ký Tùng, ngoài ra còn phải xem năng lực cá nhân của anh – cục trưởng cục Công an. Tôi thấy vấn đề ở đội Cảnh sát giao thông chỉ nằm ở số ít, không nên gây chuyện quá lớn. Những đồng chí như Hạ Hiểu và Thái Nghiễm, đáng phê bình thì phê bình, cần sử dụng thì cứ mạnh dạn sử dụng. Tôi chỉ đưa ra đề nghị, anh tự suy nghĩ mà làm. Không còn sớm nữa, tôi phải về đây.
Dương Phàm nói xong liền dời đi. Trầm Ninh vội vàng đưa xuống dưới. Đến dưới lầu thì ở đây không có ai, Trầm Ninh đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Thằng A Lục Tử kia, tao đã bảo người mang hắn đi, tao muốn thò tay vào người nó.
Dương Phàm gật đầu rồi đưa tay ra nói:
- Vứt chìa khóa xe cho tao, cho Chu Dĩnh đi mấy hôm.
Trầm Ninh cười hì hì đưa chìa khóa cho Dương Phàm rồi nói:
- Lãnh đạo, mày ác quá đó, đây là buộc tao đi xe công rồi.
Dương Phàm cầm lấy chìa khóa rồi nói:
- Mày đừng có giả vờ với tao. Nói xem, gần đây mày tịch thu được bao nhiêu xe lậu. Mày còn không có xe đi sao? Nực cười.
Dương Phàm lái xe của Trầm Ninh rời đi, Tùng Lệ Lệ lái chiếc QQ đi theo sau. Trầm Ninh đứng tại chỗ mặt đột nhiên sa sầm lại, thầm nói ngày mai nhất định phải mở một hội nghị của các lãnh đạo cục Công an thành phố Hải Tân.
Lúc này tâm trạng của Tùng Lệ Lệ có thể nói là rất phức tạp. Tùng Lệ Lệ tận mắt thấy Dương Phàm ra sức giúp đỡ Trầm Ninh. Tùng Lệ Lệ đột nhiên nghĩ tới chuyện tối nay có phải là Dương Phàm cố ý làm cho mình xem hay không? Tùng Lệ Lệ càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy. Nếu không thì việc gì phải mang cả trưởng ban thư ký thị ủy theo? Đây là muốn cho Tùng Lệ Lệ xem một chút. Tôi đối xử với người của mình như vậy đó, chị tận mắt nhìn thấy. Chị biết nên làm như thế nào rồi chứ?
Chu Dĩnh ngồi ở tay lái phụ đột nhiên nói với Dương Phàm đang lái xe:
- Tùng Lệ Lệ kia, em không thích. Ánh mắt quá quyến rũ, anh sau này ít đi lại với chị ta.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Sao em không nói mông chị ta vểnh lên, căng tròn. Em thấy thế nên không yên tâm?
Chu Dĩnh bị nói vậy không nhịn được cười, nhẹ giọng mắng:
- Sao trước đây em không thấy anh xấu xa như vậy chứ?
- Ha ha, hối hận rồi à?
Dương Phàm cười cười trêu một câu. Chu Dĩnh đột nhiên nghiêm túc nói:
- Dương Phàm, anh không được trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài đâu đó, nếu làm vậy sẽ không đúng với bọn em.
Dương Phàm cười hắc hắc một tiếng, nhìn Chu Dĩnh đầy ẩn ý. Dương Phàm không nói gì. Chu Dĩnh thấy ánh mắt của Dương Phàm như vậy liền xấu hổ đến độ đỏ mặt, thở hổn hển nói:
- Anh quá xấu xa, sao trước đây em không nhìn ra chứ?
Lại tìm được một bệnh của Dương Phàm.
Trầm Ninh có thể nói đã danh chính ngôn thuận chỉnh đốn cục Công an thành phố Hải Tân. Có bí thư thị ủy Dương Phàm làm chỗ dựa, Trầm Ninh lập tức triệu tập một hội nghị khẩn cấp, truyền đạt lại chỉ thị của bí thư thị ủy. Lâm Mãnh bị đình chỉ công tác, công việc sẽ do Hạ Hiểu tiếp nhận. Bước tiếp theo là việc lên trường Đảng tỉnh học tập. Trầm Ninh chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, như vậy đội Cảnh sát giao thông đã nằm trong tầm khống chế của hắn.
Trầm Ninh nói những lời này trong hội nghị, dù là thằng ngu cũng biết đang nhằm vào Lâm Mãnh. Sau khi cuộc họp kết thúc, Tôn Trường Bình liền tìm Trầm Ninh, báo cáo cuộc thẩm vấn A Lục Tử. A Lục Tử có xuất thân là lưu manh nên miệng khá cứng, có nhiều kinh nghiệm khi bị cảnh sát tra hỏi. Chẳng qua Tôn Trường Bình không dùng cách thẩm vấn bình thường, hắn trực tiếp dùng dây sắt buộc hai ngón tay lại treo lên. Tay bị treo lên, chân thì có đinh ở bên dưới, không đầy nửa tiếng là khai ra hết.
Kết quả thẩm vấn đã có trong tay, Trầm Ninh vội vàng chạy đến nhà khách thị ủy.
- Báo cáo lãnh đạo, A Lục Tử đã khai ra hết. Xe chỉ cần vào bãi đỗ xe, một chiếc xe máy, Lâm Mãnh sẽ được năm tệ, một xe ô tô được 10 tệ. Một tháng cả thành phố Hải Tân thu ít nhất 3000 chiếc. Như vậy Lâm Mãnh ngồi trên vị trí này năm năm, cũng đã thu được ít nhất một triệu rưỡi.
Dương Phàm nghe xong liền cười hắc hắc nói:
- Vậy Lâm Mãnh việc gì phải đến trường Đảng học tập nữa. Yêu cầu Ủy ban kỷ luật thị ủy tham gia, trực tiếp bắt lại, nhổ tận gốc người của tên này.
Một cuộc điện thoại, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tống Đại Thành liền vội vàng chạy đến chỗ Dương Phàm. Tống Đại Thành đọc bản khẩu cung xong không khỏi nói một lời, đứng dậy tỏ thái độ:
- Xin Bí thư Dương yên tâm, tôi nhất định sẽ tra xét rõ ràng vấn đề của Lâm Mãnh.
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chú ý ảnh hưởng.
Tống Đại Thành nghe xong ngẩn ra một chút, lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lúc xoay người đi ra ngoài, Tống Đại Thành không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng. Tống Đại Thành hiểu rõ ý của Dương Phàm. Chẳng may Lâm Mãnh cắn càn, như vậy phải cẩn thận xử lý, không được làm lớn chuyện. Chuyện này chỉ xử lý trong nội bộ cục Công an. Nếu như muốn tham gia sâu thì phải nghĩ cẩn thận. Có mấy ai là mông đít sạch sẽ chứ? Tống Đại Thành thân là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy nên đã tiếp xúc với rất nhiều chuyện đen tối, nên không khó để hiểu ra nỗi khổ của Dương Phàm.
Xử lý xong chuyện này, Dương Phàm cũng không vui vẻ gì mấy. Hắn ngồi dựa lưng vào ghế sô pha mà hút lấy hút để. Quan làm càng lớn sẽ thấy rất nhiều tệ nạn. Nhưng lại còn phải suy nghĩ để che đậy vài thứ, phải mắt nhắm mắt mở.
Dương Phàm rất bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài một tiếng. Năng lực của một người là có hạn, Dương Phàm cũng chỉ có thể làm được một chút chuyện như vậy mà thôi. Dương Phàm thầm nói chỉ cần mình làm tốt chuyện bản thân, vì thế tâm trạng bất đắc dĩ lập tức tan biến. Dương Phàm một lần nữa tỉnh táo lại, sau đó nhìn Trầm Ninh. Sau khi chỉnh đốn xong đội ngũ cục Công an, chuyện tiếp theo cũng đã đến lúc.
Nghĩ đến thời gian mình tới thành phố Hải Tân, Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng.
Hầu Tiếu Thiên là chủ tịch tỉnh nên rất chú trọng đến việc phát triển kinh tế tỉnh Thiên Nhai. Bây giờ đang là thời đại cả thế giới chú trọng phát triển kinh tế. Làm thế nào để đánh giá năng lực của một chủ tịch tỉnh đến đâu, không phải nhìn vào GDP sao?
Chu Kiến Khang đến phòng làm việc của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên báo cáo công việc. Khi nhắc đến chuyện mình tiếp đón tập đoàn Thiên Mỹ, tập đoàn Thiên Mỹ rất hứng thú với ngành du lịch tỉnh, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ mau chóng có các hoạt động. Hầu Tiếu Thiên hài lòng ngửa mặt lên mà cười, đưa tay sờ sờ cái bụng rồi nói:
- Tiểu Chu, chuyện này cậu làm rất tốt. Tập đoàn Thiên Mỹ cả Trung Quốc đều biết tiếng. Năm đó tập đoàn Thiên Mỹ đã xảy ra một chuyện rất lớn nhưng tôi quên không nói với cậu. Bây giờ tôi phải nhắc nhở cậu một chút, sau này có xuống thành phố Hải Tân thì nhất định phải tôn trọng đồng chí Dương Phàm. :
Nói xong ánh mắt Hầu Tiếu Thiên trở nên lạnh lùng, nhếch miệng cười nhìn và đợi Chu Kiến Khang mở miệng nói.
Chu Kiến Khang không hiểu rõ nguyên nhân, không hiểu tại sao lãnh đạo Hầu Tiếu Thiên luôn thưởng thức mình lại có biểu hiện như vậy. Nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc lại, nhưng Chu Kiến Khang vẫn không hiểu tại sao lãnh đạo lại nói như vậy. Chẳng qua Chu Kiến Khang lập tức có phản ứng. Chuyện nhỏ mình làm, sao có thể thoát được cặp mắt của chủ tịch tỉnh chứ.
- Chủ tịch tỉnh, tôi làm như vậy không phải vì ngài sao?
Chu Kiến Khang tìm được một lý do mà mình cho rằng hợp lý, định làm lãnh đạo vui.
- Đồ ngu. Cậu không biết rõ lai lịch người ta như thế nào mà đã dám thò tay ăn trộm nhà người ta sao? Không sợ không trộm được mà còn mất tay sao. Không phục hả? Khi Dương Phàm đến nhận chức, Lý Hiếu Nghĩa – trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy còn phải tìm lý do đi họp mà trốn lên Bắc Kinh. Một thường vụ tỉnh ủy còn phải e ngại Dương Phàm, cậu lại muốn đoạt công lao của người ta sao. Cậu giỏi nhỉ, rất giỏi là khác. Cậu có thể biết năm đó tập đoàn Thiên Mỹ làm thế nào mà chuyển từ tỉnh Tô đến một thành phố tên là Uyển Lăng ở tỉnh Giang Nam không? Nói nghiêm trọng một chút, chuyện tập đoàn Thiên Mỹ chuyển đến Uyển Lăng đã làm tất cả các tỉnh chấn động.
Nói đến đây, Hầu Tiếu Thiên còn muốn bóp cổ Chu Kiến Khang. Lão hừ một tiếng rút thuốc trong ngăn bàn ra. Chu Kiến Khang vội vàng đi tới một bước cầm bật lửa châm cho lãnh đạo. Sau đó Chu Kiến Khang cười nói:
- Tôi ngu muội. Lão lãnh đạo nói một chút để tôi có thêm chút kiến thức.
- Hừ, coi như cậu còn biết đường mà học tập. Năm đó khi tập đoàn Thiên Mỹ chuyển đến Uyển Lăng, Dương Phàm đang là phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng. Chuyện này do một tay hắn làm ra, thật giống như cướp miếng thịt trong miệng hổ.
Nói đến đây, Hầu Tiếu Thiên dừng lại không nói tiếp nữa. Sau đó Hầu Tiếu Thiên chuyển giọng mà nói:
- Tiểu Chu, bối cảnh của Dương Phàm không phải là người như cậu có thể chọc vào. Cậu biết lai lịch người nhà Dương Phàm như thế nào không? Nói ra đủ để dọa chết cậu. Có tin là vợ Dương Phàm có thể tùy tiện ra vào quân khu tỉnh không? Gan lớn không nói, nhưng vừa không biết lại to gan thì sẽ gặp xui xẻo. Cậu muốn tôi nói với cậu như thế nào hả? Dương Phàm đến thành phố Hải Tân làm bí thư thị ủy lại không được vào thường vụ tỉnh ủy, hắn đang rất bực mình. Không ngờ cậu lại còn giở trò đó nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...