Trong vòng chưa đầy ba phút chỉ có hai xe lọt lưới, các xe khác toàn bộ bị giam lại trong tiếng hét lớn:
- Cục giao thông đây.
- Đứng lại.
- Không được nhúc nhích.
Tiếng loa phóng thanh khiến cho cuộc hỗn loạn giảm nhiệt.
- Con mẹ nó chứ.
Một lái xe ôm có giọng Đông Bắc đột nhiên tức giận, cầm cà lê trong tay đập vào mặt một người của cục Giao thông làm tên này chảy máy. Mười mấy tên của cục Giao thông hoảng sợ vây lấy người này, đánh cho một trận. Một cảnh tượng đặc sắc diễn ra. Người bị vây rất dũng mãnh, lại vung cờ lê lên đập ba bốn tên. Người bên phía cục Giao thông lập tức bị đánh phải chạy.
- Đánh, đánh chết bọn chó này.
Có người dẫn đầu, mấy lái xe ôm bị bắt lại cũng đều ra tay, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
- Đừng đến quá gần.
Chu Dĩnh kéo mạnh Dương Phàm ra phía sau. Nàng sợ hắn bị thương. Dương Phàm xanh mặt nhìn cảnh này, chuyện này xem ra thường xuyên diễn ra. Những người sống ở tầng chót trong thành phố nếu không phải bị ức hiếp quá đáng thì sẽ không làm như vậy.
Trong nháy mắt nơi này rất loạn, những chiếc xe vừa nãy còn ngã trên mặt đất liền được dựng lên mà chạy. Đen đủi chính là người bị đánh, hơn nữa còn có ông chủ câu lạc bộ đêm này. Còn có người đầu tiên đứng ra đánh người của cục Giao thông. Xe của hắn trong lúc hỗn loạn cũng bị ăn một đập.
Chu Dĩnh không khỏi quay đầu lại nhìn về phía lãnh đạo cao nhất của thành phố Hải Tân. Chu Dĩnh có thể thấy rõ ánh mắt lạnh như băng của Dương Phàm. Chuyện mặc dù xảy ra vào buổi tối. Nhưng trên đường có không ít du khách đi lại. Kiểu gì cũng có người thấy cảnh này.
Càng làm cho Dương Phàm tức giận đó là chuyện tiếp theo. Bảy tám người của cục Giao thông đuổi theo một lái xe ôm, sau đó mười mấy người vây lấy hành hung đối phương.
Dương Phàm tức tối nhìn khoảng một phút rồi hừ một tiếng lẩm bẩm nói:
- Bây giờ là 8 giờ 35 phút tối, đúng là thời gian có nhiều người.
Dương Phàm nói dứt câu liền đi tới phía trước, lớn tiếng gầm lên với đám người cục Giao thông đang ẩu đả lái xe ôm:
- Dừng tay hết cho tôi.
Người của cục Giao thông dừng lại, quay đầu nhìn người dám can đảm ngăn cản bọn họ phát tiết cơn lửa giận trong lòng.
- Con mẹ nó chứ, nó là thằng chó nào. Đánh nó.
Trong bóng tối có một người kêu lên như vậy. Nhóm người này lập tức chuyển cơn lửa giận vào người Dương Phàm. Chu Dĩnh đứng bên cạnh Dương Phàm liền đi lên, hai tên lao tới nhanh nhất liền bị đá bay ra ngoài 4 5 mét. Những người khác thấy thế liền trở nên ngoan ngoãn, đứng im tại chỗ không dám động đậy.
Dương Phàm từ từ đi lên. Chu Dĩnh muốn giữ hắn lại nhưng lại thôi. Người của cục Giao thông phía đối diện ngây ra, nhìn Dương Phàm trông rất lạnh lùng. Bọn họ không tự chủ mà tránh sang bên để Dương Phàm đi đến trước mặt người lái xe ôm nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Người này mặt đầy vết bầm tím nên không thấy rõ, chẳng qua thoạt nhìn vẫn chưa chết. Người này đang nằm trên mặt đất mà rên rỉ.
Dương Phàm vô cùng tức giận quay đầu lại lạnh lùng nhìn một vòng. Đám người cục Giao thông sợ hãi lui về phía sau. Những người vây xem dần dần nhiều hơn, điều này làm Dương Phàm càng thêm tức giận.
Dương Phàm cuối cùng cũng thở ra một hơi, bình tĩnh nói:
- Gọi xe cấp cứu. Bảo cục trưởng cục Giao thông các người đến đây trong vòng 10 phút, nếu không thôi việc hết cả cục cho tôi.
- Mày là ai ...
Có người bất mãn kêu lên một tiếng, nhưng có thằng bên cạnh lanh tay lẹ mắt đã bịt kín miệng hắn lại.
Dương Phàm sờ sờ túi quần, ví không mang theo nhưng thẻ công tác thì có mang. Cầm thẻ công tác, Dương Phàm cười lạnh nói:
- Ai là người phụ trách ở đây?
Rất nhanh có một người đàn ông khoảng 30 tuổi đeo kính giấu phía sau đám người đi tới rồi nói:
- Tôi là đội trưởng đội Kiểm tra, anh nói rõ thân phận của mình ra. Nếu không tôi không thể báo cáo với lãnh đạo.
Nghe nói như vậy, Dương Phàm không buồn tức giận. Thẻ công tác hắn cầm trong tay cũng nhét lại vào trong túi. Hắn rút điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Lữ Ngọc Phương.
- Lữ Ngọc Phương hả? Tôi là Dương Phàm. Bây giờ tôi đang đứng trước cửa câu lạc bộ đêm Hoa Thiên. Tôi cho anh 10 phút, lập tức đến đây cho tôi. Ngoài ra nhớ gọi xe cấp cứu đi cùng.
Người đàn ông trước mặt Dương Phàm sửng sốt một chút, vô thức hỏi một câu:
- Anh rốt cuộc là ai?
Người ta nói Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi, Dương Phàm chẳng muốn so đo với đám người này làm gì. Không đợi Dương Phàm nói, Chu Dĩnh ở bên cạnh đã đi lên một bước đề phòng có người ra tay, đồng thời nàng còn lạnh lùng nói:
- Các người cũng xứng để biết sao?
Lời này mặc dù độc nhưng đúng là sự thật. Trong những người này có rất nhiều là hợp đồng, bình thường còn không được gặp cục trưởng, sao có cơ hội gặp bí thư thị ủy, lại là bí thư thị ủy mới được bổ nhiệm.
Đám người vây xem đột nhiên trở nên yên tĩnh, hình như đang ngừng thở để theo dõi câu chuyện. Dương Phàm đứng ở giữa vẫn giữ im một vẻ mặt, chắp tay sau lưng, mắt đang lướt nhìn những người của cục Giao thông.
Không một ai dám động.
Tên đội trưởng cảm thấy đen đủi, mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn vội vàng rút điện thoại di động ra đi sang bên cạnh mà gọi.
Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Anh bây giờ mà rời đi thì ngày mai đừng đến cục Giao thông làm, chờ bị sa thải đi.
Một câu nói đã muốn đập vỡ bát cơm của người ta, điều này làm mọi người xung quanh trở nên xôn xao, nhưng rất nhanh lại im lặng. Đám người vây xem đều hưng phấn đợi chuyện tiếp theo.
Lữ Ngọc Phương nghiện mạt chược rất nặng. Hắn đang cùng mấy tên cấp dưới ngồi chơi, trong đó có cục trưởng cục Giao thông Tân Cầu Quân. Những lần chơi mạt chược này có kết quả như thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Đánh đến cuối cùng thì người thắng nhất định là Lữ Ngọc Phương.
Sau khi Dương Phàm dập máy, Lữ Ngọc Phương liền biến sắc, nhảy dựng lên mà nói:
- Bí thư Dương bảo tôi lập tức đến cửa câu lạc bộ đêm Hoa Thiên.
Tân Cầu Quân giỏi nịnh bợ liền lập tức nói:
- Tôi lái xe đưa lãnh đạo tới đó.
Cảnh sát rốt cuộc đã tới, hai cảnh sát cố sức chen vào bên trong. Không nhìn Dương Phàm liền lao tới trước mặt đội trưởng của cục Giao thông, rồi sau đó hai người dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện với nhau. Hai tên cảnh sát lập tức biến sắc không dám nhìn Dương Phàm lấy một lần mà lớn tiếng quát lên với đám người vây xem:
- Lui về phía sau, lui hết về phía sau. Như thế này còn ra thể thống gì nữa.
Hai người không ngờ chủ động duy trì trật tự. Rất nhanh xe cấp cứu đã tới đưa người bị thương đi. Lúc này lại có thêm 4, 5 cảnh sát đến duy trì trật tự. Lữ Ngọc Phương và Tân Cầu Quân đầu đầy mồ hôi chạy đến nơi này.
- Bí thư Dương, chuyện nhỏ này mà cũng kinh động đến ngài sao?
Lữ Ngọc Phương vội vàng đi tới, đưa hai tay ra.
Dương Phàm lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, không hề có ý động đậy. Lữ Ngọc Phương liền cứng đờ lại. Lúc này Dương Phàm mới cười lạnh nói:
- Anh cảm thấy đây là chuyện nhỏ sao? Anh nhìn mọi người xung quanh đi. Ngay vừa rồi, bọn họ tận mắt nhìn thấy người của cục Giao thông dùng bạo lực thi hành nhiệm vụ. Tôi muốn hỏi một câu, ai cho cục Giao thông có quyền đánh người? Là Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân? Là thị ủy hay là ủy ban?
Lữ Ngọc Phương không nói gì mà lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua. Tân Cầu Quân cả người đang run lên đi tới, nói với giọng kiểm điểm:
- Bí thư Dương, tôi phụ tín nhiệm của thị ủy và ủy ban, không quản lý tốt nhân viên của mình.
Dương Phàm tức giận ngửa mặt lên trời cười lạnh một tiếng. Sau đó nhìn Tân Cầu Quân người đầy mồ hôi mà nói:
- Anh nói thật buồn cười. Anh đây là phụ người dân thành phố Hải Tân. Nếu không được nhân dân tín nhiệm, Đảng và chính quyền của chúng ta còn tác dụng gì. Càng đừng nói một cục trưởng cục Giao thông nhỏ nhoi.
- Bí thư Dương, tôi ...
Tân Cầu Quân mặt lập tức trở nên tái nhợt còn định giải thích nhưng Dương Phàm đã vung tay lên mà nói:
- Anh không cần giải thích. Bắt đầu từ bây giờ anh bị đình chỉ công tác để kiểm tra. Các vấn đề khác sau khi kiểm tra sẽ nói.
Giọng nói trịnh trọng và đầy tức giận vang lên, người vây xem lập tức vỗ tay hoan hô. So sánh với vẻ hưng phấn của quần chúng, Tân Cầu Quân ngồi bệt xuống mặt đất, mặt xám như tro tàn.
- Xử lý một hoặc một vài cán bộ là có thể giải quyết được vấn đề sao? Theo tôi thấy là không thể. Đầu tiên chúng ta cần phải tăng cường giáo dục cho cán bộ, các cơ quan nhà nước phải đưa ra chế độ hoàn thiện, như vậy mới có thể áp chế được hiện tượng vận chuyển hành khách phi pháp. Mà không phải như bây giờ, bắt rồi thả, thả rồi bắt. Bây giờ là xã hội pháp chế, nhưng các cơ quan của chúng ta vẫn có thái độ chấp pháp như trước đây, luôn dùng bạo lực mà chấp pháp. Tôi muốn hỏi một câu, chính quyền là cướp hay là gì?
Lần đầu tiên Dương Phàm nói nửa tiếng trong hội nghị thường ủy. Đây là hội nghị thường ủy đầu tiên diễn ra sau khi Dương Phàm đến thành phố Hải Tân. Ngoại trừ bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân chưa được bổ nhiệm ra, các thường vụ thị ủy khác đều có mặt. Bọn họ đều biết được câu cú sắc bén của bí thư thị ủy, cũng thấy được bộ mặt lạnh hơn điều hòa.
Trong đó những người khó coi nhất là ba thường vụ thị ủy của ủy ban.
- Cửa khó đi vào, bộ mặt khó coi, chuyện khó làm. Những lời này xuất hiện đã một thời gian dài. Tôi thấy bây giờ dùng rất thích hợp. Các cơ quan bên ủy ban phải toàn lực thực hiện, thay đổi hình tượng của các cơ quan nhà nước.
Dương Phàm nói xong liền lập tức đứng lên ra khỏi phòng họp, không nhắc đến vấn đề nào khác. Điều này giống như một cơn bão tan đi, tất cả khôi phục bình thường. Lữ Ngọc Phương vẫn lo lắng chuyện xã Dương Mã nhưng Dương Phàm lại không hề nhắc đến một câu. Về việc xử lý vấn đề ở cục Giao thông như thế nào cũng không nhắc.
Dương Phàm vừa vào trong phòng làm việc rồi ngồi xuống, ngoài cửa đã có tiếng cốc cốc nhè nhẹ. Chưa có thư ký chính thức nên Dương Phàm phải thản nhiên nói:
- Vào đi.
Tùng Lệ Lệ cười cười đi vào, khẽ gật đầu nói:
- Bí thư Dương, không làm phiền ngài chứ?
Dương Phàm cười nói:
- Có chuyện gì vậy? Ngồi xuống rồi nói.
Tùng Lệ Lệ đưa bàn tay vừa trắng vừa mịn lên vỗ bộ ngực, ra vẻ sợ hãi nói:
- Ông trời ạ, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài cười, thật vinh dự.
Dương Phàm sửng sốt một chút rồi nói:
- Chị chưa từng thấy tôi cười. Tôi bình thường cũng đâu có thích nghiêm mặt.
Sau khi Tùng Lệ Lệ ngồi xuống liền cười nói:
- Tôi không nói dối mà. Gặp ngài ở trong trường đại học mấy lần, lần nào cũng đều nghiêm mặt. Hồi còn đi học, ngài có biệt danh là Nam Cực trong đám nữ sinh. Khó khăn lắm mới gặp lại được ở thành phố Hải Tân này, ngài lại là lãnh đạo cấp trên, trên mặt càng không thể thấy được nụ cười.
Dương Phàm cười ha hả rồi nói:
- Xem ra tôi phải cải thiện tác phong khó coi này mới được. Chủ yếu là tôi mới đến thành phố Hải Tân có hai ngày mà không ngừng có chuyện xảy ra. Dù muốn có tâm trạng tốt cũng không được.
Tùng Lệ Lệ sửng sốt một chút, sau đó thở dài một tiếng rồi nói:
- Ngài mới đến đây. Tôi ở đây đã bốn năm, mới đầu tôi cũng thấy rất nhiều chuyện khó chịu, bây giờ thành quen rồi. Thành phố Hải Tân có rất nhiều vấn đề. Các lãnh đạo trước ...
Dương Phàm xua tay rồi nói:
- Không cần nói, đây là chuyện mà Ủy ban kỷ luật quan tâm.
Tùng Lệ Lệ hé miệng cười nói:
- Được, nói vào chuyện chính thôi. Tôi thân là trưởng ban thư ký thị ủy, nên việc quan tâm cuộc sống lãnh đạo cũng là một trong những nhiệm vụ của tôi. Về việc nhà ở, xe cộ và lựa chọn thư ký của ngài, chánh văn phòng Lâm cũng đã nói với tôi.
Tùng Lệ Lệ nói đến chuyện chính liền trở nên nghiêm túc.
Lâm Đốn làm như vậy làm cho Dương Phàm thầm cảm thấy tự hào. Lâm Đốn không hổ là người đi theo mình, làm việc rất có quy củ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Ừ, học tỷ (chị khóa trên) có đề nghị gì không?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Dương Phàm gọi như vậy đã làm hỏng không khí nghiêm túc, Tùng Lệ Lệ trừng mắt nhìn hắn rồi cười khổ nói:
- Bí thư Dương, tôi thừa nhận tôi đã già, nhưng ngài đừng luôn miệng nói như vậy được không?
Dương Phàm vội vàng cười nói:
- Được, sau này tôi sẽ chú ý.
Tùng Lệ Lệ nói tiếp:
- Về vấn đề xe, thư ký và lái xe của ngài, tôi đã để chánh văn phòng Lâm toàn quyền xử lý. Chánh văn phòng Lâm là người theo ngài nhiều năm, tôi nghĩ chánh văn phòng làm việc, ngài rất yên tâm.
Những lời này có vẻ chua xót. Dương Phàm nghe xong chỉ khẽ mỉm cười, không cho ý kiến.
Tùng Lệ Lệ nói thêm:
- Về vấn đề nhà ở, thị ủy có bố trí, ngài có yêu cầu cụ thể gì không?
Dương Phàm nói:
- Chuyện nhà ở tôi đã giải quyết. Là người nhà vợ tôi tặng, một căn biệt thự ở Long Chủy Loan, hơi đắt tiền một chút. Chẳng qua vợ tôi đang có thai, tôi không thể làm gì khác là bóp mũi mà nhận. Chẳng qua căn biệt thị đang được trang trí lại. Trong thời gian ngắn tôi vẫn sẽ ở nhà khách thị ủy.
Tùng Lệ Lệ không ngờ mình đến phí công một chuyến. Chìa khóa đã chuẩn bị trước cũng không thể lấy ra. Tuy nhiên Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một lúc rồi vẫn nhẹ nhàng đặt chìa khóa đã cầm trong lòng bàn tay lên mặt bàn.
- Thực ra nhà ở của vợ bí thư không mâu thuẫn với bố trí của thị ủy. Đây là chìa khóa của một căn nhà gần bờ biển. Tôi xin giao cho ngài.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi vẫn cầm chìa khóa lên:
- Được, tôi nhận.
Tùng Lệ Lệ thầm thở dài một tiếng, vẻ mặt rạng rỡ cười nói:
- Ngài còn cần gì không?
Dương Phàm khẽ lắc đầu nói:
- Không có gì, chị đi làm việc đi.
Tùng Lệ Lệ có chút sửng sốt, lập tức đứng lên cười nói:
- Vậy ngài làm việc.
Tào Dĩnh Nguyên cùng Lữ Ngọc Phương đứng chờ ngoài cửa thấy Tùng Lệ Lệ đi ra, ít nhiều liền nhìn chị ta với vẻ khinh thường, đương nhiên ngoài mặt vẫn rất khách khí gật đầu. Ánh mắt này từ ngày đầu tiên Tùng Lệ Lệ đã nhìn thấy. Tào Dĩnh Nguyên còn đỡ một chút. Nhưng ánh mắt của Lữ Ngọc Phương như muốn xé toang quần áo của Tùng Lệ Lệ ra. Đều là đàn ông sao chênh lệch nhau nhiều như vậy? Tùng Lệ Lệ thầm nghĩ như vậy. Nghĩ đến lúc Dương Phàm nhìn mình, ánh mắt từ trước đến nay đều rất bình tĩnh. Mặc dù là hồi học đại học, đối mặt với chủ tịch hội sinh viên đầy oai phong mà Dương Phàm vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh không sợ mưa bão. Ngay cả lúc nhận học bổng và cảm ơn, Dương Phàm đều cho Tùng Lệ Lệ cảm giác ở xa hàng ngàn dặm.
Tùng Lệ Lệ cảm thấy rất khó hiểu tại sao đột nhiên mình lại nghĩ như vậy. Hôm qua khi một lần nữa nhìn thấy Dương Phàm, hình bóng của người đàn ông này vẫn luôn hiện lên trong đầu Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ là trưởng ban thư ký thị ủy nên tự nhiên muốn có quan hệ tốt với lãnh đạo. Theo như hiện nay thì khá thành công.
Lần này bà chị khóa trên Tùng Lệ Lệ đến đây hiển nhiên không phải nhằm vào mình, mà là nhằm vào quyền.
- Có thể yên tâm sử dụng không đây?
Dương Phàm có chút do dự mà nghĩ.
Khi thấy Lữ Ngọc Phương phía sau Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm như khoác lên một tầng sương mỏng trên mặt.
- Bí thư Dương, tôi đến ...
Tào Dĩnh Nguyên vừa mở miệng nói thì Dương Phàm đã đưa tay cắt ngang lời lão:
- Thị trưởng Tào, chuyện bên phía ủy ban, đồng chí không nhất định phải báo cáo nhiều với tôi. Tôi chỉ cần kết quả. Vấn đề chỉnh đốn tác phong làm việc của các cơ quan nhà nước không được chậm trễ.
Những lời này mặc dù không khách khí nhưng Tào Dĩnh Nguyên nghe xong rất cao hứng. Đây là Dương Phàm một lần nữa tỏ thái độ, chuyện bên phía ủy ban, tôi không nhúng tay vào.
Tào Dĩnh Nguyên lúc này mới nói tiếp:
- Chỉ thị của Bí thư Dương, tôi sẽ kiên quyết thực hiện. Chẳng qua có liên quan đến vấn đề nhân sự, tôi cũng khó mà mở miệng nói.
Vừa nói Tào Dĩnh Nguyên liền quay đầu lại nhìn Lữ Ngọc Phương một chút, từ từ đưa một bản danh sách đến trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm hiểu ý nhìn Tào Dĩnh Nguyên đã không thể chờ đợi được nữa. Dương Phàm thầm thở dài một tiếng trong lòng, lão già này đúng là không biết nhẫn nhịn. Sau đó Dương Phàm lại nghĩ ra lão già Tào Dĩnh Nguyên muốn nhờ uy phong của mình. Mục đích tự nhiên là trấn áp Lữ Ngọc Phương phía sau.
- Công tác chỉnh đốn các cơ quan nhà nước, thị ủy sẽ toàn lực phối hợp với thị trưởng Tào. Có chuyện gì cứ trực tiếp tìm trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ, nói đây là ý của tôi. Chỉ cần không phải vấn đề quá lớn thì không cần cho tôi biết.
Những lời này chẳng khác gì đánh cho Lữ Ngọc Phương một kích. Dương Phàm chẳng khác nào nói rõ mình đứng phía sau Tào Dĩnh Nguyên. Một người nắm quyền bên hành chính, một người nắm quyền bên nhân sự. Lực lượng của hai người này thì Lữ Ngọc Phương là phó thị trưởng thường trực sao có thể chống lại chứ (nguyên nhân chính là gì nhỉ. Ừ ừ, Lữ Ngọc Phương không phải nhân vật chính)
Dương Phàm thậm chí còn không cho Lữ Ngọc Phương cơ hội nói chuyện, hắn nói hai ba câu rồi đuổi hai người này đi. Trên thực tế sau khi xã Dương Mã xảy ra chuyện, Lữ Ngọc Phương là người đầu tiên chạy đến đó làm cho Dương Phàm cảm thấy rất không bình thường. Sau đó khi Tào Dĩnh Nguyên báo cáo, tình hình của xã Dương Mã cũng không rõ ràng gì. Chỉ có thể nói là Lữ Ngọc Phương giở trò.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Đốn lặng lẽ tiến vào, cười cười rồi nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, ngài có cần nhìn lái xe một chút không?
Dương Phàm gật đầu. Lâm Đốn vẫy vẫy tay. Một người thanh niên mặc bộ quân phục cũ đi vào, đứng thẳng lưng, vừa nhìn là biết từ trong quân đội ra.
- Anh tên gì?
- Liêu Chính Vũ. Báo cáo Bí thư Dương.
Giọng nói đầy hào khí, cả người thoạt nhìn cũng rất khí thế. Dương Phàm gật đầu hài lòng nói:
- Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ là lái xe của tôi. Những chuyện cần chú ý thì lát nữa anh đến nói chuyện với chánh văn phòng Lâm. Tôi chỉ muốn nói một điều, người bên cạnh tôi tuyệt đối không thể mượn danh nghĩa của tôi để làm việc riêng. Gia đình hoặc là cuộc sống có gì khó khăn lúc nào cũng có thể tìm chánh văn phòng Lâm. Nếu chánh văn phòng Lâm không giải quyết được thì báo cáo với tôi. Hiểu không?
- Hiểu ạ.
Liêu Chính Vũ lớn tiếng trả lời, rõ ràng có chút kích động.
Sau khi Liêu Chính Vũ đi xuống, Lâm Đốn cười giải thích:
- Tôi đã điều tra rõ về lý lịch của Liêu Chính Vũ. Bố mẹ là ngư dân địa phương, trong nhà còn có một người chị đi bán hàng, một cô em gái đang học đại học. Lý lịch chính trị trong sạch, đã một lần nhận được bằng khen trong quân đội. Tôi đã gọi điện cho lãnh đạo bên quân đội, bọn họ nói còn hỏi có việc gì, nghe nói tôi muốn bố trí Liêu Chính Vũ làm lái xe cho anh liền rất cao hứng.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lâm Đốn nói tiếp:
- Về việc lựa chọn thư ký tôi chưa thể quyết định. Yêu cầu của anh tôi hiểu rõ, phải quen thuộc tình hình, phải có kinh nghiệm công tác, nói thật việc này tôi khó có thể làm chủ.
Vừa nói Lâm Đốn liền đưa một bản danh sách tới.
- Anh đúng là ...
Dương Phàm cười cười mắng một câu rồi nói:
- Gọi từng người vào đây nhưng đừng làm loạn đó.
Người đầu tiên đi vào là một người đàn ông không quá cao, da ngăm đen khoảng 30 tuổi, người này đeo cặp kính đen, người này đứng đó nhưng không quá khẩn trương.
- Bí thư Dương, tôi tên Lê Quý, dân tộc Lê, tốt nghiệp học viện pháp luật Trung Nam, có bằng thạc sĩ, có kinh nghiệm công tác ở cơ sở và thị ủy.
Giới thiệu sơ qua về bản thân, Lê Quý kiên nhẫn chờ đợi.
Dương Phàm không tỏ thái độ gì, gật đầu nói:
- Ừ, tôi đã có lý lịch của anh. Anh nói xem nếu như là thư ký của bí thư thị ủy, anh cảm thấy có điểm gì là quan trọng nhất?
Dương Phàm không hề tỏ vẻ gì, Lê Quý tự nhiên không nhìn ra chút tình huống. Nên hắn ban đầu có vẻ bình tĩnh, bây giờ đã bắt đầu khẩn trương, nắm chặt tay lại.
- Ha ha, đừng khẩn trương, từ từ nói.
Dương Phàm cười cười, Lê Quý có chút xấu hổ đưa tay lên lau mồ hôi trán.
- Báo cáo Bí thư Dương, tôi cảm thấy điểm quan trọng nhất của một thư ký đủ tư cách không có gì khác đó là giữ tốt miệng và mắt của mình, khống chế tốt ham muốn bản thân.
Câu trả lời này của Lê Quý làm Dương Phàm có chút ngạc nhiên, bởi vì nó rất trực tiếp.
- Ừ, anh xuống đi.
Dương Phàm vẫn không tỏ thái độ gì mà phất tay bảo Lê Quý đi xuống. Dương Phàm lật tay xem danh sách mà Lâm Đốn cung cấp thì thấy mấy người bên dưới đều là dân tộc Hán, Dương Phàm không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Lại nhìn bản lý lịch của người đầu tiên là Lê Quý. Dương Phàm không khỏi cảm thấy hài lòng. Xem ra một thời gian nữa phải để Lâm Đốn đi đảm đương một cơ quan, nếu không đúng là quá thiệt thòi cho Lâm Đốn.
- Lâm Đốn, vào đi.
Dương Phàm không ngẩng đầu lên cũng biết Lâm Đốn đang chờ ngoài cửa.
- Bí thư Dương, ngài có gì cần phân phó?
Lâm Đốn cười hì hì hỏi. Dương Phàm trừng mắt nhìn:
- Anh còn giả vờ? Có tin tôi đánh anh hay không? Đừng tưởng rằng bí thư thị ủy không giở trò lưu manh.
Lâm Đốn lúc này mới cười hắc hắc nói:
- Hắc hắc, lãnh đạo luôn là lãnh đạo. Chút tâm tư đó của tôi, anh nhìn một cái là ra.
Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Sao anh biết tôi sẽ coi trọng Lê Quý?
Lâm Đốn cười giải thích:
- Lê Quý được điều từ huyện Văn Hải lên, bởi vì là người dân tộc Lê nên chánh văn phòng thị ủy trước đây không quá coi trọng. Khi tôi đọc công văn mà người này viết thì thấy ngòi bút không sai. Người dân tộc Lê chiếm tỷ lệ khá lớn ở thành phố Hải Tân, cán bộ người dân tộc Lê rất nhiều. Tôi cảm thấy bố trí một người như vậy làm thư ký của anh sẽ có lợi trong công việc của anh.
Dương Phàm cười nói:
- Có muốn đi xuống làm cục trưởng không?
Lâm Đốn nghe xong vội vàng nói:
- Lãnh đạo, anh không thể không cần tôi.
- Đừng nói như vậy chứ. Tôi muốn anh đi xuống làm lãnh đạo một hai năm, sau đó cũng tiện đề bạt anh hơn.
Đối với Lâm Đốn, Dương Phàm nói rất trực tiếp mà không cần đi đường vòng. Rất nhiều lúc Dương Phàm không coi Lâm Đốn là cấp dưới, mà coi hắn như anh em của mình.
Lâm Đốn hơi cúi đầu xuống, dụi dụi mắt. Lúc hắn ngẩng đầu lên thì mắt hơi đỏ, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, chuyện của tôi xin anh cứ bố trí. Tôi luôn muốn đi theo anh, làm việc gì cũng được.
Dương Phàm sao không hiểu tâm trạng của Lâm Đốn, thản nhiên nói:
- Vậy thì không được. Anh dù thế nào cũng phải đi ra ngoài, ở mãi bên tôi sao được. Sau này có thể chọn hai điểm, một là xuống huyện làm bí thư, hai là đến một cục nào đó. Anh cứ suy nghĩ cẩn thận, chuyện này chờ xử lý xong những việc ở thị ủy, tôi sẽ tính đến.
Lê Quý cũng không quá ôm nhiều hy vọng vào việc được chọn làm thư ký cho bí thư thị ủy, tuy nhiên được bố trí là người đầu tiên đi vào phòng làm việc của bí thư thị ủy, Lê Quý liền ý thức được một cơ hội lớn đang ở trước mặt mình.
Từ khi tốt nghiệp đến nay, dùng bốn chữ "không có tiếng tăm" để hình dung Lê Quý chẳng hề quá đáng chút nào. Trong quan trường của tỉnh Thiên Nhai, tuy rằng cán bộ dân tộc thiểu số rất nhiều, nhưng chân chính có thể đứng ở cao tầng thì không nhiều lắm. Ba mươi tuổi, Lê Quý đã tốt nghiệp đi làm được bốn năm. Nghĩ lại lúc trước tuy rằng luôn lăn lộn trong cơ quan nhưng không được các lãnh đạo thưởng thức. Quá trình điều từ huyện Văn Hải tới văn phòng thị ủy cũng đầy kịch tính, nguyên nhân rất đơn giản, chức vụ chánh văn phòng thị ủy có người muốn đề bạt thân thích của mình cho nên kẻ có sức cạnh tranh mạnh nhất là Lê Quý bị bắt phải rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...