Dương Phàm cuối cùng nhìn không ít hàng nước ven đường rồi nói với lái xe:
- Dừng ở đây đi, chúng tôi ngồi uống nước xem cảnh đêm, thuận tiện cũng xem kỳ quan này.
Lái xe nhìn ra Dương Phàm không phải người đơn giản nên không hề lo lắng dừng xe ở ven đường. mọi người xuống xe tìm một bàn mà ngồi. Người bán hàng đi tới hỏi gì, Dương Phàm gọi một ấm trà rồi xem cảnh náo nhiệt gần bờ sông.
Mười mấy bàn, mỗi bàn gần như đều có mấy người đàn ông ngồi đó đánh bài, nói chuyện. Trên con đường này có nhiều hàng nước như vậy, thật ra cũng khá thú vị. Dương Phàm cảm thấy cuộc sống người dân nơi đây rất chậm, nhẹ nhàng.
- Bác lái xe nói về kỳ quan kia đi.
Chu Dĩnh không chờ được nữa mà hỏi. Lái xe cầm lấy bao thuốc mà Dương Phàm đưa cho rồi nhìn vỏ nhưng không nỡ hút. Suy nghĩ một chút rồi bóc ra, thuốc là của Dương Phàm là loại xịn mà, lúc đến đây hắn mang theo hai tút. Chẳng qua lái xe bình thường chỉ hút thuốc năm tệ một bao nên hơi đau lòng. Chi tiết này Dương Phàm thấy rõ, thầm lưu ý rồi nhỏ giọng nói với Trương Tư Tề:
- Lát nữa nhớ đưa cho bác lái xe một bao thuốc.
Tính cách này của Dương Phàm, Trương Tư Tề đã quen nên cười cười gật đầu ngồi nghe lái xe kể chuyện.
- Thành phố Hải Tân cứ bắt đầu về đêm là xảy ra chuyện này. Cục Giao thông bắt hình thức vận tải trái phép. Nhưng bọn họ đi xe bình thường, không phải xe của đội cảnh sát giao thông.
Lái xe mở bao thuốc ra lấy một điếu. Dương Phàm nghe xong không khỏi nhíu mày. Thì ra tình hình giao thông ở thành phố Hải Tân có thể dùng hai chữ "hỗn loạn" để hình dung. Nơi này có nhiều người lái xe ôm chui, xích lô chui, không có biển hiện nhiều vô số kể. Loại hình này tồn tại không phải ngày một ngày hai, chưa bao giờ có thể giải quyết triệt để. Hơn nữa càng lúc càng trầm trọng hơn.
- Đội cảnh sát giao thông hàng tháng bắt bao nhiêu xe đều có chỉ tiêu. Các xe bắt được đều đưa vào bãi đỗ. Xe máy đỗ một ngày là phải trả tiền đỗ xe. Nghe nói có một doanh nghiệp tư nhân bao thầu bãi đỗ xe này. Ông chủ tên là Liễu Tử gì gì đó. cục Giao thông cũng có bãi đỗ xe của mình nhưng không đủ dùng. Các xe được bắt đến nộp phạt là được thả ra, thả ra rồi lại bắt vào, nó giống như một con cá gỗ vậy.
Mấy người nói chuyện một lúc rồi lên xe đi về.
Về đến nhà khách thị ủy thì đột nhiên thấy có hai nữ binh đang đứng trong phòng bảo vệ chờ. Nghe nói là đến tìm Trương Tư Tề.
Hai nữ binh này trông khá đẹp, bên hông có đeo súng, mặc quân phục càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Không biết được điều từ cơ quan nào tới, có lẽ lai lịch không nhỏ. Trương đại tướng điều hai nữ binh này đến, có lẽ Trần lão cũng đã nhận được tin tức.
Dương Phàm vừa đi vừa suy nghĩ, vào đến phòng thì điện thoại di động vang lên. Hắn lấy ra thì thấy là số từ Bắc Kinh gọi tới.
- Dương Phàm à, chuyện của Tư Tề ông biết rồi. Nhất định phải chăm sóc mẹ con nó cho tốt.
Trần lão không giấu nổi vẻ vui mừng trong lòng. Nghĩ lại cũng đúng, ông cụ thích cảnh tứ đại đồng đường từ lâu rồi. Ông cụ đúng là có thể nhịn. Có lẽ tin tức đã được truyền về khi Dương Phàm ở trên tỉnh thành, vậy mà bây giờ ông cụ mới gọi điện tới.
- Cháu biết ạ.
Dương Phàm vội vàng đáp ứng. Trần lão nói tiếp:
- Mẹ cháu muốn đến xem nhưng bị ông ngăn lại. Lão Trương phái hai nữ binh đến đó, bây giờ đã đến chưa? Lát nữa sẽ có người đưa cho cháu một chiếc thìa khóa, đó là ý của ông. Thế nhé.
Nói dập máy là dập máy luôn, ông cụ này đúng là.
Trương Tư Tề cười cười đi vào nhỏ giọng nói:
- Sợ anh phân tâm nên hôm qua lúc anh không có đây em đã gọi điện về nhà, những gì cần nói đã nói hết. Chuyện sinh hoạt anh không phải lo lắng, em đã sớm sắp xếp.
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, sau đó một nữ binh đã thay đổi quần áo dân sự đi vào nói:
- Báo cáo, có người xin gặp. Trên giấy tờ ghi là giám đốc công ty môi giới ở tỉnh, tên Viên Vĩ.
Viên Vĩ vào nhà liền nói ý đồ của mình đi đến đây. Đó là đưa xe và chìa khóa đến cho Dương Phàm. Đây là ý của Trần lão.
Hai nữ binh mặc dù đã thay đổi quần áo bình thường nhưng một bước không rời Dương Phàm và Trương Tư Tề, điểm này làm Dương Phàm rất khó chịu, vì thế hắn nói:
- Các cô phải hiểu một chút, tự nhiên một chút, tùy ý một chút. Bây giờ làm có ai gây bất lợi gì cho tôi. Lúc hai cô không ở đây, tôi không phải vẫn tốt sao?
Hai cô nữ binh không hề có ý thỏa hiệp vì thế Dương Phàm rút điện thoại di động ra đưa cho Trương Tư Tề đang che miệng cười trộm:
- Gọi điện cho ông nội bảo điều hai cô này đi.
Trương Tư Tề vội vàng cười cười đi tới kéo hai nữ binh sang bên nhỏ giọng nói.
Cuối cùng Dương Phàm vẫn phải quyết định bỏ suy nghĩ thuê xe, chẳng qua vẫn trả tiền cho bác lái xe hôm qua. Sáng sớm hôm sau, Viên Vĩ đưa một xe Lincoln biển tỉnh thành đến. Xe trực tiếp bị hai nữ binh tiếp quản. Lâm Đốn vốn định làm lái xe tạm thời cho Dương Phàm cũng không có việc, bị đuổi về.
Hai nữ binh ở phía trước, ba người Dương Phàm ngồi phía sau. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh ngồi hai bên. Điều này làm Dương Phàm cảm thấy rất thoải mái, ngả đầu về bên nào cũng được. Trong xe có thiết bị định vị GPS. Một nữ binh nhìn bản đồ quan sát. Người ngồi ở vị trí lái xe quay đầu lại hỏi:
- Thủ trưởng muốn đi đâu?
Cách gọi này Dương Phàm rất muốn sửa lại, chẳng qua hắn nghĩ thế nào lại thôi.
Trương Tư Tề rõ ràng đã nghiên cứu qua tình hình liền cười nói:
- Nghe nói có Long Chủy Loan cách đây không xa, cảnh nơi đó rất được.
Lại nhắc đến Triệu Việt. Hôm nay Triệu Việt hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi. Triệu Việt ngồi trong phòng làm việc đọc bản báo cáo mà Dương Phàm viết. Triệu Việt từ Nguyễn Tú Tú biết được bản báo cáo này do tự Dương Phàm viết, vì thế lão càng thêm hài lòng với người thanh niên này.
Người làm quan bây giờ việc gì cũng do thư ký làm, có mấy người có thể tự viết một bản báo cáo như vậy chứ?
Sau khi cẩn thận xem qua, Triệu Việt không khỏi nở nụ cười. Chuyện lên trường Đảng học liếc mắt một cái là biết mục đích trong đó. Triệu Việt không ngờ Dương Phàm lại dùng một chiêu như vậy. Vẻ ngoài rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại có khí thế khác hẳn.
"Được" sau khi khen một câu, Triệu Việt đứng lên. Triệu Việt vốn lo lắng sau khi Dương Phàm lên nhận chức sẽ làm cho thành phố Hải Tân náo động một thời gian, xem ra bây giờ lo lắng là thừa. Chiêu rút củi đáy nồi này quá lợi hại. Đầu tiên chuẩn bị chuyển đám ngoan cố đến trường Đảng học tập, sau đó phân hóa, dụ dỗ. Những tên nào không nghe lời nữa lại đưa lên trường Đảng. Chờ những người này học xong thì tình hình ở thành phố Hải Tân đã thay đổi rõ ràng.
Thủ đoạn này chẳng có gì mới mẻ trong chốn quan trường cả, chẳng qua làm trên quy mô lớn như thế này lại hiếm có. Triệu Việt hiểu rõ tính cách của người bản địa, cũng hiểu rõ việc dùng cây gậy và củ cà rốt. Từ bản báo cáo này có thể thấy rõ Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên đã hợp tác. - .
Thành phố Hải Tân đang thiếu một chức bí thư đảng ủy cục Công an và một phó thị trưởng kiêm thường vụ thị ủy. Về việc chọn người ở hai vị trí này, Triệu Việt vẫn luôn suy nghĩ. Làm thế nào để hoàn thiện bộ máy thành phố Hải Tân, để thành phố Hải Tân đi vào ổn định. Vì việc này Triệu Việt đã suy nghĩ không ít. Bây giờ xem ra lựa chọn bí thư thị ủy rất chính xác. Từ báo cáo này có thể thấy suy nghĩ chính trị của Dương Phàm rất thành thục, không hề có chút độc đoán như những người trẻ tuổi lại nắm quyền to trong tay, cũng không cần lo lắng Dương Phàm sẽ xung đột với Tào Dĩnh Nguyên.
Ý định sâu xa của Hác Nam coi như hóa thành bọt nước. Dương Phàm có lẽ đã nhìn ra ý đồ xấu của Hác Nam, vì thế đã có thái độ đúng mực trong quan hệ với Tào Dĩnh Nguyên.
- Đồng ý, xin chuyển cơ quan chuyên môn.
Sau khi Triệu Việt ký tên lên bản báo cáo rồi cười cười. Triệu Việt cầm lấy điện thoại di động gọi cho Giang Thượng Vân:
- Lão Giang, có một chuyện muốn bàn với lão, đến chỗ tôi đi.
Những nơi có thể đi chơi còn rất nhiều, chẳng qua Trương Tư Tề đang có thai nên không tiện. Dương Phàm cũng chỉ có thể cùng nàng đi chơi một chút. Chẳng qua Chu Dĩnh lại khác, đi chơi rất vui vẻ, thi thoảng lại nhảy xuống biển mà bơi.
Đi lại vài điểm, Trương Tư Tề lại mệt nên tìm một nơi nghỉ ngơi, uống miếng nước rồi nhìn bờ biển cách đó không xa.
Sau khi đến thành phố Hải Tân, cảm nhận lớn nhất của Trầm Ninh đó là mình đang giảm cân. Khi mới đến đây, Trầm Ninh gặp phải một tình huống đó là đội ngũ xa lạ và không đoàn kết. Trước khi xuống Trầm Ninh đã tính đến tình huống này, chẳng qua hắn không ngờ nó lại nghiêm trọng như vậy.
Người tỉnh Thiên Nhai có giọng nói đặc biệt, khi nói với người bản địa, Trầm Ninh chẳng hiều là bao. Sáu phó cục trưởng thì có năm là người địa phương. Chỉ có một người duy nhất không phải người địa phương chính là phó cục trưởng Trương Hạc được điều từ trên tỉnh xuống.
Sau một thời gian kiên nhẫn quan sát, Trầm Ninh thấy được rất nhiều vấn đề, nhưng lại không có biện pháp tốt để giải quyết. Cả cục Công an thành phố Hải Tân có hơn 70 % là người địa phương. Mặc dù giữa bọn họ có mâu thuẫn nhưng lại có cùng giọng nói, điều này làm bọn họ có cùng thái độ đề phòng với Trầm Ninh – người từ bên ngoài đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...